Quân Tử Chi Giao
Chương 40
Có lẽ là do thời gian quá muộn, Nhậm Ninh Viễn gọi cho anh vài cuộc điện thoại. Khúc Đồng Thu nắm chặt tay, mồ hôi đổ đầy trong lòng bàn tay, chẳng dám nghe máy.
Bất giác anh cảm thấy mình không dám trở về.
Trên người anh mặc vẫn là quần áo vụt vặt mà Nhậm Ninh Viễn cho. Thứ Nhậm Ninh Viễn trao anh, anh liền coi như bùa hộ mệnh, mặc vào rồi thì không nỡ cởi ra. Cặp đi làm anh cũng cả ngày mang theo, không hề đổi.
Nhậm Ninh Viễn đối với anh tốt như vậy, anh trân quý vô cùng. Sung sướng cho rằng có lẽ thời gian đi theo Nhậm Ninh Viễn dài quá, mọi người sẽ nảy sinh cảm tình mà thôi.
Hiện tại, nỗi sợ hãi lại ẩn trong lòng.
Anh chưa từng hoài nghi bất cứ điều gì Nhậm Ninh Viễn nói. Chuyện làm anh đau khổ đến khảm vào xương, Nhậm Ninh Viễn an ủi anh không cần lo lắng, anh liền thật sự không hề truy cứu, thậm chí cũng chẳng hỏi Nhậm Ninh Viễn đến tột cùng có vì anh báo thù hay chưa.
Anh không biết Nhậm Ninh Viễn lúc ấy có phải hứa cho có lệ hay không, lại càng không nghĩ suy rằng Nhậm Ninh Viễn kỳ thật là giúp người khác hay giúp anh.
Như vậy chẳng khác nào ngay cả phần tin tưởng toàn tâm toàn ý đó của anh đều hẫng hụt cả hay sao.
Lúc tuổi trẻ bị người cưỡng gian, trải qua sự sỉ nhục đáng sợ kia khiến trong một thời gian rất dài anh không thể ngẩng đầu, cảm thấy mình chẳng còn là đàn ông nữa, trong lúc ngủ cứ mãi bừng tỉnh.
Nhiều năm như vậy về sau mới phát hiện là do người quen biết làm, quả thật giống hệt một cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Anh cảm thấy sau này có lẽ anh chẳng còn có thể ngủ ngon.
Cả đời anh cẩn thận dè dặt, ai cũng không dám đắc tội, chỉ cầu có thể sống bình thản an ổn.
Ấy vậy mà tới thời điểm này rồi còn làm anh nhớ lại cái tát kia. Cho dù anh là kẻ đã quen bị đánh đập, thì cũng chịu chẳng nổi đâu.
“Ông chủ… cho thêm ba chai bia.”
Chủ quán lấy bia đưa cho người đi làm với vẻ mặt hoảng sợ này, thu tiền, nói: “Uống không được thì uống ít thôi, mọi việc cứ phải nghĩ thoáng một chút.”
Khúc Đồng Thu ngửa đầu dùng sức nốc ừng ực hai ngụm lớn, uống đến mức bản thân choáng váng đầu. Anh không phải muốn mượn rượu giải sầu, mà là muốn mượn rượu để thêm can đảm, để đi đòi lại công bằng từ Sở Mạc.
Nhưng anh không biết phải uống bao nhiêu mới có đủ dũng khí, lúc còn đi học đã bị Sở Mạc đánh cho sợ, hơn nữa lần đó bị xâm phạm thê thảm không chịu nổi, uống nhiều rượu hơn nữa thì trong lòng vẫn run rẩy thôi, ngồi quán ven đường đến nửa đêm.
