Quân Tử Có Cửu Tư
Chương 77 : (¯`v´¯) Chương 80
Trần Mộ Bạch dập tắt điếu thuốc trong tay mình, không nói gì nữa, chỉ cùng Trần Thốc đứng sóng vai nhìn ra ngoài cửa sổ. Thu còn chưa tới mà sao cảnh vật đã bắt đầu trở nên hoang vu
Phòng bệnh vốn ở tầng cao nhất, những người ở dưới dường như chỉ giống như những con kiến nhỏ đang chuyển động. Trần Mộ Bạch rũ mắt xuống, cũng hay anh vừa vặn nhận ra trong đàn kiến đó đâu là Cố Cửu Tư, tầm mắt của anh cũng chuyển động theo bước chân của cô, mãi cho đến khi tòa nhà cao tầng chắn mất tầm mắt của anh, anh mới quay đầu lại.
Một đám người không được gặp mặt Trần Minh Mặc lần cuối nên vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục chạy lại đây chất vấn Trần Thốc.
Trần Thốc đã quá quen mắt với những gương mặt đáng ghê tởm suốt ngày tranh giành này, anh đứng thẳng người dậy, lên tiếng trả lời, không đem theo một chút cảm xúc nào khác, “Thời gian bệnh nhân tỉnh táo rất ngắn, cũng không để lại lời gì. Nếu như còn điều gì thắc mắc, tôi nghĩ các vị nên đi tìm luật sư thì hơn.”
Trần Mộ Bạch liếc mắt nhìn sắc mặt của đám người nọ, mím môi, cười lạnh một tiếng.
Anh đã từng nói rồi, có những lúc không phải anh muốn ra sao, mà là do tình thế, lợi ích, những người đằng sau bọn họ, ép anh em bọn họ đến mức bất hòa, tranh chấp với nhau.
Một đám người ồn ào thảo luận, thái độ cũng càng ngày càng không khách khí, “Nếu như có để lại gì thì còn tới hỏi cậu làm gì?”
Thái độ của Trần Thốc vẫn như cũ, “Vậy tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Cậu…”
Trần Mộ Bạch đứng nghe một lúc cuối cùng cũng không chịu được nữa, lạnh mặt quét mắt nhìn một vòng sau đó bật cười, “Tôi còn chưa lo các ông lo cái gì? Rốt cuộc ai mới là họ Trần? Còn không sợ người khác cười cho, quay về nói với Trần Mộ Vân và Trần Mộ Chiêu, đừng có tới quấy rầy anh ấy, nếu không, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai đâu! Chuyện tang lễ trước mắt mới là chuyện lớn, còn chuyện có lớn bằng trời cũng đợi sau khi tang lễ kết thúc đi!”
Bọn họ đều là những người trọng thể diện, hơn nữa Trần Mộ Bạch đã nói vậy, bọn họ cũng không nói được gì nữa, nhanh chóng tản đi.
Trần Thốc từ đáy lòng cảm thấy nghi ngờ, đợi đến khi không còn ai nữa mới lên tiếng, “Ông ấy không nói gì, là có ý gì đây?”
Trần Mộ Bạch ngẩn đầu nhìn bầu trời trên cao, nửa giả nửa thật trả lời, “Cuối đời rồi còn ngã một vố đau như vậy, chắc là tâm nguội ý lạnh rồi chứ sao.”
Trần Thốc hơi cau mày, “Trải qua chuyện đó, anh còn tưởng ông ấy đối với em sẽ…”
Trần Mộ Bạch mỉm cười, có lẽ là do đang ngẩng đầu nên giọng nói cũng có vẻ kỳ quái, “Anh còn không hiểu rõ ông ấy sao? Ông ấy là ai chứ, cả một đời tâm cao, khí ngạo, luôn luôn hoài nghi mọi thứ. Anh càng đối tốt với ông ta, ông ta sẽ cho rằng anh có ý đồ gì đó, cho dù là lúc ngã một cú như vậy đã nghĩ thông rồi, thế nhưng vừa trở về thì sẽ hiện nguyên hình ngay, ông ta muốn em từ bỏ Cố Cửu Tư, em không đồng ý. Lúc đó em đã biết cho dù có chết ông ta cũng không giao nhà họ Trần cho em. Em và ông ấy bất hòa bao năm như vậy, không ngờ rằng đến lúc chết rồi ông ấy vẫn còn như thế.”
