Quan Vận
Chương 162 : Tiền đồ của Lý Dật Phong
Xa nhau mấy tháng, dường như Ngõa Nhi đã cao hơn, thân thể cũng trở nên đầy đặn, lại càng đẹp thêm. Nhất là mái tóc của cô bé kết thành vô số bím nhỏ, những sợi tóc đan kết khiến người ta nhìn rất vui mắt.
Hơi thở thanh xuân của Ngõa Nhi ập đến bức người, từng đường nét trên mặt căng bóng hồng hào, không cần biết gì cả cứ nhào vào người Quan Doãn, mừng đến phát khóc:
- Anh Quan, sao anh lại bị thương thế này? Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là sẽ không được gặp anh nữa…
Quan Doãn bị Ngõa Nhi chạm vào vết thương rất đau nhưng cũng để yên không lên tiếng, chỉ với tay tới khẽ vuốt tóc Ngõa Nhi, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô em gái Ngõa Nhi này, tuy còn nghịch ngợm hơn cả Tiểu Muội của hắn, nhưng thần thái và tuổi tác của cô bé cũng gần bằng Tiểu Muội của hắn, khiến Quan Doãn bất giác chẳng hiểu vì sao lại ra sức bảo vệ tình cảm của cô bé.
- Ngõa Nhi, sao em lại tới đây?
Chỉ qua tên gọi của Ngõa Nhi đã biết được học vấn của Lý Dật Phong. Người xưa sinh con trai gọi là niềm vui Lộng Chương, sinh con gái gọi là niềm vui Lộng Ngõa. Nếu như Ngõa Nhi có anh trai, chắc chắn sẽ được gọi là Chương Nhi.
- Em nghe nói anh bị thương, đương nhiên muốn tới thăm anh. Nếu em không đến, thì đâu còn được gọi là bạn chí cốt nữa.
Giọng nói của Ngõa Nhi trước sau vẫn rất dễ nghe, còn hay hơn cả tiếng nói thánh thót kỳ ảo của Hạ Lai. Tiếng nói của cô trong trẻo đơn thuần thánh thót. Nếu như giọng nói của Hạ Lai kỳ ảo như tiếng trời, thì giọng nói của Ngõa Nhi lại trong vắt như đến từ bầu trời xa xăm.
Giọng của trời có thể nghe nhưng không thể thấy, còn bầu trời tuy xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
- Ngõa Nhi thật ngoan.
Quan Doãn hài lòng mỉm cười. Hắn nhìn thấy Kim Nhất Giai đang ngồi nên cạnh gọt táo, tay chân lóng ngóng, mấy lần suýt gọt phải tay, khiến hắn sợ hãi, vội vàng nói:
- Nhất Giai, em đừng gọt táo nữa, khiến người ta sợ quá.
Kim Nhất Giai chỉ lườm Quan Doãn đến trắng cả mắt, không để ý đến lời Quan Doãn, tiếp tục gọt táo, hơn nữa lại còn làm ra vẻ như có thâm thù đại hận gì với quả táo, gọt sâu hơn, không chỉ vỏ không, mà ngay cả thịt quả táo cũng gọt mất hơn phân nữa.
Cô ấy giận sao? Quan Doãn hơi sửng sốt, nghĩ mãi không biết chuyện gì, bèn cười nói:
- Nhất Giai, đừng gọt nữa.
- Ừm.
Kim Nhất Giai liền nghe lời bỏ dao gọt hoa quả xuống.
- Vô dụng quá, không biết chăm sóc người, ngay cả táo cũng không biết gọt vỏ. Có phải là em quá ngu ngốc không?
Lãnh Thư và Ngõa Nhi giương mắt lên, không rõ Quan Doãn và Kim Nhất Giai đã xảy ra việc gì. Lãnh Thư cũng chỉ cười mà không nói. Ngõa Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói ngay:
- Anh Quan, chị Nhất Giai nhất định thích anh rồi, đúng không?
- Con nhóc này, không được nói lung tung.
Quan Doãn xấu hổ, vờ quát lớn Ngõa Nhi.
Ngõa Nhi hơi nghiêng đầu, cười hì hì:
- Cái gì mà con nhóc. Đã có con trai theo đuổi em rồi đó, em là con gái lớn rồi. Chị Nhất Giai thích anh cũng là chuyện rất bình thường, có gì mà ngại chứ. Chỉ bằng vẻ đẹp trai lại tài hoa của anh, có người con gái nào mà không thích chứ? Em thấy dường như chị Lãnh Thư cũng có ý với anh. Anh cũng được chào đón quá chứ!
