Quan Vận

Chương 163 : Đứng đầu họ Thôi

Quan Doãn đương nhiên nghe nói qua tiếng tăm của Thôi Đồng, cũng nghe nói đến thái độ làm người của Thôi Đồng. Thôi Đồng người này, năm nay 40 tuổi, thân là nhân vật đứng đầu họ Thôi của ba dòng họ lớn ở thành phố Hoàng Lương, cũng là người trong thế lực bản địa ba dòng họ lớn có chức quan cao nhất Thành ủy, căn cứ quy định cứng nhắc người bản địa không thể đảm nhiệm nhân vật đứng đầu trong Đảng, thân phận Phó bí thư Thành ủy của Thôi Đồng, chính là chức vụ cao nhất của ông ta ở thành phố Hoàng Lương, không thể ở địa phương thăng chức thêm một bước. Nhưng chớ quên sự thật Thôi Đồng mới 40 tuổi, Phó bí thư Thành ủy 40 tuổi, tuyệt đối là thành tích nổi bật vô cùng có tiềm năng, tiền đồ ngày sau không thể lường được, hơn nữa Thôi Đồng đảm nhiệm Phó bí thư thành ủy đã 3 năm, không có gì bất ngờ xảy ra, hai năm sau điều khỏi Hoàng Lương, tuyệt đối là ứng cử viên số một chức Chủ tịch thành phố. Tên của Thôi Đồng, tiếng tăm to lớn ở thành phố Hoàng Lương, vượt xa phía trên Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, trước khi Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác chưa điều tới Hoàng Lương, Thôi Đồng đã bị người coi như Khổng Dung. Khổng Dung bảy tuổi thi trượt, Thôi Đồng mười tuổi làm thơ. Nghe nói năm đó lúc Thôi Đồng mười tuổi, đã viết một bài thơ nhỏ, bài thơ không dài, hơn nữa còn là thơ hiện đại, chỉ mười mấy dòng, viết sự tôn sùng tình yêu của cha mẹ, cũng không có đăng tải trên sách báo quan trọng nào, nhưng chính vì bài thơ nhỏ này, khiến ông ta thành danh. Lúc ấy vừa lúc có một thủ trưởng trung ương đến Hoàng Lương thị sát, lúc đang tiếp thu kiểm duyệt đội thiếu niên tiền phong, thủ trưởng chú ý tới Thôi Đồng, thân thiết nói chuyện với Thôi Đồng, hỏi trường học, tuổi và sở thích của Thôi Đồng, âm thanh Thôi Đồng to và đọc rõ từng chữ từng cái mà trả lời câu hỏi của thủ trưởng, còn nói ông ta thích làm thơ. Thủ trưởng lập tức tăng thêm hứng thú, để ông ta ngâm một bài thơ. Thôi Đồng liền ngâm bài thơ nhỏ ông ta viết ca ngợi tình yêu của cha mẹ. Thủ trưởng nghe xong, thật lâu không nói gì, trong mắt lóe lên nước mắt lóng lánh. Thơ của Thôi Đồng giản dị tự nhiên. Nhưng đã viết ra tấm lòng biết ơn của một đứa bé đối với cha mẹ, chủ yếu nhất là, xúc động lòng hiếu thảo của thủ trưởng, thủ trưởng lập tức trải rộng giấy Tuyên Thành ra, nhấc bút viết tác phẩm thơ của Thôi Đồng, cũng tự tay viết thư pháp tặng Thôi Đồng, còn vỗ đầu Thôi Đồng nói một câu ảnh hưởng đến một đời Thôi Đồng: - Anh bạn nhỏ Thôi Đồng, cậu là hạt mầm tốt, nhất định phải học tập thật giỏi, cố gắng trở thành trụ cột quốc gia. Một câu nói nhân tài trụ cột của Thủ trưởng khắc sâu trong lòng của Thôi Đồng. Từ đó về sau, Thôi Đồng cố gắng học tập, mọi việc đều ưu tú, một đường thuận buồm xuôi gió, sau khi tốt nghiệp đại học trở về thành phố Hoàng Lương, từ nhân viên phòng thư ký khu Đơn Thủy làm lên, một đường lên thẳng mây xanh. Rốt cuộc ở tuổi 35 liền bước vào hàng ngũ quan lớn Phó