Quan Vận
Chương 167 : Thân phận địa vị
Mẫu Bang Phương thấy Kim Nhất Giai hoảng loạn thất sắc, không khỏi vui mừng nở nụ cười:
- Con bé này, bác đâu có ý đó, con khẩn trương làm gì?
Quan Doãn ở một bên âm thầm thẹn thùng, mẹ đã xuất chiêu dạy học người đời nhiều năm để thu phục Kim Nhất Giai, hắn hiểu hơn ai hết, ở mặt nhìn người thì mẹ chuẩn hơn ba nhiều, bao nhiêu năm nay, học sinh được ba dạy dỗ trải khắp thiên hạ, nhưng người thành tài rất ít không có mấy, còn học sinh mà mẹ coi trọng, đại thể tốt nghiệp xong đều trở thành các tinh anh của mọi ngành nghề
Hơn nữa còn có một điểm khiến Quan Doãn bội phục, mẹ tuy rằng dạy thay hơn hai mươi năm trời, nhưng bà vì vấn đề hộ khẩu mà không thể chuyển chính thức, chứ không phải là do năng lực. Trình độ dạy học của mẹ cũng có tiếng ở khắp huyện Khổng, đến cả hiệu trưởng Trung học số một cũng khen không dứt miệng giáo án của mẹ
Kim Nhất Giai mặc dù có đầu óc chính trị, giỏi về phân tích vấn đề, nhưng dù sao cũng còn là một cô bé, rồi khi đề cập đến vấn đề tình cảm, khó tránh khỏi khẩn trương, đã bị một câu của bà Quan mà dốc hết tâm sự ra
Cái câu “con đối với Quan Doãn là thật tâm…”, tựa như một luồng gió xoáy, cấp tốc lan tràn ra khắp phòng, lan đến bên mọi người
Ngõa Nhi dường như không có việc gì, thấy nhưng không thể trách, Lãnh Thư hơi cúi đầu, ánh mắt nhấp nháy, Tiểu Muội vẻ mặt thản nhiên, mà Ôn Lâm cúi đầu thật sâu, trong mắt tuôn ra những giọt lệ long lanh, lặng yên chảy xuống, vì e sợ bị người khác thấy, liền quay mặt qua chỗ khác.
Bỗng nhiên có một khăn tay truyền qua, Ôn Lâm ngẩng đầu vừa nhìn, chính thị Tiểu Muội. Cô nhận lấy khăn tay, lau nước mắt, thấy Tiểu Muội khẽ lắc đầu với mình, cô hít sâu một hơi, không khóc nữa, kiên định gật đầu với Tiểu Muội.
Trong nháy mắt Ôn Lâm trong lòng suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu từ lúc quen Quan Doãn, đến khi trơ mắt nhìn Quan Doãn càng đi càng xa, mà cô trước sau vẫn không thể theo kịp bước tiến của Quan Doãn, trong lòng khủng hoảng khó yên, e sợ mất đi Quan Doãn. Tuy rằng Quan Doãn đem tài sản lớn nhất đặt dưới danh nghĩa của mình, nhưng cái phụ nữ cần không phải tiền, mà là trái tim của người đàn ông. Trái tim của người đàn ông đã mất rồi, dù có nhiều tiền cũng chã được lợi ích gì.
Lại nghĩ, Ôn Lâm lại an lòng vì cách xa quá lớn giữa thân phận Kim Nhất Giai và Quan Doãn, cho dù cô ấy yêu thích Quan Doãn thì thế nào, Quan Doãn đến Hạ Lai cũng cưới không được, muốn cưới Kim Nhất Giai sợ rằng càng không có khả năng. Nghe bác Quan nói cô ấy là Tuyên Võ Kim gì đó, ý là xuất thân của cô còn cao quý hơn cả Hạ Lai. Quan Doãn lên chức có mau hơn nữa, thế bay lên có mạnh cỡ nào, hắn cũng là xuất thân bình dân, bách tính bình dân sao có thể cùng con cháu thế gia kết hôn chứ? Hiện tại đến nữ minh tinh của muốn gã cho ông chủ tài phiệt, tình yêu không so đo thân phận địa vị, làm gì còn nữa
Thế nhưng Ôn Lâm trong lòng bỗng nhiên hiện lên một nghi vấn thật sâu, bác Quan hai mươi năm chưa ra khỏi huyện Khổng, sao lại biết về ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh được?
