Quan Vận

Chương 166 : Cảnh giới nhân sinh

- Tôi đoán đấy. Kim Nhất Giai tinh nghịch cười. - Bác Dung quan tâm anh như vậy. Anh bị thương, khẳng định bác ấy sẽ đến Hoàng Lương thăm anh. Hơn nữa, thế cục Hoàng Lương hiện giờ căng thẳng như vậy. Nếu bác ấy không tham dự vào trong đó, sẽ cảm thấy rất hối tiếc. Quan Doãn nghe được phỏng đoán của Kim Nhất Giai đối với ông cụ Dung. Nói thật, Ôn Lâm cũng tốt, Hạ Lai cũng tốt, thậm chí cả Tiểu Muội, đối với ông cụ Dung cũng chưa từng có suy đoán gì vượt qua lẽ thường, chỉ nghĩ ông ấy là một ông già dễ gần đáng kính. Cũng không có ai liên tưởng ông ấy với một thế ngoại cao nhân. Kim Nhất Giai là người đầu tiên hoài nghi thân phận của ông cụ Dung, đồng thời nhạy bén phát hiện quan hệ về mặt chính trị giữa ông cụ Dung và hắn. Cô thật sự là một cô gái có tâm tư trong sáng. Tuy nhiên Quan Doãn cũng không cho rằng ông cụ Dung sẽ đến Hoàng Lương thăm hắn. Ông cụ Dung không có chỗ nghỉ lại ở Hoàng Lương. Tuy rằng hiện tại xe cộ đã thông suốt, nhưng ông ấy là một người đã lớn tuổi cũng có nhiều bất tiện. Trong mấy người, ngoại trừ Tiểu Muội gọi ông cụ Dung là bác Dung ra, Kim Nhất Giai thường gọi là ông cụ Dung, hiện tại lại một mực cung kính gọi một tiếng bác Dung. Ngay cả Ôn Lâm cũng theo hắn kêu là ông cụ Dung. Quan Doãn cũng nhìn ra được, Kim Nhất Giai đối với ông cụ Dung là tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng, cũng không phải là gọi theo hắn. - Ông cụ Dung là một ông cụ bán điểm tâm sáng. Ông ấy muốn tham dự thế cục Hoàng Lương làm gì? Đừng nói đùa nữa. Quan Doãn không muốn nói chuyện về ông cụ Dung, không phải hắn muốn lừa gạt Kim Nhất Giai cái gì, mà không muốn cô suy đoán lung tung không mục đích về lai lịch của ông cụ Dung, không chừng có thể dễ dàng lầm đường lạc lối. - Anh còn muốn giấu tôi bao lâu? Kim Nhất Giai đắc ý cười. - Cho dù bác Dung không phải là người thân của bác Dung Nhất Thủy, ông ấy cũng không phải là một ông cụ bán điểm tâm tầm thường. Ngược lại, hẳn trước kia ông ấy phải là một cán bộ tham mưu cấp cao trong truyền thuyết. - Cái gì là cán bộ tham mưu cao cấp? Ngược lại, Quan Doãn cảm thấy hứng thú hơn. Kiến thức của Kim Nhất Giai rộng hơn hắn rất nhiều. Tuy rằng cô và Hạ Lai là hai chị em họ, cũng đều xuất thân là thế gia Bắc Kinh. Nhưng dường như Hạ Lai không quan tâm đối với vòng luẩn quẩn của thế gia và chính trị, cũng chưa bao giờ đề cập qua đề tài tương tự. Ngược lại, Kim Nhất Giai chẳng những có tầm nhìn chính trị, hơn nữa cũng có hứng thú đối với xuất thân thế gia. - Theo lời mọi người thuật lại, khi bắt đầu kiến quốc, phía sau mỗi người lãnh đạo khai quốc đều có một cán bộ tham mưu cao cấp trên biết thiên văn dưới hiểu địa lý, chẳng những mọi chuyện tinh thông, còn hiểu xem tướng, phong thuỷ và suy tính. Bọn họ không phải thư ký, cũng không phải cảnh vệ, nhưng lại được lãnh đạo3. tín nhiệm hơn nhiều so với thư ký và cảnh vệ. Trên cơ bản, mỗi khi lãnh đạo đưa ra một quyết sách, đều hỏi ý kiến của bọn họ. Có thể nói, bọn họ đã ảnh hưởng tới tiến trình kiến quốc trong suốt mười mấy năm đầu. Nghe nói lúc mới kiến quốc còn chưa quyết định nên định đô ở đâu. Có người nói muốn định đô ở Kim Lăng. Cuối cùng, do một cán bộ tham mưu cao cấp trích