Trần Thốc dường như vẫn còn chưa yên tâm, “Vậy còn nhà họ Trần…”
Vẻ mặt của Trần Mộ Bạch lại vô cùng bình thản, “Nhà họ Trần à, nhà họ Trần thì có liên quan gì tới em. Trần Mộ Vân là con trưởng, theo lý mà nói đương nhiên sẽ do anh ta tiếp quản gia nghiệp, thế nhưng Trần Mộ Chiêu nhẫn nhục, chịu đựng như vậy là vì gì, không phải là để xem xem anh ta và lão gia ai chết trước sao. Lão gia vừa chết, anh ta chắc chắn sẽ trở mặt, nhưng lão gia lại vừa chặt hết cánh tay phải, cánh tay trái của anh ta rồi, để hồi phục thế lực như xưa sợ là không nhanh được như vậy, cũng hay Trần Mộ Vân như ậy còn có thể đấu với anh ta một trận.”
“Ông ấy coi trọng nhà họ Trần đến vậy sao có thể để mặc bọn họ làm loạn chứ? Bọn họ tranh đấu như vậy, đến cuối cùng bất kể ai thắng, thiệt hại vẫn là cả nhà họ Trần mà thôi.”
“Sao ông ấy có thể để bọn họ làm loạn được, ông ta quá khôn khéo, biết em không dễ gì mà buông tay cái vị trí đó.”
Trần Thốc im lặng một lúc mới lên tiếng, “Anh biết em cũng không muốn để cho người khác những thứ mà ông ấy đã bảo vệ cả đời mình.”
Trần Mộ Bạch đột nhiên bật cười, “Anh nói vậy làm em nổi cả da gà rồi, thật không thể chịu được.”
“Tiểu Bạch, em chỉ cần nhớ anh vẫn luôn là anh trai em”
Tình cảm anh em thân thiết như vậy, hai người họ đối mặt nhìn nhau một lúc, Trần Mộ Bạch lúc sau đột nhiên nổi giận, âm lượng lớn đến mức cả hành lang cũng đều nghe thấy, “Nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi là tiểu Bạch!”
Trần Thốc sững người lại, một lúc sau mới bật cười thành tiếng.
Trần Mộ Bạch nghiêm túc lại, hai mắt rơi vào vô định, “Thế nhưng… em mệt rồi, không cần thứ gì nữa. Có lẽ lúc đầu nên nghe lời anh, đi rồi không quay đầu lại chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Tang lễ của Trần Minh Mặc được tổ chức đơn giản nhưng vẫn vô cùng trịnh trọng, Trần Mộ Bạch mặc một bộ quần áo màu đen, nhìn đám người vẻ mặt trang nghiêm, nhưng lại không tìm ra được một chút thương cảm nào trên nét mặt của họ, còn anh… chắc cũng không có, đúng không?
Gương mặt trong bức ảnh đen trắng đó cũng là một vẻ mặt nghiêm nghị, Trần Mộ Bạch đột nhiên nhớ lại, anh dường như chưa bao giờ nhìn thấy Trần Minh Mặc nở một nụ cười thật lòng.
Tang lễ còn chưa kết thúc mà người của Trần Mộ Vân và Trần Mộ Chiêu đã bắt đầu cãi nhau, những người đứng đằng sau Trần Mộ Bạch cũng muốn nóng lòng xông lên nhưng lại bị anh liếc mắt nhìn nên đều im lặng lại.
Thực ra hiện tại là thời khắc tốt nhất để tranh đoạt nhưng Trần Mộ Bạch lại im lặng, khiêm tốn đến mức khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không an tâm, không biết rốt cuộc anh đang toan tính điều gì.
Trần Mộ Vân đi đến chỗ của Trần Mộ Bạch, “Mộ thiếu đang định dùng chiêu ngư ông đắc lợi sao?”
Trần Mộ Bạch từ trước đến nay vẫn luôn độc miệng, thế nhưng Trần Mộ Vân thua thiệt bao lần rồi vẫn không biết tránh.
Trần Mộ Bạch cười khẽ, “Tôi là niệm tình chúng ta tranh đấu với nhau suốt bao nhiêu năm qua, ít nhiều cũng có cảm tình, vậy nên để cho các người có thêm cơ hội bay nhảy vài hôm đi, cố gắng mà nắm bắt hưởng thụ những ngày tươi đẹp cuối cùng này đi.”
