Quan Thương
Chương 480
Trương Thanh hưng phấn đánh máy dưới ánh đèn, tâm tư sôi trào hòa hết vào những dòng chữ, xem ra Lâm Tuyền có cảnh giác cao độ với truyền thông, tựa hồ trong mắt y, nếu đem truyền ra ngoài, sự nghiệp này sẽ bị nhìn với con mắt méo mó, nhưng Trương Thanh quyết tâm thuyết phục y để Tuần san kinh tế mới đăng bài.
Quốc gia chẳng phải đang lập pháp cổ vũ các quỹ công ích tư nhân sao? Ở vùng đất này đã có người đi đầu, còn một lòng một dạ bỏ bao nhiêu tâm huyết vào đó.
Thi thoảng Trương Thanh ngừng tay, nhìn bóng đêm bên ngoài, với Liên hợp Tĩnh Hải lúc này mà nói, tự hồ bị một bóng đêm như thế bao phủ.
Trước đó Trương Thanh đã đọc qua những bài báo hôm nay nói về Liên hợp Tĩnh Hải, có bài báo chỉ ra một năm qua Liên hợp Tĩnh Hải thông qua những con đường bí mật chuyển hơn 1 tỷ USD vào nước, đầu tư vào TTCK và địa ốc, đây là hành vi làm trái với quản lý ngoại hối quốc gia, số tiền kia là nguyên nhân chủ yếu khiến giá nhà đất tăng vọt.
Lúc này công chúng tin rằng chính quyền Mỹ ép đồng NDT tăng giá ẩn chứa âm mưu cực lớn, ít nhất khiến tiền tuồn USD để hưởng lợi kép khi NDT tăng giá, cho nên bài báo đó khiến công chúng tin rằng Liên hợp Tĩnh Hải là kẻ đồng lõa cho đám đầu cơ nước ngoài chà đạp chính sách pháp luật và lợi ích trong nước.
Thậm chí có báo báo lớn tiếng nói Liên hợp Tĩnh Hải làm tay sai cho tư bản nước ngoài, dầy xéo đồng bào, lời lên án cực kỳ nghiêm trọng, sự việc đã đẩy tới giới hạn không ai nghĩ tới.
Trương Thanh muốn đưa bài báo đó cho Lâm Tuyền xem, tin rằng y sẽ có lời giải thích để cô viết bài báo xuất sắc phản công. Do tuyệt đại đa số báo chí công kích Liên hợp Tĩnh Hải, nên Nhà quan sát kinh tế và Tuần san kinh tế mới thành trận địa đáp trả hiếm hoi của Liên hợp Tĩnh Hải, lượng phát hành tăng vọt, tên tuổi Trương Thanh cũng bay cao, vì mỗi bài cô phỏng vấn riêng đều có thể là chứng cứ ở tòa sau này, mỗi một câu một chữ phải cân nhắc kỹ càng.
Lúc này Lâm Tuyền và Phàn Xuân Binh đều không ở nhà khách, Trương Thanh lấy làm lạ, muộn thế này rồi ở Nam Phong còn có chuyện gì phải xử lý? Giải thích bài báo đó do Trương Tiểu Bân làm, mọi người ở trong phòng hợp vừa nghe Trương Tiểu Bân giải thích sự kiện tranh đoạt thị trường Châu Âu năm 2003 đợi Lâm Tuyền về.
- Tới giờ thì chúng tôi không cần che giấu gì về Tân Năng Liên Hợp nữa, người trong nghề đều biết chúng tôi có quyền đại lý phân phối Si tinh thuần ở thị trường Á Thái. Vào năm 2003, thị trường này chỉ có quy mô 500 triệu USD, năm 2005 đã tăng lên tới 1.6 tỷ USD. Có điều cái giá để chúng tôi có được thị trường này là bao nhiêu thì bên ngoài không rõ, chúng tôi không tuyên bố vì như thế sẽ gây ra sóng gió lớn. Hiện trong nghề có tiếng nói chỉ trích chúng tôi lợi dụng quyền khống chế nguyên liệu, đàn áp xí nghiệp trong nước mưu cầu địa vị lũng đoạn. Năm 2003 nước Đức thi hành chính sách năng lượng mới khiến thị trường quan điện tăng trưởng bùng nổ, nhưng chúng tôi có hợp đồng từ trước thời điểm đó đã phải huy động toàn bộ nguồn lực bản thân ...
Trương Tiểu Bân nói tới đó dừng lại một chút:
- Chúng tôi dùng nhiều con đường đưa tài sản USD vào nước không phải là tiền nóng như tờ báo kia nói, mà là lợi ích chúng tôi có được nhờ bản hợp đồng mạo hiểm kéo dài mười năm kia. Chúng tôi cũng không lợi dụng ưu thế nguồn vật liệu để đàn áp xí nghiệp trong nước, ngược lại chúng tôi cung cấp Nam Điện, Uy Điện lượng lớn nguyên liệu, thậm chí còn sẵn sàng cùng doanh nghiệp đủ tiêu chuẩn quốc tế khác dùng chung cơ ở sản xuất Si tinh thuần mà chúng tôi đầu tư xây dựng.
Trương Thanh vốn xuất thân từ kinh tế, biết Si tinh thuần trong nước khan hiếm phải tới sau năm 2008 thậm chí muộn hơn mới có thể khắc phục, từ đó đủ hiểu Tân Năng Liên Hợp có địa vị độc nhất vô nhị trong nghề, nhưng không muốn chiếm cứ ưu thế lớn như vậy.