giám đốc sở, trở thành cán bộ cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất thành phố Hoàng Lương. Từng bước thăng chức của Thôi Đồng quả thật cùng sự cố gắng của bản thân không thể tách rời, cũng liên quan đến ông ta thân làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của họ Thôi đứng đầu ba dòng họ lớn, đồng thời, chữ lưu niệm của thủ trưởng trên con đường trưởng thành của ông ta, cũng có tác dụng thúc đẩy không thể thiếu. Dù sao, thủ trưởng cho đến hôm nay vẫn còn tại vị, tuy rằng đã lui ra, nhưng lực ảnh hưởng của thủ trưởng ở trong nước, không người nào có thể bì! Cách nói liên quan đến Thôi Đồng phía trên, rốt cuộc là lời đồn hay xác thực. Quan Doãn cũng không thể biết được, hắn chỉ biết Thôi Đồng với tư cách nhân vật truyền kỳ, luôn là thần tượng của hắn trong quan trường. có thể ở tuổi 35 đạt được độ cao Phó giám đốc sở, hơn nữa trước 42 tuổi có thể đảm nhiệm Chủ tịch của một thành phố, là bao nhiêu hiển hách và uy phong. Nếu hắn có thể đuổi kịp kỉ lục thăng chức của Thôi Đồng, là cái hắn truy đuổi cả đời. Quả thật, Thôi Đồng 35 tuổi liền thăng tới Phó giám đốc sở, hơn nữa còn là thực quyền phó giám đốc sở. Ở trong nước tính không được bao nhiêu kỷ lục chói mắt, nhưng trong tầm mắt Quan Doãn, chính là độ cao của núi cao. Không ít người đều đang nghị luận phía sau sự thăng chức nhanh chóng của Thôi Đồng, là vì đặt tên hay, chữ Đồng trong Thôi Đồng, là với chữ Đồng trong tiêu cực không đấu tranh, chính là ông ta một đường thủ đoạn êm dịu ẩn dật, mới khiến ông ta trong quan trường như cá gặp nước, trở thành nhân vật truyền kỳ thành phố Hoàng Lương Ba dòng họ lớn thành phố Hoàng Lương, với họ Thôi đứng đầu, không chỉ là số người họ Thôi nhiều nhất thành phố Hoàng Lương, nền móng khổng lồ nhất, mà còn vì họ Thôi có Thôi Đồng. Trước kia ba dòng họ lớn, họ Vương là thứ nhất, nhưng họ Thôi sau khi có Thôi Đồng, họ Thôi liền nhảy lên đứng đầu ba dòng họ lớn. Đối với Thôi Đồng, Quan Doãn chỉ nghe tiếng tăm, chưa gặp mặt qua, càng không cần nói đến việc kết giao, chỉ thấy qua hình dáng ông ta trên ti vi, không nghĩ tới, mới tỉnh lại không lâu, lại có Thôi Đồng bất ngờ xuất hiện trong phòng bệnh, kinh ngạc này của Quan Doãn chính là kinh ngạc lớn. Tuy rằng…Thôi Đồng là vào nhầm phòng bệnh, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ mình ngưỡng mộ, Quan Doãn vẫn là vừa kinh ngạc vừa vui. - Bí thư Thôi. Quan Doãn vật lộn muốn đứng dậy, mặc dù hắn biết Thôi Đồng căn bản không biết hắn là ai, nhưng phong thái thiết yếu thì nhất định phải có. - Cậu là bệnh nhân, không nên cử động. Thôi Đồng tiến một bước, đến trước giường Quan Doãn, giơ tay ngăn chặn Quan Doãn, - Cậu tuy rằng tuổi trẻ, nhưng bệnh đến như núi, vẫn là nên duy trì nằm yên tĩnh dưỡng. Thôi Đồng 40 tuổi khuôn mặt lộ vẻ trẻ trung, thon gầy mà góc cạnh rõ ràng, tướng mạo đường đường, là tiêu chuẩn người đẹp trai, tóc một sợi cũng không loạn, hai mắt sáng ngời có thần, hơn nữa ông ta thân hình cao lớn, vừa đứng trước mặt, giống như