Trần Mộ Chiêu phải khom lưng uốn gối suốt bao nhiêu năm, sau khi Trần Minh Mặc mất thì cũng bắt đầu lộ ra bản chất, “Mộ thiếu tự tin đến vậy sao?”
Trần Mộ Bạch cười như không cười nhìn anh ta, “Anh nói xem?”
Anh không hành động giống như bình thường, thái độ lúc này cũng khó mà nắm bắt, càng khiến người khác không dám ra tay.
Trần Mộ Chiêu đột nhiên nghĩ ra được điều gì, nâng cao giọng hỏi, “Trần Mộ Bạch, cậu đang kéo dài thời gian?!”
Trần Mộ Bạch không trả lời câu hỏi đó, vẫn bình tĩnh lên tiếng, “Kéo dài thời gian làm gì? Đợi anh chết sao? Có phải là đợi hơi lâu rồi không?”
Trần Mộ Chiêu nhìn anh chằm chằm một lúc rất lâu, từ trong đáy mắt bắt đầu hiện rõ sự tàn ác.
Ngay sau tang lễ của Trần Minh Mặc, chạng vạng tối đó, Trần Mộ Bạch nhận được điện thoại của Đỗ Trọng.
Lúc anh đến, Đỗ Trọng còn đang đợi anh, nhìn thấy anh thì tỏ ra cực kỳ hứng thú “Mấy người nhà cậu quả thực quá thú vị đấy, cậu tự vào trong nghe ông ta nói đi.”
Nói xong, ông ta liền đi vào trong.
Mạnh Nghi Niên là người thứ ba mà Trần Mộ Bạch gặp tại nơi đây, đều là vì một vụ án.
Sau một đêm, Mạnh Nghi Niên dường như đã già đi rất nhiều, Trần Mộ Bạch nhìn thấy ông ta, nghe ông ta nói, dần dần hiểu ra, thứ tình cảm mà Mạnh Nghi Niên dành cho Trần Minh Mặc cũng là một thứ tình cảm vô cùng phức tạp và mâu thuẫn.
Câu chuyện của Trần Minh Mặc và chị của Mạnh Nghi Niên có thể đơn giản tóm tắt thành hai câu sau: Đợi anh công thành danh toại, sẽ cùng em thề nguyền dưới ánh trăng. Đợi anh công thành danh toại, người trong lòng lại biến thành người phú quý giàu sang.
Trần Minh Mặc và tiểu thư nhà họ Đổng vừa mới bắt đầu qua lại, chị của Mạnh Nghi Niên liền xảy ra chuyện. Mạnh Nghi Niên vẫn luôn hoài nghi việc đó không phải là một sự cố thông thường, người được lợi nhiều nhất đương nhiên sẽ là người có động cơ nhất.
Ông ta vẫn luôn nghi ngờ Trần Minh Mặc, từ lúc chị ông ta xảy ra chuyện ông ta đã luôn đi theo Trần Minh Mặc rồi. Ông ta muốn tìm bằng chứng để chứng minh suy nghĩ của ông ta là đúng, thế nhưng cứ như vậy mà đã mấy chục năm trôi qua, ông ta lại không tìm ra được chút dấu vết nào.
Thế nhưng cũng chính trong mấy chục năm này ông ta và cái người có khả năng là kẻ thù của mình nhất lại nảy sinh cảm tình, mà loại tình cảm này lại trái với luân thường đạo lý, là thứ tình cảm sẽ không được người khác chấp nhận. Và việc này khiến cho ông ta dằn vặt, đau đớn đến tột cùng, mà thứ thúc đẩy khiến cho ông ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm chính là sự nuông chiều của Trần Minh Mặc dành cho Mạnh Lai.
Ông ta dùng mọi cách để thăm dò, Trần Minh Mặc cũng dùng mọi cách để nuông chiều. Ông ta biết, lý do là vì Mạnh Lai khá giống với Nhan Tố Tâm,
Ông ta cuối cùng cũng hiểu, Trần Minh Mặc con người lạnh lùng bạc bẽo cả một đời ấy, thế nhưng trong tim vẫn luôn có bóng dáng một người, mà người đó lại không phải là chị ông, cũng không phải là ông ta mà là Nhan Tố Tâm.