Lúc này Liên hợp Tĩnh Hải công khai hợp đồng dài hạn không phải là khoe khoang, mà là chấn nhiếp, cảnh cáo đám đầu cơ thừa loạn định công kích cổ phiếu của công ty chứng khoán phía dưới Liên hợp Tĩnh Hải, cảnh cáo bọn chúng đừng lợi dụng vụ án Dương Thiên Hoa mà đốt nhà hôi của, bọn họ có đủ thực lực kinh tế phản kích bất kỳ sự gây hấn nào. Uy hiếp tập đoàn Thẩm Thị, khiến bọn chúng sợ hãi không dám có hành động sau lưng. Uy hiếp kẻ trong nghề ra sức bôi nhọ, cho chúng biết trước kia Liên hợp Tĩnh Hải đã nương tay lắm rồi, nếu không với thực lực của họ có thể đánh cho chúng không ngóc đầu lên được..
- Hợp đồng dài hạn này do công ty hải ngoại chấp hành, chúng tôi đem lợi nhuận ở nước ngoài chuyển về trong nước không phải là chuyện gì chê trách, số tiền này không phải đều đem đi đầu tư quy mô lớn hơn mà còn một bộ phận khá lớn đầu tư vào sự nghiệp công ích, những điều này tin rằng thực tế mấy ngày qua phóng viên Trương đã thấy, sẽ có lời nhận xét công tâm không cần chúng tôi nói thêm. Không thể phủ nhận chúng tôi tận dụng tốt thời cơ địa ốc trong nước phát triển mạnh để thu được lợi nhuận cao, song giới truyền thông công kích cái gì? Đây là hiện trọng phổ biến trong nước, không phải do một mình chúng tôi có thể thao túng hay thay đổi được. Vả lại khi tiền nóng thừa cơ đẩy giá địa ốc ở Tĩnh Hải chúng tôi giúp chính phủ ổn định lại giá nhà, khi thị trường đều cho rằng Thế Kỷ Thành sẽ bán với giá thấp nhất 6.000, chúng tôi kiềm chế dục vọng truy cầu lợi ích, bán ra với giá thấp hơn 15% so với thị trường, kết quả được người dân hưởng ứng, chỉ một tháng bán ra được số căn hộ trị giá trên 4 tỷ.
Trương Tiểu Bân nói đâu vào đó:
- Chúng tôi có lợi nhuận cao, tranh thủ cho công nhân viên có được lương bổng phúc lợi cao, đó là phân phối tài sản công bằng, mọi người cùng chung hưởng thành tựu thu được, cớ gì báo chí chất vấn chúng tôi? Còn như theo một số báo chúng tôi câu kết chính phủ để chiếm lấy ưu đãi thuế quan, song đó chỉ là cái nhìn một phía của bọn họ, là suy diễn kiểu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, năm 2005, sản lượng khu công nghiệp khoa kỹ đột phá 8 tỷ, thu nhập địa phương riêng hạng mục này đã tăng lên 400 triệu, chúng tôi cung cấp gần 10.000 công ăn việc làm, dù chúng tôi có hưởng chút ưu đãi thuế nhất định, nhưng so với thành tích và đầu tư chúng tôi bỏ ra, thậm chí sự nghiệp công ích chúng tôi đầu tư thì có đáng gì.
Tới đó hắn xua tay:
- Lời phía sau chỉ là câu nói bất bình của tôi, tổng giám đốc của chúng tôi không muốn báo chí trực tiếp tuyên truyền chuyện công ích, mong cô xóa đi.
Trương Thanh mở to mắt hỏi:
- Vì sao, anh ấy sợ xã hội có cái nhìn không đúng?
- Tổng giám đốc Lâm không ngại báo chí có suy đoán ác ý.
Trương Tiểu Bân giải thích:
- Khi phóng viên tràn tới vùng đất bình yên này sẽ đi trái với ý nguyện ban đầu của anh ấy, sự nghiệp công ích không phải để khoe mẽ ...
Lúc này đã hơn 12 giờ rồi mà chưa thấy bóng dáng của Lâm Tuyền đâu, trong lòng Trương Thanh thắc mắc vô cùng, nhìn những người khác đều tỏ ra bình tĩnh, hình như dự liệu được Lâm Tuyền không về. Trương Thanh quay về phòng, không vì ý tứ từ chối của Trương Tiểu Bân mà thất vọng.
Ngoài một viện tử ngoại ô thành phố Nam Phong đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, nơi này quê của Lưu Vũ Cường viện trưởng viện kiểm soát thành phố Nam Phong, Lưu Vũ Cường đi xe cảnh sát về quê là chuyện bình thường, có người cùng quê biết tin ông ta về nhà còn tới làm thân, không ngờ trước khi vào cửa bị cảnh sát ngăn lại, nói viện trưởng Trần về quê mới khách.
Tới khuya lại có hai chiếc xe cảnh sát nữa tới Lưu gia, hinh như là mời khách thật.
Lúc này đêm đã về khuya, mấy chiếc xe cảnh sát còn chưa đi, trong nhà cũng chẳng nghe thấy tiếng chè chén hay đánh mạt chược khiến hàng xóm xung quanh tò mò.
Trong sân chỉ có gian phòng hướng đông là sáng đèn, mấy cảnh sát đi cùng Lưu Vũ Cường ngồi ngoài sân, bên trong phòng Lưu Vũ Cường mặt mày nghiêm túc, đối diện là Chu Quốc Cường bí thư thành ủy Nam Phong, Lâm Tuyền, Phàn Xuân Binh và một thanh niên chừng 30 tuổi. Nếu Trương Thanh ở đây có lẽ nhận ra thanh niên đó là ai, đó chính là phóng viên chụp ảnh Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng đi ăn khuya năm 2004, về sau không ai rõ phóng viên đó rời tòa báo đi đâu.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
23 chương