dẫn một câu “Kim Lăng Vương khí ảm đạm thu”, khiến cho các lãnh đạo hủy bỏ ý định định đô ở Kim Lăng. - Tuy rằng cán bộ tham mưu cao cấp rất có lực ảnh hưởng đối với các lãnh đạo, nhưng bọn họ không thể công khai lộ diện, thuộc loại người ẩn mình. Bọn họ cũng tương tự với cố vấn an toàn quốc gia ở nước Mỹ, tất nhiên là cố vấn ẩn hình. Trong đại họa mười năm, phần lớn những cán bộ tham mưu cao cấp đều bị hãm hại mà chết, gần như không còn mấy người may mắn còn tồn tại. Quan Doãn nghe như truyện nghìn lẻ một đêm, mở to hai mắt nhìn Kim Nhất Giai: - Sao cô tài vậy, dường như cái gì cũng biết? - Trước đây, tôi thích nghe kể chuyện xưa nhất. Mỗi ngày đều quấn lấy ông nội, bắt ông kể cho tôi nghe chuyện xưa. Sao vậy, không phục sao? Hiểu biết của tôi thực sự nhiều hơn anh nhiều. - Nếu các cán bộ tham mưu cao cấp đều khó có thể may mắn thoát khỏi đại họa đó. Chắc gì ông cụ Dung đã là cán bộ tham mưu cao cấp. - Nói cũng phải, nhưng chắc chắn phải có một hai người tránh được đại kiếp đó, lưu lạc tới dân gian. - Cô cũng thật khéo tưởng tượng. Cuộc sống không phải tiểu thuyết, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Quan Doãn vươn vai cho đỡ mỏi lưng, bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc. - Có phải chưa gọi điện thông báo cho ba mẹ tôi biết không? - Đã thông báo rồi. Kim Nhất Giai mỉm cười cười. - Ôn Lâm đang cùng bọn họ qua đây, tính thời gian, chắc cũng tới rồi. Nói xong, cô giống như ảo thuật đưa cho Quan Doãn một quả táo. Quan Doãn nhận cây táo. Hắn yên lặng nhìn. Trình độ gọt táo của cô đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, nhưng chỗ dầy chỗ mỏng, có vài chỗ giống như bị cắn một miếng vậy. Tuy nhiên hắn vẫn cảm động và nhớ tới lòng tốt của Kim Nhất Giai. Vì hắn, cô cũng đã rất cố gắng chăm chỉ rồi. - Không cần kinh động đến hai người bọn họ. Tôi cũng không bị nặng gì... Quan Doãn không muốn làm khổ cha mẹ phải đi một chuyến tới đây. Trời đông giá rét, tuyết rơi đường trơn. Cha mẹ tuổi cũng đã lớn. Hơn nữa, hiện tại hắn đã có thể xuất viện. Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã bị người đẩy ra. Người giống như một cơn gió vọt vào trước tiên, chính là Ngõa Nhi. Phía sau Ngõa Nhi là Lãnh Thư. Sau Lãnh Thư là Ôn Lâm, Tiểu Muội và Quan Thành Nhân, Mẫu Bang Phương. - Anh Quan, em và chị Lãnh Thư thay anh đi đón người. Ngõa Nhi vội vàng tới trước mặt Quan Doãn khoe thành tích. - Kế đó là chị Ôn, chị Tiểu Muội và bác Quan, dì Mẫu. Tuy rằng cô gọi chị Tiểu Muội nghe lên rất không được tự nhiên, nhưng Ngõa Nhi gọi rất ngọt. Tiểu Muội đứng sát ở bên cạnh Ngõa Nhi, thật sự rất giống với hai chị em. Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương vừa thấy Quan Doãn mặc quần áo của bệnh nhân, trên mặt vẫn còn đầy vết thương. Tay còn bị cuốn băng gạc, nhất thời đều đau lòng không nói được tiếng nào. Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Quan Doãn không được nuông chiều từ bé, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất. Hai người không nỡ đánh, không nỡ mắng. Hắn cũng chưa từng bị thương tổn lần nào. Đột nhiên nhìn thấy bộ dạng Quan Doãn thành như vậy, Quan Thành Nhân rất ít biểu lộ tình cảm ra mặt, cũng không kìm nổi mà rơm rớm nước mắt. - Con trai, con bị thương có nặng lắm không? Quan Thành Nhân bước lên trước một bước, kéo vai Quan Doãn lại, thủ thỉ hỏi, biểu lộ tình cảm chân thành của mình. Ông sờ sờ vai Quan Doãn, vỗ vỗ sau lưng hắn. - Sao làm quan cũng nguy hiểm như vậy chứ? Con trai, nếu không con đừng làm cái chức Phó chánh văn phòng Huyện ủy làm gì, quay đầu lại theo cha đi dạy học, an an ổn ổn cả đời, còn tốt hơn. Quan Thành Nhân nào biết được rằng, hiện tại cho dù Quan Doãn muốn rời khỏi quan trường, cũng sẽ có rất nhiều lực lượng không buông tha cho hắn đi. Không đề cập tới Lãnh Phong, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng cùng với Thôi Đồng, cũng sẽ không buông Quan Doãn ra. Quan Doãn hiện tại, xưa đâu bằng nay, không còn là sinh viên nghèo túng, học tập gian khổ mười năm không người hỏi tới, mà đã là tiến sĩ vừa mới thi đậu đã thành danh được người trong thiên hạ biết đến. Trên thực tế, từ khi Quan Doãn bước vào thành phố Hoàng Lương, tuy rằng hắn đến với tư cách là một nhân bệnh, nhưng hắn đã đến, quả thật đã mang lại một chuyển biến xấu lớn cho thế cục Hoàng Lương Thị. Đừng nhìn hắn mới là một Phó phòng nho nhỏ, nhưng có bàn tay đẩy mạnh phía sau lưng, đã khiến Quan Doãn phóng tới thế cục thành phố Hoàng Lương trên một điểm tựa vô cùng khéo léo. Hắn muốn lùi bước... Đã muộn rồi! Đương nhiên, hiện tại Quan Doãn không hề có ý định lùi bước. Ngược lại, sau khi biết được phong độ của Thôi Đồng cùng với tình hình rung chuyển, biến đổi ở Thành ủy, hắn tràn ngập mong chờ được điều tới Thành ủy Hoàng Lương. Thời gian không chờ ai. Nếu bỏ lỡ thời cơ tốt trước mắt, có lẽ sẽ bỏ lỡ cơ hội của cả đời. Trong hai năm cuối cùng của nhiệm kỳ, Tưởng Tuyết Tùng muốn tạo ra chiến tích. Hô Diên Ngạo Bác muốn nắm cục. Thôi Đồng kẹp giữa hai người. Trợ giúp Tưởng Tuyết Tùng một tay, hay liên thủ với Hô Diên Ngạo Bác đối phó Tưởng Tuyết Tùng, hoặc là Thôi Đồng ẩn dật, hai bên cũng không đắc tội, chỉ có thể chờ Quan Doãn tự mình tới lĩnh hội. So với sự kích động của Quan Thành Nhân, Mẫu Bang Phương lại bình tĩnh hơn nhiều. Bà mặc bộ đồ mới chỉ mặc vào lễ mừng năm mới. Tóc cũng chải vuốt đến mức trơn bóng không rơi một sợi. Thoáng nhìn, thật sự không giống như một giáo viên từ thị trấn tới, ngược lại trông giống với giáo sư ở đại học hơn. Mẫu Bang Phương nhẹ nhàng xoa đầu Quan Doãn, cẩn thân quan sát Quan Doãn từ trên xuống dưới vài lần, tin tưởng Quan Doãn không có vấn đề gì, mới thong thả nói: - Con trai trưởng thành rồi, đánh nhau bị thương cũng là chuyện bình thường. Đàn ông, không trải qua mưa gió không được tôi luyện sao có thể làm được chuyện lớn? Lão Quan, ông nói cũng chẳng ra thể thống gì cả. Con trai đã vất vả lắm mới đi đến được như ngày hôm nay, sao có thể chỉ gặp một chút bất lợi cũng không vượt qua nổi. Nếu hắn trở về dạy học, tôi sẽ không cho hắn vào nhà! Bà nói chuyện không vội vàng không hấp tấp, lại vô cùng có uy nghiêm. Quan Thành Nhân có phần xấu hổ nói: - Bà nói bà trước đi. Trước mặt bọn nhỏ cũng không chịu giơ cao đánh khẽ. Bà nói vậy bảo thể diện của tôi biết để vào đâu? Tôi bảo con trai trở về dạy học, chẳng phải là đau lòng khi nhìn hắn thế này sao? Bà thì hay rồi, con trai đã rèn luyện đến mức như thế này rồi, cũng không chút đau