Lãnh Thư nhất thời bối rối đến đỏ hết cả mặt:
- Ngõa Nhi, không được nói lung tung.
- Em nói lung tung gì chứ? Trong thời gian anh Quan hôn mê, chị lau mặt giúp anh ấy, vừa tỉ mỉ cẩn thận, lại vừa dịu dàng ôn nhu, có khi còn nhìn anh ấy đến nửa ngày trời, đừng tưởng là em không thấy đó.
Ngõa Nhi còn chém thêm một nhát, cười giảo hoạt.
- Em…
Lãnh Thư mặt đỏ đến như là chảy máu ra ngoài.
- Không phải em đi ra ngoài với Nhất Giai sao?
- Chị Nhất Giai thì đi ra, còn em đứng ở cửa nhìn lén.
Ngõa Nhi đắc ý nói.
- Ngõa Nhi, thật là tức em đến chết mất.
Lãnh Thư xấu hổ và tức giận, cúi đầu nhìn xuống chân mình, muốn bỏ ra ngoài nhưng không sao nhấc chân lên được.
- Chị Lãnh, em phát hiện ra chị còn nảy mầm hơn cả em, thật buồn cười quá đi mất.
Ngoãi Nhi bồi thêm một cú, cười nhạo Lãnh Thư đang ngượng ngùng.
- Nảy mầm là có ý gì?
Kim Nhất Giai thấy rất vui. Cô không như Hạ Lai thường thích uống giấm chua, trái lại nghĩ Lãnh Thư thích Quan Doãn là vinh dự của cô. Người đàn ông mình yêu được người con gái khác yêu thích, chứng tỏ ánh mắt của cô không sai lầm. Nếu Quan Doãn chỉ có mỗi mình cô thích, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều ghét, thì đó mới là nỗi đau khổ của nàng.
- Nảy mầm là nói đùa thôi, có nghĩa là dễ thương.
Ngõa Nhi cũng thích tính cách của Kim Nhất Giai, vừa mới gặp Kim Nhất Giai đã tưởng chừng thân lắm rồi.
- Sai.
Quan Doãn thấy Lãnh Thư e thẹn đến không ngóc đầu lên nổi, biết tính cách Lãnh Thư như hoa hồng, có ý muốn bỏ chạy, thì muốn giảng hòa giúp cô:
- Nảy mầm có nghĩa là hai người luyến ái trên bãi cỏ.
- Ha ha, anh Quan gạt người ta. Anh giải thích sai rồi, em phản đối.
- Chữ nảy mầm này phía trên là bộ thảo (cỏ), một bên là nhật, một bên là nguyệt. Nhật là dương nguyệt là âm, dương là nam, nữ là âm, có ý nói nam nữ trên cỏ cùng nhau… Nam nữ trên cỏ còn có thể làn gì cùng nhau chứ? Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi.
Quan Doãn nghiêm trang giải thích.
- Lại sai nữa.
Ngõa Nhi đang muốn lý luận với Quan Doãn:
- Một nhật một nguyệt tượng trưng cho một nam một nữ là chính xác. Nhưng bộ thảo lại không nằm trên mặt đất. Nghĩ lại bộ thảo nằm trên đầu mà không phải bộ thiên, vậy đúng là quá kỳ lạ.
Quan Doãn cũng bị Ngõa Nhi chọc cười một trận:
- Con trai con gái nói chuyện yêu đương, đầu óc phải choáng váng, không phân biệt được trên dưới trái phải, cho nên bộ thảo nằm bên trên cũng đâu có quan hệ gì.
- Hả, là như vậy sao?
Ngõa Nhi vẻ mặt kinh hoàng ôm lấy cánh tay Quan Doãn:
- Sau này em sẽ không nói chuyện yêu đương gì hết. Nói chuyện yêu đương thì chỉ số thông minh trở nên thấp như thế, thật là đáng sợ.
Quan Doãn nhận thấy Ngõa Nhi cố ý nói theo hắn, bèn hài lòng mỉm cười. Kim Nhất Giai thấy Quan Doãn bình yên vô sự cũng nở nụ cười vui mừng. Lãnh Thư không biết đã lặng lẽ gọt xong quả táo từ lúc nào, nhân lúc không ai chú ý đặt vào tay Quan Doãn. Lúc Quan Doãn nhận trái táo không cẩn thận chạm phải tay cô, khiến cô bất giác lại đỏ mặt.
