Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 68 : (¯`v´¯) Chương 71

Sau khi Trần Minh Mặc xảy ra chuyện, vị trí đứng đầu của nhà họ Trần vẫn còn bỏ ngỏ chưa được quyết định. Ba thế lực nhìn vẻ bề ngoài dường như sóng yên biển lặng thế nhưng đều đang không ngừng âm thầm tranh cao thấp. Có một số người hy vọng Trần Minh Mặc có thể trở về yên bình, có một số người lại hy vọng lần này ông ngã xuống không thể vực dậy được là tốt nhất, vào đúng lúc này thì tin tức Trần Minh Mặc bị ung thư gan thời kỳ cuối bắt đầu truyền ra. Kể từ lúc Trần Minh Mặc xảy ra chuyện, Trần Mộ Bạch biểu hiện không thể nào bình thường hơn. Ban ngày, anh vẫn đến công ty làm việc, gần đây lại hoàn thành một hạng mục một cách tốt đẹp, đến tối, thì lại thảo luận với đám người Lục Chính Thành, nghiên cứu động thái của Trần Mộ Chiêu và Trần Mộ Vân, không hề có gì bất thường, Thế nhưng hôm nay sau khi nghe thấy tin tức này, Cố Cửu Tư luôn cảm thấy anh có điều gì đó khác lạ. Tuy vẻ mặt của anh vẫn như vậy, còn cố ý ngồi ăn cơm tối chung với cô, dặn dò cô không được quên sắc thuốc đông y, thế nhưng còn chưa ăn được bao lâu, Lục Chính Thành vừa đến anh đã biến mất vào trong phòng làm việc. Đám người bọn họ hôm nay ở lại trong phòng bàn luận lâu hơn so với mọi hôm, lúc ra về sắc mặt ai cũng đều bất thường. Bọn họ rời khỏi rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trần Mộ Bạch đâu. Anh vẫn ở im trong phòng làm việc, cũng im lặng một cách bất thường. Cố Cửu Tư bê theo cốc nước đứng ngoài cửa một lúc lâu mới gõ cửa. Anh đang đứng trước cửa kính sát đất nhìn phong cảnh ngoài kia. Nghe thấy đằng sau có tiếng động, anh mới quay đầu, nhìn thấy người đến là Cố Cửu Tư thì liền mỉm cười, “Sao vẫn còn chưa ngủ.” Cố Cửu Tư không cười được, cầm cốc nước đưa cho anh, “Uống chút nước đi.” Trần Mộ Bạch nhận lấy nhưng cũng không nhìn, không tập trung uống một ngụm nước mới phát hiện ra, “Sao lại là nước lọc?” Cố Cửu Tư đẩy tay bảo anh tiếp tục uống, “Tối nay anh cũng chả ăn uống gì nhiều, bây giờ cũng muộn rồi, uống trà không tốt. Trước đây em cũng từng nói với anh rồi, khuya rồi thì đừng uống trà nữa.” “Ừ, sau này không uống nữa.” Trần Mộ Bạch đặt cốc nước xuống một bên, kéo cô ra đằng trước rồi ôm lấy từ sau, hai người lại im lặng đứng trước cửa kính không nói gì. Một lát sau, Cố Cửu Tư mới quay đầu lại hỏi, “Có phải anh rất lo không?” “Thật ra, ông ấy đối với anh…” Trần Mộ Bạch hơi cau mày lại, lòng nghĩ một đằng nhưng lại nói ra một nẻo, “Giữa anh và ông ấy quả thật chẳng có tình cha con gì đáng nói.” Cố Cửu Tư đặt tay mình lên bàn tay anh, “Cho dù không có, anh cũng sẽ cứu ông ấy, đúng không?” Kể từ sau khi biết những chuyện đã từng xảy ra trước đây, anh rất ít khi nhắc đến Trần Minh Mặc trước mặt cô. Tuy rằng trên danh nghĩa ông đã cứu cha con cô, thế nhưng cũng đã hại cô không ít, anh sợ rằng trong lòng cô ít nhiều cũng sẽ có sự oán hận. Trước đây, Trần