Nhậm Ninh Viễn đêm khuya nhận được điện thoại, đi khỏi quán, vào cửa liền thấy Sở Mạc bị đặt trên ghế sa lon, Khúc Đồng Thu tư thế ngồi cưỡi trên lưng gã, một tay túm lấy cổ áo gã, một tay đè cổ gã, dây dưa không rõ truy vấn: “Có phải là anh hay không… Có phải anh làm hay không…”
Con người này khi tỉnh nhát gan sợ hãi, uống rượu xong thì hết sức khó chơi, dường như cái gì cũng không sợ, động tay động chân, có chết cũng không chịu thả người, giống như bạch tuộc giữ chặt lấy Sở Mạc, buông cũng không buông.
Ngày thường chỉ một cái tát là Sở Mạc có thể đánh bay anh, lúc này lại chống đỡ không được, bị quấn lấy đến mức máu sôi trào, tức giận không chịu nổi, nói với Nhậm Ninh Viễn: “Cuối cùng cậu cũng đến! Mau mang thằng này về cho anh!”
Hai người phải hợp tác mới có thể kéo anh ra khỏi người Sở Mạc.
Sở Mạc quần áo xộc xệch, thở hồng hộc, mắng: “Nửa đêm thằng này đến tìm anh làm cái quái gì? Mà cậu cũng chậm quá, trễ chút nữa anh cũng cóc thèm khách sáo.”
Nhậm Ninh Viễn nói “Thật có lỗi”, trên tay cũng không lưu tình, gỡ mạnh mấy ngón tay Khúc Đồng Thu ra, ném đi dụng cụ mở chai anh lấy làm vũ khí, rồi sau đó đem cái người chẳng khống chế được cảm xúc ra cửa.
Người nọ vẫn còn kích động, giãy giụa không ngừng, thì thào tự nói không thôi, nhưng rốt cuộc cũng bị nhét vào trong xe. Cửa xe đóng lại anh còn chồm tới chỗ kính đòi phải ra ngoài, muốn đuổi theo Sở Mạc. Nhậm Ninh Viễn chỉ còn cách chặn ngang ôm lấy anh, không cho anh huyên náo quá mức.
Khúc Đồng Thu chồm tới chồm lui cũng không cách nào ra khỏi xe, bị Nhậm Ninh Viễn ôm đến mức không thể cựa quậy, dần dần dường như cảm thấy tuyệt vọng mà bắt đầu quấn quít lấy Nhậm Ninh Viễn, đem những thế tấn công kịch liệt dùng với Sở Mạc dùng hết lên người Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn cũng không phát hỏa, mặc cho Khúc Đồng Thu muốn làm gì thì làm, túm lấy không buông, mồm miệng dây dưa không rõ, lộn xộn đến mức quần áo xộc xệch.
Tài xế nhìn phía trước không chớp mắt, lo lái xe, đối với trò khôi hài phía sau ngoảnh mặt làm ngơ.
Dọc đường đi huyên nào, sức cùng lực kiệt, người nọ không làm gì được thì nhụt chí, khóc nức nở: “Tại sao có thể đối với tôi như vậy… Tôi không đắc tội với hắn… Tôi rất cẩn thận…”
“Tôi biết.”
“Dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy… Tôi không thể nào chấp nhận được…”
“Không có việc gì đâu.”
“Tôi, tôi muốn giết hắn….”
“Tôi biết.”
Hoàn toàn là lên án và an ủi, nhưng có qua có lại, có hỏi có đáp, Khúc Đồng Thu cũng được ủi an, im lặng rất nhiều.
Nhậm Ninh Viễn ứng phó với anh, rốt cuộc hoàn hảo mà đem người say khước không rõ đông tây nam bắc, dùng hết mười phần sức lực tấn công người khác này đưa về nhà không thiếu một cái gì. Sở Mạc nếu nhìn thấy toàn bộ quá trình ấy, nhất định sẽ bội phục không thôi.
