Quan Thương
Chương 196
Trong thời gian hai năm Lâm Tuyền tập trung tinh lực vào tỉnh thành, Quách Bảo Lâm, Vũ Cường, Cao Tuấn lấy danh nghĩa của công ty giải tỏa, gần như chỉnh hợp toàn bộ thế lực ở khu Tĩnh Nam, khu khai phát, tân khu, bọn họ cực kỳ cẩn thẩn đem những nhân tố nguy hiểm trục xuất ra khỏi khu vực này, nhưng khó tránh khói dính líu vào ngành công nghiệp tình dục mang lại lợi nhuận cực cao.
Mặc dù nghề xác thịt ngày càng bị pháp luật đẩy ra bên lề, lực độ đả kích tăng cường, nhưng trong xã hội kim tiền, ngày càng có nhiều cảnh sát bị cuốn vào, sự kiện ác tính như gạ gẫm thiếu nữ vị thành niên, cưỡng dâm, dụ dâm, uy hiếp v...v...v... Diễn ra không ngớt, thành ẩn họa trị an nghiêm trọng.
Tòa nhà Kim Thành tám tầng trên đường Đông Thanh, con đường ẩm thực giải trí phồn hoa của khu tĩnh nam có một KTV ( Karaoke TV), một cảnh sát cao cấp của cục công an thanh phố tới đây ca hát uống rượu, nhưng bị đánh cho một trận, KTV này bị ép đóng cửa, chạy vạy mãi không xong, chủ của nó đành tìm cách bán đi, nhưng có người trong cục công an chưa quên thù cũ, không ai dám tiếp nhận.
Lâm Tuyền mua lấy quyền sở hữu bốn tầng đầu cùng một tầng ngầm của tòa nhà Kim Thành, tổng cộng hơn 40.000 mét vuông, cho đám Quách Bảo Lâm thuê thành lập hộp đêm cỡ lên tên: Kim Sắc Niên Hoa. Tầng hai, ba , bốn là phòng bao KTV, đương nhiên phòng bao KTV quy mô lớn nhất khác với KTV thường, bên trong đó không lấy ca hát làm chủ, mà nơi tổ chức hoạt động giải trí thuần túy. Tầng một làm quán bar âm nhạc, sàn nhảy, còn tầng ngầm làm bãi đỗ xe.
Qua một thời gian chuẩn bị, Kim Sắc Niên Hoa sắp lột vỏ thoát ra, trở thành trung tâm giải trí đêm của Tĩnh Hải, Lâm Tuyền vốn không muốn tham dự vào loại chuyện này, nhưng nhìn Quách Bảo Lâm đã lún quá sâu không thể thoát thân, chẳng bằng để bọn họ đem hết nguồn lực, tài chính vào trong hôm đêm này, còn hơn là phân tán trong quán bar rải rác quản lý hỗn loạn kia, lợi nhuận lớn nó đem lại đủ để Quách Bảo Lâm loại trừ loại việc thu lợi trái pháp luật nằm bên ngoài.
Lâm Tuyền gõ bàn, ra hiệu cho Quách Bảo Lâm nghiêm túc một chút, nói:
- Cục trưởng Vương, Quách Tử chuẩn bị Kim Sắc Niên Hoa một tháng rồi, hôm nay tôi mời anh tới đây để định ra quy củ với bọn họ, bước ra khỏi phạm vi này, tôi có biện pháp để bọn họ không kinh doanh nổi nữa.
Vương Hiểu Dương không thể nói là người chính nghĩa liêm khiết, song rất có nguyên tắc, không vì lợi ích mà nhắm mắt cho kẻ khác làm bừa, gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, tôi không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì, cái nghành nghiệp này lợi nhuận cao thật, song vấn đề càng nhiều, cảnh sát phía dưới liên quan không ít, toàn chuyện làm người ta đau đầu. Thuốc lắc, thuốc phiện là thứ cần cấm tiệt, mấy ngày trước ở tây thành còn có chuyện dùng thuốc kích dục dụ dỗ tiểu muội, tôi không muốn muốn nhìn thấy xuất hiện ở Kim Sắc Niên Hoa, ngoài ra đám ma ma liên hệ với Kim Sắc Niên Hoa không được phép dính líu tới mấy sự kiện lừa gạt, cưỡng ép thiếu nữ. Kim Sắc Niên Hoa không được phép có hành vi thu phí quản lý tiểu muội, tiểu thư, ma ma, nhưng phải có nghĩa vụ giám sát bọn họ ...
Tiểu muội là chỉ những nữ phục vụ viên chỉ phụ trách bưng bê , tiểu thư tất nhiên chỉ cô gái tiếp khách, còn ma ma khỏi nói, cái danh từ này ngàn năm nay chưa hề biến vị, đương nhiên ma ma có khi là nam, có điều trong nghề này địa vị thấp hơn nữ giới nhiều, ít được nhắc tới.
Quách Bảo Lâm mặt nhăn như quả mướp đắng:
- Thế chẳng phải Kim Sắc Niên Hoa chỉ kiếm tiền được từ vé vào cửa, rượu thuốc à? Còn thuần khiết hơn nhà trẻ nữa ... Cục trưởng Vương đâu phải không biết, thu phí tiểu thư, ma ma là quy định của cái nghề này ...