Minh Mặc đối với anh cũng chẳng có gì quan trọng. Ông ta sống chết cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Lúc mới đầu phát hiện tay của cô vì ông ta mà không thể chữa khỏi được nữa, khi biết đến chuyện ông ta lấy Cố Qua ra để uy hiếp cô, anh đã hận ông ta đến thấu xương, Thế nhưng giờ đây, khi Trần Minh Mặc vướng vào vòng lao lý, anh đột nhiên lại có cảm giác không được thoải mái. Trần Minh Mặc chắc đã sớm biết về bệnh tình của bản thân mình, trước đây một thời gian anh cũng cảm giác có gì đó bất thường, nhưng vẫn không hề để tâm đến, chỉ cho rằng người già đến tuổi rồi sẽ có một số bệnh vặt vãnh, hiện giờ nhớ lại một số chuyện thì đột nhiên lại có cảm giác phiền muộn, đến bản thân anh cũng không biết mình đang phiền muộn vì điều gì nữa. Từ lúc Trần Minh Mặc bị bắt đi, tất cả mọi người đều ăn ý mà án binh bất động. Thật ra anh cũng muốn hành động gì đó, thế nhưng nếu như ra tay lại có cảm giác có lỗi với Cố Cửu Tư. Sự khó xử của anh Cố Cửu Tư có thể nhìn ra, thấy anh rất lâu không tiếp lời, cô đột nhiên lên tiếng, “Thật ra em rất ghét Trần Minh Mặc, thậm chí có một khoảng thời gian có thể nói là hận ông ta.” Trần Mộ Bạch sững người lại, “Ừ?” Tính cách của cô từ trước đến nay vẫn luôn thờ ơ, thích hay không thích cũng đều không tỏ rõ thái độ thế nên bây giờ cô đột nhiên biểu lộ sự chán ghét của mình, ngược lại khiến cho anh phải ngạc nhiên. Cô quay người lại, nghiêm túc nhìn anh, anh dường như đã hiểu ra được điều gì, khó khăn đối mắt với cô một lát sau đó lại rũ mắt xuống, than một hơi thật khẽ. Từ lúc bước vào trong phòng tới giờ vẻ mặt cô vẫn vô cùng nghiêm túc, giờ phút này đột nhiên lại bật cười, “Nếu như em thực sự ép anh phải lựa chọn, vậy thì em và Thư Họa có gì khác nhau chứ? Càng làm sao xứng với biết bao nhiêu việc anh đã làm cho em. Ngay lúc ông ấy chịu thả ba em quay lại em đã không còn hận ông ấy nữa rồi. Những chuyện trước đây cho dù có hận tới mức nào cũng không thể thay đổi được gì, huống hồ ông ấy đã mắc bệnh nặng tới vậy, sao em còn so đo tính toán chứ? Hiện giờ em có anh, lại còn gặp được ba mình, trong lòng em đã buông xuống được từ rất lâu rồi. Anh biết mà, từ trước đến nay em đều không phải người tốt gì, nếu như đổi lại là người khác, em nhất định sẽ phải bắt họ trả giá cho bằng được, thế nhưng… ông ta dù sao cũng là ba của anh. Cho dù em hận ông ta, thế nhưng em cũng rất để ý đến anh.” Cố Cửu Tư nhìn thẳng vào mắt anh, không hề có ý trốn tránh, khóe miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, sau đó lại lặp lại một lần nữa, “Trần Mộ Bạch, em rất để ý đến anh. Có một số lời tuy rằng em không nói được, nhưng em hy vọng anh có thể hiểu.” Trần Mộ Bạch giơ tay áp nhẹ lên mặt cô, da mặt cô rất mỏng, câu nói tối nay, “Em rất để ý đến anh.” sợ là đã đến cực hạn của cô, cho dù có một số lời, cô vĩnh viễn không thể nói ra, anh cũng mãn nguyện rồi. Anh mỉm cười, gật đầu, “Anh