Không chỉ Ôn Lâm đột phát nghi vấn ngay cả Quan Doãn cũng là không hiểu chút nào, mẹ sao biết về ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh? Hắn cũng là mới từ trong miệng Ông cụ Dung biết được, trước kia hắn ở Bắc Kinh bốn năm đèn sách cũng hoàn toàn không biết gì cả, trong ấn tượng, mẹ hình như chưa bao giờ ra khỏi huyện Khổng
- Bác Quan, người biết ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh đặc biệt ít, bác là nghe được tử đâu thế? Hơn nữa họ của bác cũng rất hiếm gặp, khẩu âm của bác cũng hơi có hơi hướng của tỉnh Dự
Kim Nhất Giai đỏ ửng trên mặt chợt lóe mà qua, len lén liếc mắt nhìn Quan Doãn, có tật giật mình mà thè lưỡi, rồi khôi phục vài phần trấn tĩnh, nói ra suy đoán của mình đối với bà Quan
Mẫu Bang Phương mỉm cười:
- Bác chính là xem trọng tâm tư của con, một cái họ mà đã khiến con nghĩ nhiều vậy, ở đâu có nhiều ý nghĩ đến thế? Quê bác đúng là ở tỉnh Dự, gả tới huyện Khổng, hai mươi năm chưa ra khỏi huyện Khổng một bước, chỉ là một giáo viên dạy thay và người nội trợ bình thường, con còn tưởng rằng bác là người có thân phận gì đó ư? Quan gia không thể so với nhà họ Kim của con đâu
- Không phải thế đâu bác, con không có ý đó
Một loạt lời nói đã khiến Kim Nhất Giai lại bị động, lúc này Kim Nhất Giai mới thiết thực cảm nhận được sự lợi hại của bà Quan, trong lòng càng thêm xác định suy đoán của nàng, Tiểu Muội tuy rằng có thể là cô con gái bảo bối mà Dung gia thất lạc, cho nên mới có khí chất và ưu nhã hiện tại, nhưng dù có xuất thân tốt làm tiền đề, thì cũng phải có bồi dưỡng trong quá trình trưởng thành, Tiểu Muội xuất thân tại gia đình bình dân cũng có thể có được sự cao quý sang trọng, không chỉ có từ chỗ cha mẹ ruột của nàng, cũng có phần từ cha mẹ nuôi hiện nay
Hiển nhiên, Tiểu Muội khí chất dưỡng thành sau này của Tiểu Muội không quan hệ đến Quan Thành Nhân, chỉ liên quan đến Mẫu Bang Phương. Kim Nhất Giai từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú đối với dòng họ thế gia và gia tộc, bắt đầu từ cảm thấy hứng thú đối với Tiểu Muội, đến sự kỳ lạ của Ông cụ Dung, rồi chú ý đến họ của Mẫu Bang Phương, lại liên tưởng đến quan hệ như ẩn như hiện giữa Dung Tiểu Muội, Ông cụ Dung, cô liền cảm thấy cô hẳn là phát hiện được một chân tướng được miêu tả sinh động
Ông cụ Dung tuyệt đối là cao nhân, nhưng vấn đề là thiên hạ to lớn, với kiến thức và tài hoa của Ông cụ Dung, đâu cũng có thể đi được, hà tất lại phải ẩn cư tại huyện Khổng nhỏ bé? Cần gì phải bồi dưỡng Quan Doãn? Hơn nữa còn tận tâm tận lực dốc hết sức, Ông cụ Dung và Quan Doãn không thân chẳng quen, vì sao phải kiên quyết nâng đỡ Quan Doãn?
Một loạt đích nghi vấn khi Kim Nhất Giai lần thứ hai nhìn thấy Mẫu Bang Phương thì, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, phảng phất Mẫu Bang Phương chính là một sợi dây, móc nối các nghi vân của cô lại với nhau, trước mắt liền có đáp án.