Vào cửa, đem anh đến giường, anh lại giống bị kinh hãi, giãy giụa kịch liệt. Nhậm Ninh Viễn làm gì cũng không cách nào khiến anh an phận được. Nói thế nào cũng là sức lực của một người đàn ông trưởng thành dưới trạng thái kích động say rượu, do uống rượu mà nổi điên lên. Nhậm Ninh Viễn rốt cuộc bị anh dây dưa không rõ gục trên giường.
Anh đè chặt Nhậm Ninh Viễn, sợ tới mức toàn thân run rẩy, trên tay ra sức, đánh loạn lung tung, rất nhanh liền thụi một đấm. Tuy tránh được vừa kịp lúc, lực đánh ấy cũng khiến Nhậm Ninh Viễn nhíu mày, thấp giọng quát lớn: “Khúc Đồng Thu. Là tôi.”
Khúc Đồng Thu đột nhiên thấy rõ người dưới thân trên trán chảy mồ hôi là ai, nhất thời liền mờ mịt, hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thân xúc động phẫn nộ cái gì, không hề lộn xộn nữa, chỉ cúi đầu ngơ ngác đối diện với Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn bắt lấy anh, giọng nghiêm khắc nói: “Cậu mau xuống dưới.”
Ánh mắt Khúc Đồng Thu biến thành đôi mắt ngóng nhìn của con chó nhỏ, dường như sợ hãi mạo phạm, nhìn một cử động của người nọ thôi cũng không dám.
Nhậm Ninh Viễn hít vào, giúp đỡ lấy thắt lưng anh: “Thôi thế cũng tốt, cậu thích như vậy thì cứ như vậy đi.”
Nương theo sự dịu ngoan của anh, Nhậm Ninh Viễn vươn tay, mở ra những ngón tay đang nắm chặt trong lòng bàn tay ấy: “Về sau không được phép xúc động gây chuyện, hiểu chưa?”
“...”
“Nếu không tìm tôi thương lượng trước, thì đừng đi theo tôi nữa.”
Anh lập tức nao núng, vô thức rụt vai.
Nhậm Ninh Viễn đem tâm huyết khó có dịp anh mới bộc phát được phủi đi sạch sẽ, rồi sau đó nói: “Chuyện này, cậu hãy nghe tôi nói.”
“...”
“Sở Tiêm đã nói tôi nghe chuyện gặp cậu.”
“...”
“Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm.”
“...”
“Sở Mạc không làm gì cậu. Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Anh vẫn còn ngây ngốc, thân thể căng thẳng dần giãn ra, như đã bị rút hết hơi.
“Nên cậu đã tìm nhầm người.”
“...”
“Ngày mai đi giải thích với Sở Mạc.”
Khúc Đồng Thu ngồi yên, mơ hồ cảm thấy có điều gì nên hỏi, nhưng lại ngốc nghếch nghĩ không ra. Chỉ có thể nhìn Nhậm Ninh Viễn với đôi mắt đỏ hồng: “Anh, anh đừng gạt tôi…”
“Tôi không gạt cậu.”
Cả sức lực và dũng khí dành dụm đều bị tiêu hao hết, anh trở nên hết sức nhát gan, lại ngây người trong chốc lát, sụt sịt: “Tôi, tôi nhất định phải báo thù…”
“Cậu đừng lo lắng. Tôi hứa với cậu.”
“Anh, anh đừng gạt tôi…”
“Cậu yên tâm.”
“Anh, anh không thể gạt tôi…”
“Ngủ một giấc cho tốt đi.”
Anh hãy còn nức nở, chất cồn làm cảm xúc con người thay đổi rất nhanh, vẫn không tỉnh táo như trước, ngay cả chóp mũi cũng hồng cả lên. Hai tay Nhậm Ninh Viễn bắt lấy thắt lưng anh: “Được rồi, cậu xuống đây nào. Đến lúc ngủ rồi.”
Khúc Đồng Thu cũng không chịu, đè lấy Nhậm Ninh Viễn dường như khiến anh có một ít cảm giác an toàn, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Cũng tốt, cởi quần áo trước đi.”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
10 chương
4 chương