hiểu.” Một lúc sau, Trần Mộ Bạch mới tiếp tục lên tiếng, dường như là muốn nói điều gì đó, “Thật ra, ông ta đối với anh mà nói…” Trần Mộ Bạch đột nhiên ngừng lại, cau chặt mày dường như đang suy nghĩ không biết nên giải thích như thế nào, hoặc có lẽ bản thân anh cũng không giải thích được. Qua một lúc sau anh mới lên tiếng, nhưng là lại hỏi cô, “Có biết vì sao ông ta lại thích Mạnh Lai không?” Cố Cửu Tư hơi ngừng lại, rồi gật đầu. Cô biết, ngay từ đầu cô đã biết. “Bơi vì gương mặt Mạnh Lai khá giống với cô giáo Nhan.” “Chỉ nhìn qua thì đúng là giống. Trời sinh ông ấy tính tình đa nghi không ngờ lại có ngày chết trong tay của một người phụ nữ. Ông ta nói đúng, những chuyện mà chúng ta làm sai, đều là vì lúc nên dùng lý trí thì lại đi dùng đến tình cảm. Người phụ nữ này cũng có bản lĩnh. Anh vẫn luôn cho rằng ông ta chưa từng có chút tình cảm nào với mẹ, thế nhưng bây giờ mới đột nhiên nhận ra, ông ta không phải là không có chỉ là che giấu quá kỹ. Ông ta yêu Trần gia nhiều hơn là yêu mẹ, thế nên năm đó mới lựa chọn Trần gia. Sau này gặp được một người có gương mặt gần giống là Mạnh Lai, ông ta bắt đầu hối hận rồi. Mạnh Nghi Niên lợi dụng sự áy náy của ông ta với mẹ. Ông ta thì dung túng đủ điều cho Mạnh Lai, nên mới…” Trần Mộ Bạch không tiếp tục nói nữa chỉ thở dài một hơi, “Nếu không, dựa vào thói đa nghi của ông ta, lẽ nào ông ta lại không nhận thức ra được chứ. Ông ta coi trọng nhất chính là danh tiếng, sắp đặt bao nhiêu mưu kế nhưng lại không ngờ đến cuối cùng lại như thế này, đến tầm tuổi này rồi còn không giữ được.” “Anh sẽ cứu ông ta chứ?” Trần Mộ Bạch cười khổ, “Cho dù anh có muốn, cũng lực bất tòng tâm. Thừa nước đục thả câu, hiện giờ ai mà chẳng cố gắng giữ mình, ngay đến cả Đổng gia cũng đã hận đến mức nghiến răng, làm gì còn ai sẽ ra tay giúp đỡ?” Cố Cửu Tư cũng biết được chuyện này phức tạp cỡ nào, tội danh cố ý giết người căn bản chỉ là một cái cớ mà thôi. Thế cục trước mắt mới chính là mục đích cuối cùng của Trần Mộ Chiêu. Ngày đó khi cô nhìn thấy Mạnh Lai và Trần Mộ Chiêu đứng cạnh nhau nói chuyện, cô còn cho rằng là mình nghĩ quá nhiều, hiện giờ nhớ lại, cảm giác của cô lúc đó là hoàn toàn đúng. Trần Mộ Chiêu, Mạnh Nghi Niên, Mạnh Lai cùng hợp sức với nhau khiến cho Trần Minh Mặc trở tay không kịp, vậy thì người tiếp theo Trần Mộ Chiêu sẽ đối phó là ai đây? Trần Mộ Vân hay Trần Mộ Bạch? Cô bất tri bất giác thở dài một cái, trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng cười khẽ vang lên. Trần Mộ Bạch dường như biết cô đang lo lắng điều gì, nắm chặt lấy tay cô rồi lại kéo cô thật chặt vào lòng, “Chúng ta ở Trần gia đã bao nhiêu năm, có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Chẳng lẽ lại sợ mấy chuyện tranh đấu này sao?” Cố Cửu Tư dựa vào lòng anh khẽ gật đầu, bây giờ cô mới tạm an tâm, có thể nói ra nhưng lời như vậy thì Trần Mộ Bạch ắt hẳn đã có chủ ý riêng rồi. Trần Minh Mặc xảy ra