Nhưng câu trả lời của Mẫu Bang Phương lại khiến Kim Nhất Giai đành chịu, lẽ nào mình đã nhìn lầm rồi? Hẳn là không, cử chỉ và tư thái của Mẫu Bang Phương tuyệt đối điều không phải là sự tao nhã mà người phụ nữ xuất thân nông gia có thể dưỡng thành, hơn nữa khí chất và khí thế của bà, cũng mơ hồ toát ra vết tích từ nhỏ đã trải qua sự giáo dưỡng tốt, so với Quan Thành Nhân, có thể nói là một trời một vực
Mẫu Bang Phương cũng không tiếp tục cùng Kim Nhất Giai dây dưa này câu chuyện này, lại nói:
- Nhất Giai, cảm ơn con đã chăm sóc Quan Doãn. Con cũng đã mệt rồi, về nghỉ ngơi đi
Kim Nhất Giai lại không muốn đi, nhưng không biết sao mỗi khi đối mặt nụ cười mỉm và ánh mắt chân thật đáng tin của bà Quan, lại không thể nói lởi cự tuyệt, chỉ đành gật đầu:
- Vậy con về nghỉ ngơi chút đây, Quan Doãn, anh nhớ kỹ uống nhiều nước và ăn nhiều hoa quả
Khi lướt qua người Ôn Lâm, Kim Nhất Giai nở nụ cười với Ôn Lâm, Ôn Lâm cũng cười lại, chỉ có điều khi cười có chút miễn cưỡng. Kim Nhất Giai muốn kéo tay Ôn Lâm nói vài câu gì đó, lại cảm thấy có giải thích thế nào cũng là dư thừa, tình yêu và quan trường thương trường như nhau, cũng là chiến trường, chỉ có một người thắng, dù sao tình yêu là sự ích kỷ và sự chiếm giữ làm tiền đề, mà không phải là sự cùng hưởng
Kim Nhất Giai ra khỏi phòng bệnh, một mình đứng ở hàng lang, bỗng nhiên trống ngực dồn dập, mấy ngày qua vẫn luôn ở bên cạnh Quan Doãn, chăm sóc hắn quan tâm hắn bảo vệ hắn, trong lòng tràn ngập tình yêu thương, hiện tại rời khỏi hắn, tuy rằng chỉ cách hơn mười thước, nhưng trong lòng lại thấy mất mát, dường như đã lạc mất hồn phách
Tại sao có thể như vậy? Cô vẫn luôn tự cho rằng cô không thể yêu một người, lại càng sẽ không vì một người mà nóng ruột nóng gan, cảm thấy một người tương tư một người khác là một việc rất ngốc, hiện tại mới biết được, hóa ra con người đều có lúc ngốc nghếch, hơn nữa khi si ngốc thì ý chí của con người cũng không thể chuyển dời
Cô không hề thấy mệt mỏi, muốn trở lại bên cạnh Quan Doãn, nhưng bác Quan đã bảo cô về, khẳng định là có lời muốn nói với Quan Doãn, không muốn mình nghe, cô lại không thể cứ ườn ra đó không đi. Đang lúc bàng hoàng không biết làm sao thì, điện thoại di động vang lên
Kim Nhất Giai tâm thần không yên nghe điện thoại:
- Xin chào
- Nhất Giai, dượng đây
Kim Nhất Giai nhất thời giật mình tỉnh giấc, vội hỏi:
- Dượng, tìm con có việc?
- Con ở đâu? Dượng có chuyện muốn thương lượng một chút với con. Dượng đang ở thành ủy
Thanh âm của Hạ Đức Trường rất bình tĩnh, trong bình tĩnh mơ hồ để lộ ra một tia chờ mong.
- Dạ, để con qua đó liền
Kim Nhất Giai chần chờ một chút, vẫn là hỏi ra miệng
- Hạ Lai còn đang ở Hoàng Lương không? Con không liên lạc được với chị ấy
- Dượng cũng không liên lạc được với nó, con qua đây rồi nói
Buông điện thoại, Kim Nhất Giai suy nghĩ một chút, vẫn là không chào tạm biệt Quan Doãn, vội vã đi xuống lầu, Quan Doãn có người nhà ở cùng cô cũng yên tâm, hơn nữa cô cũng không cho rằng gặp mặt Hạ Đức Trường sẽ có chuyện quan trọng gì phải thương lượng.