Đến tận lúc trên đường về, Trần Mộ Bạch vẫn chưa hoàn hồn, mọi thứ giống như là một giấc mơ, ngay đến cả thứ ánh sáng lấp lánh đang không ngừng chiếu vào trong cửa sổ xe cũng không chân thực, thế nhưng trong đầu anh, gương mặt Mạnh Nghi Niên lại hiện ra một cách rõ ràng, gương mặt thờ ơ, lạnh lẽo còn mang theo chút ấu trĩ không hợp với tuổi tác của ông ta, “Những chuyện tôi làm, tự tôi sẽ gánh chịu. Ông ấy sẽ mãi mãi nợ tôi, cho dù có chết, cũng đừng mong tính toán sạch sẽ!”
Buổi tối, con đường đi đến biệt thự không phải dễ đi, anh lại không chú tâm, nên đợi đến lúc anh nhìn thấy ánh đèn từ phía nhà mình thì thời gian đã không còn sớm nữa. Anh dừng xe dưới lầu, gọi điện thoại cho Lục Chính Thành để bàn giao vài chuyện sau đó ngồi trong xe một lúc mới xuống.
Trần Mộ Bạch cứ tưởng rằng Cố Cửu Tư đã đi ngủ rồi, thế nhưng vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban ngày, nằm ngủ trên sofa, anh lập tức cau mày.
Người phụ nữ trung niên chăm sóc cho Cố Cửu Tư là một người rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt của người khác, nhìn thấy Trần Mộ Bạch không vui thì ngay lập tức giải thích, “Cô ấy cứ nhất định muốn đợi cậu về, tôi có khuyên cô ấy về phòng nhưng không được…”
Trần Mộ Bạch hờ hững liếc nhìn bà ta một cái, người phụ nữ trung niên ngay lập tức nín lại, mấy từ cuối cùng đều nuốt lại vào trong.
Anh bước tới gần, kéo lại tấm chăn mỏng trên người cô, lại không dám động mạnh. Bụng của cô càng lúc càng to, ngủ không được ngon, khó khăn lắm cô mới ngủ được, anh chỉ cần động nhẹ thôi cô cũng có thể tỉnh lại.
Anh vừa ngồi được một lát, Cố Cửu Tư bắt đầu tỉnh, dường như ngủ không được thoải mái lắm, nên hai mày nhíu chặt, hơi thở có chút nặng nề.
Cô còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được mi tâm được bàn tay ấm nóng của ai đó vuốt nhẹ nhàng. Cô vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy Trần Mộ Bạch đang mỉm cười nhìn cô.
“Tỉnh rồi à?” Trần Mộ Bạch đỡ cô từ từ ngồi dậy, lại bê cốc nước lúc nãy Trần Phương vừa rót, “Uống chút nước đi.”
Cố Cửu Tư nhận lấy uống vài hụm sau đó mới lên tiếng hỏi, “Sao anh về muộn vậy?”
Trần Mộ Bạch nhấc tay, giúp cô cài lại những sợi tóc đang loạn do giấc ngủ vừa rồi ra đằng sau tai, rồi mới lên tiếng, “Về được một lúc rồi, thấy em đang ngủ nên không gọi.”
Cố Cửu Tư thấy anh có điều bất thường nên hỏi tiếp, “Có phải có chuyện gì không?”
Trần Mộ Bạch nghĩ ngợi một lát, “Có, cũng coi như là chuyện tốt.”
Cố Cửu Tư càng lúc càng thấy khó hiểu, “Coi như?”
Trần Mộ Bạch mỉm cười, đột nhiên bế ngang cô, bước lên trên lầu, “Về phòng rồi nói.”
Cố Cửu Tư biết rõ từ lúc có thai cô nặng lên rất nhiều, phụ nữ mà, luôn vô cùng để ý tới cân nặng của mình, huống hồ bên cạnh vẫn còn đang có người nhìn, cô giãy dụa muốn xuống, “Bỏ em xuống nhanh!”
Trần Mộ Bạch đột nhiên cúi xuống vừa mỉm cười vừa nói một câu, Cố Cửu Tư đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn, sững sờ nhìn anh
Anh nói, anh không cần nhà họ Trần nữa, anh chỉ cần em và con thôi.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
11 chương
85 chương
52 chương
30 chương
55 chương