chuyện, người Trần gia xem như là vẫn giữ được bình tĩnh, thế nhưng hoảng loạn nhất lại là Thư gia. Từ sau bữa tiệc sinh nhật, Thư Họa lợi dụng Đoàn Cảnh Hi, Đoàn Cảnh Trân không thể tìm được người em này nữa. Sau này khi đã thực sự hết cách rồi, bà chỉ đành về nhà họ Đoàn gặp ba mình. Đoàn lão gia sớm đã không màng đến chuyện ngoài kia, mỗi ngày đều chỉ uống trà, ngắm chim, nghe kịch, sống những ngày tháng an nhàn tự tại, đối với con cháu cũng tỏ ra thái độ, “Lười quản chuyện mọi người, mấy đứa tự mà sống đi.” Đoàn Cảnh Trân cũng không dám thẳng thắn nói ra sự thật, chỉ dám uyển chuyển hỏi xem có phải Đoàn Cảnh Hi dạo này rất bận hay không. Nhưng Đoàn lão gia cũng đâu phải là người dễ lừa như vậy, “Con không biết tự đi tìm nó mà hỏi hả?” Đoàn Cảnh Trân bấy giờ mới dám nói thật, “Đã rất lâu rồi con chưa gặp em ấy.” Đoàn lão gia đứng dưới giàn hoa, đùa nghịch mấy con chim trong lồng, “Là chưa gặp hay căn bản là không thể gặp được? Từ trước đến nay Cảnh Hi đâu có sợ ai đó, nên càng không phải trốn tránh gì ai. Nếu như nó có thực sự đang trốn con, sợ là người chị như con đã làm tổn thương nó chuyện gì rồi, nó không bằng lòng tha thứ, cũng không muốn đứng trước mặt nhau rồi lại làm hại đến tình cảm chị em.” Đoàn Cảnh Trân vô cùng hổ thẹn, chuyện liên hôn với Trần gia là do bà đã hồ đồ rồi, thế cục hiện giờ quả thực khó mà rút lui, “Ba…” Đoàn lão gia tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Đủ rồi, chuyện ngoài kia ba ít nhiều cũng có nghe được, suy nghĩ và cách làm của Cảnh Hi ba cảm thấy chẳng có gì là không hợp lý cả, con… tự đường lo liệu đi.” Đoàn Cảnh Trân còn muốn nói thêm nữa nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của ba mình, chỉ còn cách nín nhịn rời đi. Thật ra hai năm qua người mong chờ Trần Minh Mặc xảy ra chuyện còn có Kiều gia và Giang gia. Đây đều là họa do Mạnh Lai gây ra, hại cho đưa con gái nhà họ Kiều, con dâu tương lai nhà họ Giang phải bỏ đi sau đó lại chạy đến chỗ Trần Minh Mặc trốn tránh. Vì cố kỵ Trần Minh Mặc nên hai nhà họ Giang và Kiều không làm gì cô ta, luôn phải nuốt cục tức này. Trần Mộ Bạch chỉ sợ… giậu đổ bìm leo. Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách bắt đầu nói chuyện với Kiều Dụ, con trai thứ hai của Kiều gia, một người có tính cách hòa nhã, đứng đắn. Hồi còn nhỏ khi anh và Giang Thánh Trác đánh nhau, Kiều Dụ cũng không ít lần phải đứng ra hòa giải, hết khuyên bên này rồi lại dỗ bên kia, cũng tốn không ít công sức. Hôm nay vừa ra khỏi nhà, Kiều Dụ đã nhìn thấy Trần Mộ Bạch, sau khi lên xe, Trần Mộ Bạch cũng không nói chuyện, chỉ lái xe đi vòng quanh khu Kiều Dụ sống không biết bao nhiêu vòng, sau đó Kiều Dụ mới nhắc Trần Mộ Bạch đỗ xe ở một bên đường rồi liếc nhìn, “Cậu còn không nói, tôi xuống xe đấy?” Trần Mộ Bạch nhấc tay xoa nhẹ mi tâm, có chút mất tự nhiên mà lên tiếng, “Chuyện của Nhạc Hi… tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, thế