lòng hắn, còn ngại hắn rèn luyện chưa đủ hay sao? - Cả đời này, chuyện tôi không sợ nhất chính là rèn luyện. Nếu tôi không chịu được rèn luyện, cũng không sống được tới ngày hôm nay. Mẫu Bang Phương nói rõ ràng là phản bác Quan Thành Nhân, thật ra cũng chính là nói cho Quan Doãn nghe. - Nếu một người đàn ông không trải qua vài lần rèn luyện, sẽ không thể có ngày trưởng thành. - Ba, mẹ, hai người không cần tranh luận nữa. Hai người là tới thăm con, hay đến làm phiền con chứ? Quan Doãn biết tính mẹ, cố ý làm dịu không khí. - Tuy nhiên mẹ nói đúng, thân thể và tâm lý con đều rất rắn chắc. Rèn luyện vài lần cũng không có vấn đề gì. Ba, con biết là cha quan tâm con, nhưng con cái nhà họ Quan gia không thể giống như chim én cứ lưu luyến gia đình, mà phải là chim hồng nhạn muốn bay về phía trời xanh. Về sau, ngay cả Tiểu Muội cũng phải bay ra khỏi huyện Khổng... Quan Thành Nhân căm giận bất bình trừng mắt nhìn Quan Doãn một cái: - Bay, bay, bay cao như vậy xa như vậy để làm cái gì? Con xem con đi, còn chưa bay đã rơi tới mức mặt mũi bầm dập. Nếu bay lên bầu trời lại ngã xuống, đến khi đó phải làm sao chứ? Mẫu Bang Phương bất mãn trừng mắt nhìn Quan Thành Nhân một cái: - Ngay cả dũng khí bay cao cũng không có, không trách được cả đời ông đều chôn vùi ở huyện Khổng, cũng chỉ có thể dạy học. - Bà... Quan Thành Nhân tức giận, xoay người đi ra ngoài. - Tôi ra ngoài hít thở không khí. Quan Doãn lắc đầu mỉm cười, ba mẹ thường xuyên đấu võ mồm, nói là cãi nhau, cũng không giống. Ngược lại, lại giống như là cả đời sinh ra để tranh cãi, mỗi lần đều lấy thất bại của ba để chấm dứt. Mẹ nói chuyện có vẻ chua ngoa, thật ra bà cũng không có ý khinh thường ba, mà là cơ hội mượn gõ đầu ba để dạy dỗ hắn và Tiểu Muội. Nhưng điều Quan Doãn cũng không rõ chính là, cùng là giáo viên, vì sao cảnh giới cả đời lại kém nhiều như vậy? Tính cách của ba là luôn vui vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh. Mẹ lại chí ở nơi cao, thường xuyên dạy hắn và Tiểu Muội quan trọng là tương lai phải tỏa sáng. Ôn Lâm đã sớm mang ghế tới cho Mẫu Bang Phương ngồi xuống. Kim Nhất Giai cũng đến chào hỏi. Khi cô chào hỏi, Mẫu Bang Phương thần thái thong dong mà tao nhã gật đầu ra hiệu. Trong ánh mắt có chút ý vị sâu xa, dừng lại trên mặt Kim Nhất Giai vài lần. - Nhất Giai, cháu là con nhà họ Kim nào ở Bắc Kinh? Mẫu Bang Phương mở miệng hỏi. - Cô Mẫu, cô cũng biết ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh sao? Trên mặt Kim Nhất Giai lộ vẻ ngượng ngùng. Lần trước, khi cô tới nhà họ Quan gặp mặt mẹ Quan Doãn cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Sau khi một lòng muốn làm bạn tâm tình của Quan Doãn, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của mẹ Quan Doãn sâu sắc hơn, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. - Cô từng nghe người thế hệ trước nhắc tới... Hẳn cháu là con cái nhà họ Kim ở Tuyên Võ ? Giọng điệu Mẫu Bang Phương thản nhiên, tư thế nhẹ nhàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Kim Nhất Giai. - Cháu là một đứa nhỏ tốt, chỉ có điều tâm tư quá nặng. - Cô, cháu... Kim Nhất Giai nghe ra hàm ý phong phú ẩn trong lời nói của mẹ Quan Doãn, nhất thời thất sắc. - Cháu đối với Quan Doãn là thật tâm...