Khiến anh vừa mừng vừa lo đó là, Nhậm Ninh Viễn đối với anh tựa hồ càng ngày càng tốt. Sau khi nghỉ phép trở về, không chỉ để anh tiếp tục ở trong nhà, mỗi sớm khi bắt đầu ngày mới, lúc anh hành động bất tiện thì giúp anh một phen, còn đưa anh một ít quần áo. Thậm chí còn cho anh một chiếc đồng hồ đầy phong cách. Khúc Đồng Thu thật sự là quá sức vui mừng, mặc quần áo cũ Nhậm Ninh Viễn cho, đeo luôn đồng hồ Nhậm Ninh Viễn thành một bộ, đẹp đến mức tỏa sáng. Sở Mạc biến mất một đoạn thời gian trước chẳng thấy đã lại trở về từ Mỹ, hẹn Nhậm Ninh Viễn ăn cơm, Nhậm Ninh Viễn cũng thuận tiện dẫn anh theo. Ba người chạm mặt trong phòng. Sở Mạc vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt liền khó chịu, sau khi đánh giá anh từ trên xuống dưới thì nhăn mày: “Làm bộ giàu có sao. Mày mà cũng có thể mặc đồ này? Áo khoác là của Ninh Viễn, không thể nào có cái thứ hai, sao trong tay mày lại có?” Khúc Đồng Thu nghe nhắc tới thì cao hứng, vội lôi kéo vạt áo: “Đúng vậy, Nhậm Ninh Viễn cho tôi. Đồng hồ cũng vậy.” Đồ riêng tư của Nhậm Ninh Viễn khác với những món đồ trong cửa hàng, là báu vật mà có bỏ tiền ra cũng chẳng mua được. Sở Mạc nhìn anh đầy khinh thường: “Nhặt đồ Ninh Viễn không cần cũng có thể vui thành như vậy. Không hợp với mày mà mày sung sướng nỗi gì.” Nhậm Ninh Viễn ngồi vào bàn, cười nói: “Anh làm gì khắt khe với cậu ấy như vậy.” “Ai kêu thằng ấy vẻ mặt ti tiện.” Nhậm Ninh Viễn nhăn mặt nhíu mày: “Đừng nói như vậy. Cậy ấy không đắc tội anh.” lại nhìn liếc nhìn Khúc Đồng Thu xấu hổ: “Đừng để ý. Cậu ăn trước đi.” Sở Mạc cười nhạo một tiếng: “Sao lại không đắc tội. Thằng ấy ăn nằm cùng giường với Trang Duy, làm sao anh đối xử khách khí được?” Khúc Đồng Thu cả kinh, không thể kẹp chặt đũa. Anh vẫn sợ hãi bị Sở Mạc biết, sau khi vào cửa còn lo sợ bất an, nào biết rằng Sở Mạc đã sớm rõ ràng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, đó cũng là việc đương nhiên. Quan hệ của họ so với quan hệ giữa anh và Nhậm Ninh Viễn thân thiết hơn nhiều lắm, anh mới là người ngoài cuộc. Chỉ có việc họ biết mà anh không biết, chứ làm gì có đạo lý anh biết mà họ lại không. “Hai người chẳng phải đã sớm chia tay sao, chưa kể sau đó anh cũng yêu thêm không ít người, còn quản mấy việc đó làm gì.” Sở Mạc thẳng thắn nói: “Đây là hai chuyện khác nhau. Mặc kệ quan hệ giữa anh và Trang Duy trong lúc đó biến đổi như thế nào, cậu ấy có quan hệ với người khác anh không thể nào vui mừng được. Đó là bản tính đàn ông. Anh không hào phóng giống cậu.” Nhậm Ninh Viễn chỉ cười: “Ừ ừ. Nếu anh không bỏ được thì sớm đuổi theo kéo Trang Duy về đi. Đồng Thu là người thành thật, Trang Duy xuống tay với cậu ấy sẽ chẳng chút khó khăn. Anh đừng để mình hối hận.” “Đều là quá khứ rồi, anh đuổi theo cái gì.” Sở Mạc liếc nhìn Khúc Đồng Thu, giận dữ dâng lên trong lòng, “Con mẹ nó, mày vẫn không phải đàn ông sao? Có tay có chân mà không biết phản kháng chắc? Nếu thật không muốn bị cậu ấy thượng, mày không đánh lại nhưng cũng có thể không làm cho cậu ấy thực hiện được vậy. Anh xem mày căn bản là muốn làm.” “Sở Mạc, quên đi.” “Nhìn bộ dáng uất ức của thằng đó là anh điên lên. Mày đó, đến chừng này tuổi rồi mà cứ mãi vô dụng như mấy con chó hoang.” “Sở Mạc.” “Được được, quên thì quên, chúng ta là tới ăn cơm đàm luận, không đề cập tới thằng đó.” Hai người kia tán gẫu vào chuyện chính, Khúc Đồng Thu liền hoàn toàn trở thành kẻ ngoài cuộc, nghe mù mù mờ mờ, chỉ có thể dùng bữa. Sở Mạc mắng