minh tinh điện ảnh, không chút khoa trương mà nói, tuyệt đối phong độ nhẹ nhàng. - Cám ơn bí thư Thôi. Quan Doãn cám ơn Thôi Đồng, khoảng cách gần cảm nhận được khí chất không giống người thường của Thôi Đồng, hơi hơi khẩn trương: - Phòng bệnh chủ tịch huyện Lãnh ở bên cạnh. Cho rằng Thôi Đồng sẽ xoay người đi qua bên cạnh thăm hỏi Lãnh Phong, không ngờ Quan Doãn vừa nói xong, ông ta lại không bước đi, hứng thú liếc mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái, gật đầu với cô: - Nhất Giai cũng ở đây, Kim lão gia gần đây vẫn tốt? - Vẫn tốt, cảm ơn bí thư Thôi quan tâm. Kim Nhất Giai tự nhiên cười nói, tựa hồ rất nhiệt tình với Thôi Đồng, chân lại lặng lẽ lui về phía sau nửa bước. - Cậu là Quan Doãn? Ánh mắt Thôi Đồng lai chuyển đến trên người Quan Doãn: - Trêm đường tôi qua đây, đại khái biết được một chút tình hình, nghe nói cậu vì cứu Lãnh Phong, mạo hiểm tánh mạng vì ông ta truyền máu? - Là chủ tịch huyện Lãnh cứu tôi trước, nếu như không có chủ tịch huyện Lãnh, tôi đã sớm mất mạng, vì ông ấy truyền máu, không thể chối từ. - Lúc ấy tình hình như thế nào, cậu nói một chút. Khi nói chuyện, Thôi Đồng lại không có ý rời đi, ngược lại tự mình kéo qua một cái ghế, ngồi xuống. Kim Nhất Giai rất thông minh cũng nhìn ra điều gì đó, nháy mắt với Ngõa Nhi một cái, hai người yên lặng đi ra phòng bệnh. Lúc này Quan Doãn còn chưa biết hắn sở dĩ ở phòng bệnh cán bộ cao cấp, nguyên nhân chính là một cuộc điện thoại của Thôi Đồng, hắn còn chưa kịp hỏi Kim Nhất Giai, còn tưởng là Kim Nhất Giai sắp xếp. Nếu hắn biết trước là Thôi Đồng tự mình ra mặt vì hắn sắp xếp phòng bệnh cán bộ cao cấp, hắn sẽ không ở lúc Thôi Đồng kéo ghế qua bày ra tư thế nói chuyện lâu mới bỗng nhiên bừng tỉnh —— Thôi Đồng không phải đi nhầm phòng bệnh, cũng không phải tìm Lãnh Phong, hắn căn bản chính là cố ý đến tìm hắn! Quan Doãn nghĩ thông phần này, trong lòng một trận hỗn loạn, Thôi Đồng và hắn vốn không quen biết, chưa từng có bất cứ giao thiệp, vì sao đặc biệt đến đây thăm hắn? Với cấp bậc của hắn, căn bản không có khả năng kinh động nhân vật số 3 Thành ủy, huống chi Thôi Đồng là ai? Là nhân vật đứng đầu họ Thôi mà vô số người của cả thành phố Hoàng Lương nhìn lên, ông ta thân là nhân vật đứng đầu ba dòng họ lớn, gần như chính là đại biểu của thế lực bản địa thành phố Hoàng Lương. Cho dù ba dòng họ lớn không phải bền chắc như thép, nhưng thân phận nhân vật đứng đầu của Thôi Đồng, cũng đã được công nhận. Bình ổn tâm trạng căng thẳng một chút, Quan Doãn áp chế khó hiểu trong lòng, trước mặc kệ Thôi Đồng vì sao xuất hiện tại phòng bệnh của hắn đến thăm hắn, hắn trước là nói ra việc hắn và Lãnh Phong đến hiện trường đập lớn xem xét cái khe, tỉ mỉ miêu tả tình cảnh lúc đất phát nổ, nói đến chỗ mạo hiểm, âm thanh Quan Doãn có chút run rẩy, nói đến chỗ cảm động, ánh mắt hắn không khỏi lại ướt át. Vừa rồi Quan Doãn từ miệng Kim Nhất Giai biết được Lãnh Phong đã tỉnh lại, cũng không đáng lo, trái tim hắn mới thả về trong bụng, nếu chẳng may Lãnh