Lâm Tuyền đá cho hắn một cái:
- Mày vờ vịt cái gì, thu phí tức là tổ chức mại dâm rồi, vé cửa, rượu thuốc còn không đủ làm mày no bụng à? Trừ cấm chỉ phục vụ tình dục, thì mày quản lý sao cho hành vi đám tiểu thư bớt phóng túng một chút. Ngoài ra rượu cao cấp không được dùng rượu giả, lợi nhuận hơn 100% rồi còn dùng đồ giả làm gì ... Phải nâng cao phẩm chất phục vụ, xúc tiến khách hàng chi tiêu, mày không bỏ tâm tư vào chuyện nghiêm chỉnh, chỉ muốn dùng thủ đoạn vặt vãnh kiếm tiền thì muôn đời ...
Nhìn vẻ mặt "mày sắp giống ba tao" của Quách Bảo Lâm, Lâm Tuyền không nói nữa, hắn không ngộ ra được thì nói nhiều cũng vô nghĩa, hỏi Vũ Cường:
- Chuyện quyết định như thế, anh có ý kiến gì không?
Vũ Cường cười cầu tài:
- Ngài Lâm đã nói như thế thì quyết định như thế.
Lâm Tuyền xem đồng hồ, nói:
- Cũng sắp tới giờ ăn tối, cục trưởng Vương, chúng ta đến Tú Thủy Các thôi, hôm nay đến phiên anh mời tôi.
Quách Bảo Lâm sốt sắng nói:
- Hôm nay kinh doanh thử, có phục vụ các món ăn Trung Nhật Hàn, còn có tiểu muội phục vụ, trong số các em ấy có quán quân tuần, cùng một quán quân tháng của cuộc thi siêu mẫu do ĐTH Tĩnh Hải tổ chức, cục trưởng Vương có muốn chuyện trò lý tưởng nhân sinh với họ không ...
Lâm Tuyền cầm lấy quyển sổ ghi bài hát ném vào mặt hắn, Quách Bảo Lâm nhanh nhẹn né được. Khi ra tới cửa còn không kìm được đưa mắt liếc nhìn phòng quan hệ xã hội, có điều trong đó ánh sáng không tốt, chỉ thấy các cô gái ăn mặc hở hang, song không dõ diện mạo thế nào. Đi tới đại sảnh trang hoàng lộng lẫy sáng sủa, thấy một chiếc BMW đỏ chót đi vào sân, tiếp đó là cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, toàn thân váy bó màu trắng thời thượng từ trong xe đi ra.
Vương Hiểu Dương kinh ngạc:
- Tiểu thư ở nơi này mà mua được BMW sao?
- À, đó là giám đốc QHXH, mới 22 tuổi, tuyệt sắc, không làm tiểu thư thật đáng tiếc.
Quách Bảo Lâm thở dài:
Gọi là Giám đốc QHXH chỉ cho chính quy thôi, thực chất là ma ma dắt khách, có điều 22 tuổi mà làm ma ma thì hiếm có, song chuyện ma ma lái BMW lại quá bình thường, bọn họ có mối quan hệ rộng mỗi tháng kiếm năm sáu chục nghìn. Nếu như không phải gặp cô gái này đi vào Kim Sắc Niên Hoa mà gặp ở chỗ khác với dáng vẻ thanh thuần lại quyến rũ đó, ai cũng tưởng là tiểu thư danh môn thế tộc.
Minh Tuyết bược lên bậc thềm, chợt thấy Quách Bảo Lâm, Vũ Cường đích thân đi tiễn khách, một người tuổi chừng 37,38 dáng vẻ nghiêm nghị, có thể là cán bộ chính phủ, một chàng trai 24,25 nhã nhặn ung dung, bằng con mắt nhìn người của cô mà thấy khó đoán người này làm nghề gì, có vẻ không thuộc cơ quan nhà nước, nở nụ cười mê hoặc đi tới chào:
- Giám đốc Quách, giám đốc Vũ tiến khách quý à?
Ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Tuyền:
- Chúng ta gặp nhau rồi phải không?
Lâm Tuyền cười ha hả:
- Sao có thể thế chứ, mỹ nữ như cô tôi mà gặp rồi thì đến chết cũng không quên.
Quách Bảo Lâm không thể nói là hiểu con người Lâm Tuyền, song cũng biết được ít thói quen của y, thái độ của Lâm Tuyền làm hắn rất nghi ngờ, tóm tay Lâm Tuyền kéo lại:
- Minh Tuyết, cô nhìn cho thật kỹ xem có phải gặp rồi chưa, tên này ngụy quân tử lắm.
- A, anh là ...
Cái tên như bị kẹt chỗ nào đó trong đầu, Minh Tuyết cảm giác mình có ấn tượng khá mạnh về thanh niên này, nhưng là nửa ngày không nói tiếp được:
- Chắc chắn tôi đã tiếp đãi anh rồi.
Quách Bảo Lâm như vừa được bắt gian tại trận, càng giữ chặt tay Lâm Tuyền:
- Nếu đã quen nhau thì cùng đi ăn cơm, dần dần sẽ nhớ ra tên.
- Mày bỏ đấy mà đi được à?
Lâm Tuyền tính kế thoát thân:
- Không sao, kinh doanh thử thôi mà, để Cao Tuấn trông coi là được rồi.
Quách Bảo Lâm cười nham thở, ghé vào sát tai Lâm Tuyền nói:
- Trước khi Minh Tuyết làm QHXH, chưa bao giờ nghe thấy cô ấy đi khách, giờ lên bờ rồi, xem xem mày có khả năng đưa cô ấy lên giường không?
Rồi không cho Lâm Tuyền từ chối, kéo xềnh xệch y lên xe.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
14 chương
778 chương
115 chương
1220 chương
135 chương