- Em đi thay bình nước nóng.
Có lẽ hệ thống sưởi trong gian phòng quá nóng, khiến khuôn mặt của Lãnh Thư đỏ hồng, ướt át yêu kiều. Cô cũng biết mình không chịu nổi, đành phải mượn cớ đi ra ngoài.
- Ngõa Nhi, em nói Bí thư Lý phải về tỉnh thành là có ý gì?
Quan Doãn rốt cuộc cũng đã có cơ hội hỏi đến chuyện của Lý Dật Phong. Hắn không muốn thảo luận lúc có mặt Lãnh Thư. Lúc đó sao Lãnh Thư có thể có thái độ như không hề có quan hệ gì cả được.
- Cha đã chính thức đưa đơn từ chức với Ủy ban nhân dân thành phố. Giờ Ủy ban nhân dân thành phố đang họp khẩn cấp. Cha em nói, nếu không có vấn đề gì xảy ra, chắc chắn Ủy ban nhân dân huyện sẽ duyệt đơn xin từ chức của ông.
Cái gì? Quan Doãn cả kinh. Đó đâu phải chuyện đùa! Hắn suýt chút nữa thì đã nhảy từ trên giường xuống:
- Xảy ra chuyện gì? Sao Bí thư Lý lại từ chức?
Dù công trình đập nước sông Lưu Sa xuất hiện sự cố nghiêm trọng, Lý Dật Phong là người đầu tiên phải đứng mũi chịu sào. Nhưng nếu như truy cứu thỏa đáng, thì toàn bộ trách nhiệm có thể nói là của Lý Vĩnh Xương. Dù gì Lý Vĩnh Xương đã đỗ, thêm một tội danh cũng chả sao. Lý Dật Phong chỉ cần làm kiểm tra chuyên sâu giao cho Ủy ban nhân dân thành phố thì có thể lách qua được, nói cho cùng, nhiều lắm cũng chỉ có thể cảnh cáo, xử phạt trong nội bộ Đảng thôi.
Dù sao đập lớn cũng chưa sụp đổ mà.
Đập lớn chưa sập, kết cục chưa định, sao Lý Dật Phong lại muốn ra đi?
Quan Doãn đưa mắt nhìn về phía Kim Nhất Giai. Ngõa Nhi còn nhỏ, không có được cái nhìn toàn diện về vấn đề chính trị, còn bản thân Kim Nhất Giai lại có ánh mắt sắc bén về thời cuộc.
- Trong ba ngày anh hôn mê, có rất nhiều việc đã xảy ra.
Kim Nhất Giai ngồi xuống bên giường Quan Doãn, nhẹ nhàng gấp lại cái chăn cho hắn, đột nhiên chú ý đến quả táo trong tay Quan Doãn, bèn nhẹ nhàng áp sát vào lưng Quan Doãn, mới nói tiếp:
- Huyện Khổng xảy ra chuyện thay đổi long trời lở đất. Bí thư Lý tiến hành điều chỉnh nhân sự với quy mô lớn chưa từng có, ai cũng cho rằng Bí thư Lý nhân cơ hội này mà nắm trọn vẹn thế cục huyện Khổng trong tay. Không ngờ lúc điều chỉnh, huyện Khổng lại có đơn tố cáo, ông ta mới đưa đơn từ chức lên Ủy ban nhân dân thành phố.
Kim Nhất Giai khẽ cúi đầu, nhìn Ngõa Nhi trước mặt, đột nhiên cố lấy hết dũng khí để nói:
- Trước đây em vẫn trách nhầm Bí thư Lý, cho rằng ông ta không dám chịu trách nhiệm. Nhưng giờ mới biết được, nhân cách Bí thư Lý cao đẹp, nhân phẩm cao thượng, khiến cho em bất giác thấy được phẩm cách của một chính trị gia chân chính.
Kim Nhất Giai đánh giá cao Lý Dật Phong đã làm Quan Doãn khiếp sợ, nhưng chuyện khiến Quan Doãn khiếp sợ hơn chính là việc Lý Dật Phong từ chức.