Trong phòng bệnh, Quan Doãn qua lời nói của Ôn Lâm, đại khái hiểu qua một loạt sự tình phát sinh sau khi hắn rời huyện Khổng. Tuy rằng hắn đã từ trong miệng Kim Nhất Giai hiểu được sơ sơ, nhưng góc độ Ôn Lâm nhìn vấn đề lại có khác biệt
Hơn nữa cảnh tượng Ôn Lâm và Lý Dật Phong xung đột ngay mặt, Kim Nhất Giai cũng không biết, nghe chính Ôn Lâm nói ra, Quan Doãn lắc đầu:
- Bí thư Lý cũng không dễ dàng, Ôn Lâm, cô quá kích động rồi
- Tôi sao biết được lúc đó ông ta nghĩ gì chứ? Thế nhưng sau đó tôi cũng hối hận, dù có thế nào thì ông ta cũng là lãnh đạo, tôi không nên trách cứ lãnh đạo
- Bắt được Vương Xa Quân chưa?
- Chưa, không có chứng cứ chỉ hướng Vương Xa Quân, nhưng trải qua việc này, toàn huyện đều lưu truyền, Vương Xa Quân là do Lý Vĩnh Xương sai khiến muốn cho nổ đập lớn hại toàn bộ nhân dân huyện, tiếng đồn thổi rất lớn, hình tượng Lý Vĩnh Xương tại huyện Khổng hơn hai mươi năm toàn bộ bị hủy, trước đây còn có người nói về cái tốt của Lý Vĩnh Xương, hiện tại toàn là mắng với chửi. Đến cả nhà của Lý Vĩnh Xương cũng bị ném đồ bẩn…
Thông minh bị thông minh hại, Vương Xa Quân nếu như không bức ép, Lý Vĩnh Xương bị hình phạt còn có thể lưu lại một danh tiếng tốt ở huyện Khổng, giành được một ít đồng tình, hiện tại thì ngược lại, không chỉ người ngã, danh tiếng cũng thối luôn, hơn nữa Lý Dật Phong dứt khoát hẳn hoi quét sạch thế lực còn lại của y, Vĩnh Xương đã triệt để trở thành lịch sử.
Thế nhưng Vương Xa Quân mấy lần thoát được lưới pháp luật, hiện tại chẳng rõ tung tích, coi như là một tiếc nuối nho nhỏ
Đập lớn đã một lần nữa tiến hành gia cố và tu chỉnh, mà không ảnh hưởng sử dụng và nghiệm thu, chỉ bất quá kéo dài kỳ hạn công trình mà thôi. Huyện Khổng tuy rằng chủ tịch Huyện bị thương, bí thư từ chức, nhưng Trần Vũ Tường và Quách Vĩ Toàn liên thủ chủ trì công tác, thế cục rất bình ổn, không xuất hiện bất cứ hiện tượng rối loạn gì. Bởi vậy có thể thấy được, Trần Vũ Tường quả nhiên có thể kham trọng trách, mà Quách Vĩ Toàn sau khi không còn dao động, cũng biểu hiện ra một mặt có khả năng cao
- Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý ba người sao cũng không chịu nghe khuyên bảo, lái một chiếc xe tải, chạy khắp mấy huyện bao quanh huyện Khổng, nói là dù có đào sâu ba thước cũng phải tìm cho được Vương Xa Quân, tìm được hắn, không đánh hắn tàn phế không thôi
- Hồ đồ.
Quan Doãn biết rằng Lưu Bảo Gia vì hắn sốt ruột, nhưng hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tình, hiện tại sóng gió đàn áp tuy rằng đã qua, nhưng còn có dư uy, liền nói:
- Lập tức gọi điện thoại cho Bảo Gia, bảo ba người bọn họ đến Hoàng Lương.
- Vì sao?
Ôn Lâm không hiểu
- Tôi cảm thấy Vương Xa Quân có lẽ trốn ở thành phố Hoàng Lương
Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Lưu Bảo Gia hấp tấp xông vào:
- Anh Quan, tìm được Vương Xa Quân rồi, thằng đó đang trốn ở thành phố Hoàng Lương…
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
19 chương
90 chương
75 chương
607 chương
16 chương