nhưng lúc đó sau khi Nhạc Hi bỏ đi, cậu cũng bỏ đi theo. Hai người đi vội vàng, nên tôi cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện. Ông lão ở nhà càng ngày càng hồ đồ, lại giữ một người không nên giữ ở trong nhà, Mạnh Lai lại biết cách khiến ông ấy vui vẻ. Bây giờ ông ấy gặp chuyện, cũng không để tâm được đến cô ta, cho dù cậu không ra tay, mọi người trong nhà cũng không để yên cho cô ta…” Đây có lẽ là những lời nhún nhường nhất mà cả đời Trần Mộ Bạch có thể nói rồi, Kiều Dụ chỉ im lặng không tiếp lời. Mấy đứa con trai nhà họ Trần đều là những người tàn độc, tranh đấu tàn ác, kịch liệt, từ lúc Trần Minh Mặc xảy ra chuyện rồi bị bệnh, thì lại càng trở nên trắng trợn, không chút kiêng kỵ, vào lúc này có lẽ cũng chỉ còn có Trần Mộ Bạch, đứa con ngỗ nghịch trong miệng của Lão Trần, mới chịu cong lưng cúi đầu đến xin lỗi thay cho ông. Ý tứ của anh vô cùng khéo léo, Kiều Dụ nghe xong thì liếc nhìn anh một cái, “Chúng ta làm bạn với nhau bao nhiêu năm qua, cậu nói mấy thứ này làm gì, tôi và Giang tiểu tư đều hiểu, oan có đầu nợ có chủ, người hại Nhạc Hi là Mạnh Lai và nhà họ Bạch, không liên quan đến những người khác.” Trần Mộ Bạch không ngờ rằng Kiều Dụ sẽ có phản ứng như vậy, ngay tức khắc anh không biết nên nói gì, im lặng một lúc rất lâu cuối cùng cũng chỉ có thể lên tiếng, “Cảm ơn.” Kiều Dụ lớn hơn Trần Mộ Bạch vài tuổi, anh cũng biết rõ con đường mà Trần Mộ Bạch phải đi so với bất cứ ai trong số họ cũng đều khó khăn hơn rất nhiều. Năm đó, anh chứng kiến Trần Minh Mặc dắt Trần Mộ Bạch bước vào Trần gia, rồi cũng chứng kiến cả quá trình Trần Mộ Bạch từ một chỗ không có ai để nương tựa mà bước tới được ngày hôm nay, trong lòng anh vừa bội phục cũng vừa cảm thấy thương tiếc, là sự thương tiếc của một người anh dành cho em trai. Cho dù anh đã từng vì Mạnh Lai mà cảm thấy bất bình với Trần Minh Mặc thế nhưng giờ đây thấy tinh thần Trần Mộ Bạch không được tốt, trong lòng cũng cảm động, khó xử không biết nói gì sau đó đành lên tiếng, “Chú ý sức khỏe” rồi xuống xe bỏ đi. Kiều Dụ vừa xuống xe, Trần Mộ Bạch đã nhận cuộc điện của Lục Chính Thành, nói được vài câu, Lục Chính Thành đã hỏi, “Có cần tìm người bảo lãnh chờ xét xử sau không?” Trần Mộ Bạch rất nhanh chóng trả lời, “Hiện tại có biết bao nhiêu người đều nhắm vào ông ấy, chỉ sợ ông ấy nói ra gì đó. Ông ấy ra ngoài chưa chắc đã là chuyện tốt. Tôi muốn gặp ông ta, ông đi sắp xếp đi.” Lục Chính Thành suy nghĩ một lúc, “Tình huống hiện tại, ngoài luật sư ra ai cũng đều không được gặp, cũng không ai dám can thiệp hoặc có thể can thiệp. chỉ có thể tìm Đỗ Trọng mà thôi. Vụ án này khác gì củ khoai nóng phỏng tay, không ai dám nhận nên mới đến tay Đỗ Trọng. Đỗ Trọng cũng đã tồn tại trong giới tư pháp mười mấy năm, không cùng bè phái với ai, cũng không phục tùng ai, đối với ai cũng đều hờ hững, lạnh nhạt. Chỉ có điều, nghe nói tính cách ông ta có chút kỳ quái, chắc