không phải hoàn toàn không có đạo lý, bởi vậy anh cũng chỉ có thể im lặng nghe, không thể phản bác. Chuyện đã qua đúng là do anh xử sự không đúng, đêm đó bị Trang Duy dự định xâm hại, anh cũng cảm thấy vừa đau lòng vừa hối hận. Nếu có thể trở lại, anh sẽ động thủ đánh chính bản thân mình uống rượu không chịu đề phòng, đánh cho thằng ngốc ấy tỉnh táo lại. Anh và đại đa số người thường giống nhau, sau khi xảy ra chuyện mới trở nên thông mình, còn trong nguy cơ thì chỉ phản ứng lại hết sức bình thường. Nhưng chẳng sao cả, anh cảm thấy việc này dần có thể cải thiện, như thể giao tình giữa anh và Nhậm Ninh Viễn đó thôi, chỉ cần cố gắng, hết thảy cuối cũng sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Nhậm Ninh Viễn khiến anh đối với ngày sau tràn ngập hy vọng. Trừ ăn ra không còn việc gì có thể làm, thấy Nhậm Ninh Viễn ít động đũa, Khúc Đồng Thu liền lấy tay lột vỏ tôm, nhúng vào nước chấm. Thiết bị sưởi ấm bên trong vừa đủ, tuy khi vào cửa tất cả đều tự cởi áo khoác ngoài, ngồi một lúc vẫn chảy mồ hôi, đồ ăn lại nóng, trên trán Nhậm Ninh Viễn đổ mồ hôi, mà người nọ cũng không phải người cởi áo một lần mặc vào rồi cởi một lần nữa, Khúc Đồng Thu liền tận chức tận trách quạt cho Nhậm Ninh Viễn mát mẻ. Sở Mạc rốt cuộc chịu không nổi trở mặt xem thường: “Đồ nô tài.” Khúc Đồng Thu nói: “Tôi không phải.” “Còn dám nói mày không phải? Chỉ kém một đao thì mày chính là thái giám. Mày là chó nuôi trong nhà của Ninh Viễn chứ gì?” Nhậm Ninh Viễn đặt đũa xuống: “Sở Mạc, anh đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu cậu ấy.” “Trang Duy đã làm đến mức đó rồi, anh còn có thể đi ‘tìm’ sao?” Sở Mạc nói xong lại trừng mắt liếc nhìn Khúc Đồng Thu, “Mày hãy cẩn thận đó, rơi vào tay anh thì chỉ có con đường chết.” Khúc Đồng Thu bị nói thế, khẽ run. “Được rồi. Sở Mạc, anh nhắm vào cậu ấy làm gì, thủ hạ của anh đi nơi nào hết rồi. Đừng nói lột vỏ tôm, ngay cả đút anh ăn họ cũng làm được.” Bị nói vậy nhưng Sở Mạc lại nở nụ cười: “Hừ, cậu đừng làm anh mắc ói. Một đám hai đám lớn lên đều như nhau.” “Trang Duy trở về cũng đã một thời gian. Khi nào đến nữa?” “Hạ tuần. Chờ việc tiếp quản tạp chí trong nước vào ổn rồi, cậu ấy cũng không cần chạy qua chạy lại giữa hai nơi.” Đề tài lại trở về quỹ đạo, hai người tiếp tục trò chuyện về việc chính của họ. Mà Khúc Đồng Thu bây giờ mới nghĩ ra được lời để cãi lại với Sở Mạc, chẳng qua thời cơ tranh luận đã qua, kẻ không giỏi biện giải chính là người chịu thiệt. Anh muốn nói chính là, kỳ thật những việc anh làm vì Nhậm Ninh Viễn, nếu so với những việc Nhậm Ninh Viễn đã giúp anh thì vốn dĩ là nhỏ bé lắm, có đáng kể gì đâu. Nhậm Ninh Viễn chăm sóc anh, anh hầu hạ Nhậm Ninh Viễn, ý tốt của cả hai ngang nhau, có cho có nhận. Chẳng qua Nhậm Ninh Viễn ở chỗ cao, anh ở chỗ thấp, nên thoạt thấy liền có vẻ anh hèn mọn. Người khác nhìn vào có thể sẽ nói những lời nghe chẳng lọt tai, nhưng bản thân anh cảm thấy rất tốt, cảm thấy rất bình đằng. Có thể tiêu chuẩn của một nhân vật nhỏ bé khác lắm so với tiêu chuẩn của một nhân vật lớn lao. Anh thực lòng cảm thấy rất tốt mà. Sau khi hết hạn nghỉ bệnh, Khúc Đồng Thu trở về công ty đi làm. Nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài như vậy, cả ngày chính là ăn ăn ngủ ngủ, nên mập hơn đôi chút, thân thể cũng được nuôi dưỡng tốt hơn. Nhưng chẳng biết có phải do lười nhác lâu quá không, rõ ràng buổi tối ngủ rất ngon, vậy mà ngày hôm sau đi làm lại không dậy nổi, cứ cảm thấy buồn