Phong xảy ra điều không hay, cả đời hắn đều bất an. Nghe xong tự thuật của Quan Doãn, Thôi Đồng than thở vỗ vai Quan Doãn: - Lãnh Phong lúc ấy cứu cậu, cũng là trân trọng tuổi trẻ của cậu, cậu nên nhớ kỹ sự yêu mến của ông ta với cậu, về sau cậu là Lãnh Phong chính là bạn sinh tử, tình nghĩa như vậy trong quan trường, cũng không nhiều, phải quý trọng. Nói xong, Thôi Đồng đứng lên: - Cậu cố gắng dưỡng thương, tôi sang bên cạnh thăm Lãnh Phong một chút. Trong cuộc sống và điều trị có yêu cầu gì, có thể tìm tôi. Quan Doãn đứng dậy muỗn tiễn Thôi Đồng, Thôi Đồng giơ tay ấn xuống - Không cần đứng lên, cố gắng dưỡng thương. Với cấp bậc của Thôi Đồng, Quan Doãn chịu không nổi nằm trên giường nhìn ông ta rời đi, vẫn là muốn dứng dậy tiễn, Thôi Đồng rất không hài lòng nói - Thế nào? Lời của tôi không phải là mệnh lệnh nữa? Những lời này rất nặng, Quan Doãn đành phải ngoan ngoãn nằm xuống: - Bí thư Thôi, tôi… Thôi Đồng lại an tâm vui vẻ cười: - Không cần câu nệ lễ tiết này nọ, buông lỏng một chút. Bóng lưng dày rộng của Thôi Đồng biến mất ở sau cửa hồi lâu, trong lòng Quan Doãn vẫn nhớ lại chuyến thăm bất ngờ của Thôi Đồng, lời trấn an của Thôi Đồng càng nhiều, càng khiến nghi ngờ trong lòng hắn bộc phát, Thôi Đồng vì cái gì mà đến? Lại có mưu đồ ý vị sâu xa gì? Hắn và Thôi Đồng chưa bao giờ tiếp xúc, Thôi Đồng tại sao cố ý xem trọng hắn, hơn nữa còn rõ ràng thân thiết với hắn? Chẳng lẽ là ân tình của Kim Nhất Giai? Không giống, vừa rồi Kim Nhất Giai đối với Thôi Đồng chỉ là quen biết, dường như chẳng nhiệt tình, còn có tâm lý mâu thuẫn nhất định. Nếu như nói Thôi Đồng chỉ vì hắn có khả năng đảm nhiệm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng mà cố ý đến thăm hắn, tuy có khả năng, nhưng khả năng cực nhỏ, một người đường đường phó bí thư thành ủy, lại thân là nhân vật đứng đầu ba dòng họ lớn thành phố Hoàng Lương, căn bản không cần phải thể hiện thiện ý với thư ký nho nhỏ, cho dù hắn là thư ký số một của Thành ủy. Thôi Đồng lấy cớ đi nhầm phòng bệnh để một lần không đầu không đuôi không rõ lai lịch thăm hắn, khiến Quan Doãn tâm tư bất ổn, thật sự không nghĩ ra người có địa vị cao như Thôi Đồng lại có cử chỉ đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, rốt cuộc là có dụng ý gì? Cửa vừa vang lên, một mình Kim Nhất Giai trở lại, vừa vào cửa cô liền đóng kín cửa, nhỏ giọng mà thần bí nói với Quan Doãn: - Nói cho anh biết ba tin tốt khiến anh đứng ngồi không yên. Quan Doãn bị tức mỉm cười - Đã đứng ngồi không yên rồi, còn có thể là tin tốt? - Không tâm lý. Kim Nhất Giai liếc mắt Quan Doãn một cái, nói tiếp: - Tin tốt thứ nhất là, Thành ủy trên nguyên tắc đã đồng ý Lý Dật Phong từ chức. Tin tốt thứ hai là, nghe nói, nhân vật thần bí của Thành ủy đặc biệt gọi điện thoại tới sắp xếp anh vào phòng bệnh cán bộ cao cấp, chính là Thôi Đồng. Tin tốt thứ ba là, Lãnh Phong vừa bị thương, Thành ủy rất rối ren, hơn nữa người Tỉnh ủy cũng đến rồi. Anh tuyệt đối đoán không được ai từ Tỉnh ủy tới? - Ai? - Hạ Đức Trường!