cần cậu phải đích thân đi một chuyến mới được.” Trần Mộ Bạch đã nghe qua tên của Đỗ Trọng, kiểu người vô dục vô vầu như ông ta là khó xử lý nhất, “Được, ông sắp xếp cuộc hẹn cho tôi.” Trần Mộ Bạch đi gặp mặt Đỗ Trọng, không mang theo gì cả, hai tay trống không nghênh ngang mà đi, như vậy là tốt nhất, tùy ông ta ra giá, ông ta muốn gì anh cho ông ta cái đó. Nơi gặp mặt là một phòng riêng trong quán trà, lúc Trần Mộ Bạch đến đã thấy Đỗ Trọng đang ngồi đánh cờ với một người đàn ông trung niên khác. Lúc anh đẩy cửa bước vào trong, hai người họ đều không thèm ngẩng đầu lên nhìn, dường như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cục diện của ván cờ. Trần Mộ Bạch ngồi xuống một bên, nhìn một lúc, chỉ có cảm giác người đàn ông trung niên kia trông rất quen, nhưng không thể nào nhớ ra là đã gặp được ở đâu. Anh uống trà một lúc lâu mới nghe thấy Đỗ Trọng lên tiếng, “Nghe nói Trần gia có một tòa Hoa viên Vương phủ.” Trần Mộ Bạch mỉm cười, “Đó là nhà tổ, cha tôi luôn coi trọng, mong ông đổi điều kiện khác đi.” Đỗ Trọng vừa đánh cờ vừa mỉm cười, “Tôi từng nghe nói Mộ thiếu từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm từ trước hai từ Mộ Bạch là từ gì, bây giờ xem ra cũng chỉ là lời đồn thôi.” Nụ cười trên gương mặt anh đã bớt đi vài phần, cực kỳ nghiêm túc lên tiếng trả lời, “Đúng vậy, tôi chưa bao giờ quan tâm, trước từ Mộ Bạch có thể là bất cứ từ nào cũng được, thế nhưng nếu như chỉ cần chữ đó còn là chữ Trần một ngày, tôi vẫn là người của Trần gia, nhà tổ Trần gia không thể động đến.” Đỗ Trọng cuối cùng mới chịu ngẩng đầu liếc nhìn anh, một lát sau mới mở miệng đùa, “Chỉ muốn gặp ông ta một lần? Không còn gì khác? Không tặng tôi đồ gì để tôi mở cửa sau cho cậu sao?” Trần Mộ Bạch không đoán được tính cách của Đỗ Trọng như thế nào, nhưng vẫn biết câu nói này không phải là thật, “Tôi chỉ muốn gặp ông ta một lần.” Đỗ Trọng im lặng rất lâu, sau khi hạ quân cờ xuống mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Được, tôi đồng ý.” Trần Mộ Bạch vừa rời đi, Đỗ Trọng lúc này mới nói chuyện với người đàn ông trung niên vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, “Cậu ta cũng không đáng tin cậy đến mức như mọi người bên ngoài vẫn đồn đại nhỉ!” Người đàn ông kia đang thu dọn lại bàn cờ, “Vài năm trước tôi cũng chỉ gặp được vài lần, lúc đó cậu ta vẫn còn khá nóng nảy, ánh mắt cũng không được trầm tĩnh như bây giờ.” Đỗ Trọng nghe xong đột nhiên bật cười, “Ông cho rằng bây giờ cậu ta không còn nóng nảy nữa sao? Ai không nóng nảy chứ? Tôi ư? Hay là ông? Đến tuổi như ông với tôi đây, lúc phải nóng nảy vẫn sẽ có mà thôi. Thể hiện tính khí của mình đó là bản năng, biết cách đè ép chúng mới được gọi là có bản lĩnh.” Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì động tác bỗng ngừng lại, “Ông cũng định nhúng một tay vào sao?” Đỗ Trọng bốc vài quân cờ cho vào hộp, hỏi lại người đàn ông kia, “Ông nói xem?”