ngủ mãi. Lúc trước phần lớn là cứ tự nhiên nướng thẳng giấc, không cần biết gì, hiện tại sáng sớm đi làm, loại mỏi mệt không đuổi đi được này khiến anh có phần phiền não. Hôm nay chính là bởi choáng váng, chồng chềnh mà thiếu chút nữa muộn mất, một đường liều mạng chạy vào thang máy va phải người, đổ cà phê lên cả một thân. Nếu hôm nay mặc quần áo của bản thân thì dơ cũng chẳng sao, nhưng lại là đồng hồ và cặp da đi làm của Nhậm Ninh Viễn cho, được anh coi như bùa hộ mệnh không rời khỏi người. Cặp dơ thì còn có thể lau khô, chứ dây đồng hồ bị bẩn khiến anh đau lòng đến cả buổi sáng chẳng có cách nào làm việc tốt, toàn bộ tâm hoảng ý loạn, cảm thấy được vô cùng có lỗi với Nhậm Ninh Viễn. Hết giờ làm liền đi đến cửa hàng chuyên kinh doanh đồng hồ để xem họ có thể giúp đỡ lau sạch không, một mình anh chưa từng đến cửa hàng sang trọng như thế, vào cửa thoáng có chút không yên của người nghèo, muốn nhìn một chút người khác sẽ làm như thế nào. Đang đứng, thấy một người phụ nữ rất đẹp với làn da trắng mịn, mái tóc xoăn đang nói chuyện cùng nhân viên ở quầy tính tiền, dáng vẻ còn trẻ, giọng nói cũng mềm mại, ngọt ngào. Mơ hồ, Khúc Đồng Thu cảm thấy được nhìn rất quen, nhưng lại không thể nói rõ đã gặp nhau ở đâu. Cố sức suy tư, lại thấy một nhân viên cửa hàng lấy một cái hộp ra cho cô ấy, lễ phép nói: “Sở tiểu thư, thật có lỗi đã làm cô đợi lâu.” Khúc Đồng Thu “A” một tiếng, trí nhớ mơ hồ trong nháy mắt rõ ràng, không khỏi mở miệng nói: “Sở Tiêm.” Cô ấy nghe tiếng quay đầu, liếc anh, có chút hoang mang: “Anh là…?” Khúc Đồng Thu kêu xong thì hối hận. Nói thật anh và cố chẳng quen biết đậm sâu, chưa nói tới cái gì mà cố nhân gặp lại, nếu không gọi, cô căn bản cũng chẳng nhận ra. Huống hồ đoạn ký ức kia thật sự làm người khó có thể chịu nổi. “Xin chào, tôi là Khúc Đồng Thu.” Nếu đã lỡ chào hỏi, vậy nên đường hoàng nói vài câu. “Ừm…” “Trước kia chúng ta đã gặp qua… À thì, tôi với anh trai cô học cùng đại học, tôi đưa cô đi quán bar…” “A!” Người phụ nữ qua tuổi ba mươi nhưng vẫn kiều diễm như cô gái đưa tay lên miệng, làm ra động tác kinh ngạc, “Là anh sao! Anh thay đổi nhiều quá, tôi thật sự nhận không ra.” “Đúng vậy, đã nhiều năm rồi mà. Không thể dễ dàng nhớ ra được.” Sở Tiêm cười hì hì: “Tất nhiên nhớ rõ chứ. Lần đó về anh tôi mắng tôi một trận, đuổi tôi về, một thời gian dài lắm cũng không cho tôi đi quán bar chơi.” “Ừ, loại nơi chốn đó không tốt.” Hiện tại nhắc tới anh đã có thể bình tĩnh, nhưng nhiều ít vẫn là có chút không được tự nhiên. Anh gặp chuyện tình như vậy, để lại cả một nỗi ám ảnh, mà Sở Tiêm nhắc tới chuyện cũ giọng không nửa phần che đậy, ngược lại dường như còn cảm thấy rất thú vị khiến anh không biết phải đáp lại ra sao. “Đa tạ anh khi đó che chở cho tôi, vậy mà vẫn không có cơ hộp trực tiếp gặp mặt cám ơn.” “Không có gì đâu.” Lại nói tiếp đó cũng chỉ là bản năng của phái mạnh. Chẳng qua là do anh xui rủi quá thôi. “Sau đó anh không có việc gì phải không.” Khúc Đồng Thu hơi sững sờ: “Cái gì?” “Ý tôi là, một chén rượu khiến anh say như vậy, sau đó hẳn là ổn cả chứ?” Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy việc cô ấy đang hỏi không đúng lắm, nhất thời nói không ra không đúng ở chỗ nào, suy nghĩ trong chốc lát, bất chợt có chút lo sợ không yên. “Cô hỏi tôi?... Vậy, khi đó cô không còn ở đó sao?” “Đúng vậy, chính tôi gọi điện kêu anh trai đến khiêng anh về mà. Khi đó anh hoàn toàn mất kiểm soát, tôi lại chẳng kéo anh đi được…”