Cố nhiên, hành động của Lý Dật Phong có thể hiểu được là vì sự thiên vị của Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng Quan Doãn biết Lý Dật Phong không phải vì yếu thế mà thật lòng muốn từ chức. Hắn hiểu rõ, Lý Dật Phong không chỉ không thật lòng muốn từ chức, mà trước khi từ chức đã không ngại lấy tiền đồ bản thân ra đặt cược, vì Lãnh Phong dẹp yên mọi lực cản trong huyện Khổng, đồng thời an bài được việc điều chỉnh nhân sự trong huyện Khổng, mục đích chủ yếu là khi Lãnh Phong quay về huyện Khổng thì huyện Khổng đã trời xanh mây trắng, đất bằng im ắng, trong lòng đã sắp đặt xong xuôi.
Lý Dật Phong đã tặng cho Lãnh Phong một ân tình quá mức lớn lao.
Người trong quan trường có thể làm được như Lý Dật Phong, quan minh chính đại, cũng khoan dung độ lượng thật hiếm có. Chỉ một hành động này, hình tượng về Lý Dật Phong trong lòng Quan Doãn chợt trở nên cao cả không gì sánh được.
Ai cũng có thể nghĩ được, đối thủ chính trị ngày trước, đang giương cung bạt kiếm, nhưng chỉ trong một lần có sự cố ngoài ý muốn, một người bị thương nặng, một người được ủy quyền toàn bộ, tin rằng nếu Lý Vĩnh Xương nghe được tin tức này, chắc chắn cũng sẽ khiếp sợ, không thể ngờ được kết cục của huyện Khổng lại như thế.
Lý Dật Phong tranh đấu với Lãnh Phong, tuy có thua, nhưng cũng thua rất quang minh chính đại, dù thất bại cũng quang vinh.
Ánh mắt Quan Doãn lại dừng nơi Ngõa Nhi. Ngõa Nhi cũng không hề có vẻ gì đau buồn cả. Có lẽ cô bé thật sự cho rằng, Lý Dật Phong rời khỏi huyện Khổng sẽ quay về tỉnh thành, cùng đoàn tụ với người nhà, hoặc có lẽ cô cũng biết, ngày thường Lý Dật Phong làm việc ở huyện Khổng, cũng không có gì hay, vô công vô tội, cũng không tìm được chiến tích chói mắt. Nói chung cô bé bình tĩnh ngoài dự liệu của hắn. Hắn còn đang lo Ngõa Nhi sẽ giận hắn.
Ngõa Nhi đã từng nói với hắn, cô mong rằng hắn không nên hợp với Lãnh Phong đối phó cha cô. Lúc đó Quan Doãn cũng không trả lời gì được, nhưng trong lòng cũng hơi hổ thẹn. Đúng vậy, hắn với Lãnh Phong quan hệ thân thiết, nhưng vẫn không được lãnh khốc vô tình như Lãnh Phong. Cho dù Lãnh Phong đã trải qua những chuyện ghê gớm thế nào, hay là ông ta đi đến tận đâu cũng được, Lãnh Phong chỉ nói đến nguyên tắc chứ không nói đến tình cảm.
- Ngõa Nhi… Thật ra anh và Bí thư Lý, có nhiều vấn đề không cùng quan điểm. Nói trên phương diện lập trường chính trị, anh và Bí thư Lý không chung đường. Nhưng anh kính trọng thái độ làm người của ông, vĩnh viễn kính trọng ông như trưởng bối.
Kim Nhất Giai cũng chân thành nói với Ngõa Nhi
- Ngõa Nhi, chị cũng giống Quan Doãn, không hề có thành kiến với bản thân Bí thư Lý, chỉ là có những việc không cùng lập trường với ông thôi. Thật ra chị cũng vô cùng kính trọng tư cách của ông…
Ngõa Nhi còn chưa kịp tỏ thái độ gì, đã có người đẩy cửa bước vào. Đứng trước cửa là một người xa lạ có thân hình cao lớn. Anh ta hỏi:
- Xin hỏi, đây có phải là phòng bệnh của đồng chí Lãnh Phong không?
Quan Doãn không hề nhận ra người mới đến là ai. Kim Nhất Giai cũng nhất thời biến sắc:
- Bí thư Thôi, sao ngài lại đến đây?
Người đứng đầu họ Thôi trong ba họ lớn nhất thành phố Hoàng Lương, Phó Bí thư Thôi tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố Hoàng Lương, lại bất ngờ xuất hiện ở phòng bệnh của Quan Doãn!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
13 chương
43 chương
865 chương
17 chương