Quan Thương

Chương 16

Trần Tú cười mắng con gái: - Tiểu Sơ, buông anh con ra, không thấy anh con mồ hôi thế kia à? Lâm Tĩnh Sơ dảu môi không chịu nghe, người gần như treo trên người Lâm Tuyền. Lâm Tuyền thò đầu vào, thấy cha và Triệu Tăng đang ngồi trước bàn cờ, tới cửa phòng gỡ tay Lâm Tĩnh Sơ: - Để anh thay quần áo đã, đi phụ mẹ nấu ăn đi, anh đói ngấu rồi đây này. Lâm Tĩnh Sơ nghe vậy bấy giờ mới nghe lời buông Lâm Tuyền ra, y vào phòng, đem bọc giấy báo có 15.000 đồng cẩn thận giấu trong ngăn kéo cuối cùng, thay bộ quần áo đầy mồ hôi rồi quay lại phòng khách xem cờ, cờ đã tới thu quan, Lâm Minh Đạt yếu thế hơn một chút, đang cướp cờ với Triệu Tăng, thấy cha mình vừa đi nhầm một bước thì cau mày. - Tiểu Ba, anh biết em giỏi tính toán nhất, thu quan gần như không có sai lầm gì, xem cờ không được nói đâu nhé, anh lâu lắm rồi không thắng được thầy Lâm. Triệu Tăng ngước đầu lên cảnh cáo: - Ý cậu là ván này tôi không thắng được cậu à? Cậu nói xem sức cờ của tôi so với Cảnh Nhất Dân như thế nào? - Mỗi người đều có sở trường, bí thư Cảnh hiện đánh cờ trở nên dữ dội, còn thầy thầy thì nuôi dưỡng thế lớn, cả hai người em đều phải bỏ công sức để học. - Cậu là đồ ma mãnh, mấy cái lời quan cách trơn như trạch của Cảnh Nhất Dân dạy đừng có lặp lại trước mặt tôi. Anh ta đang chính lúc đắc ý, quan phụ mẫu của hơn chục triệu người sáu huyện một thành phố mà, hiện giờ cờ không dữ dội một chút thì chẳng lẽ phải đợi tới khi rời nhiệm à? Lâm Tuyền nhìn thấy bên tay phải Triệu Tăng có một túi tài liệu, tiện tay cầm lấy, hỏi: - Công việc gì mà mang tới nhà em làm? Thấy Triệu Tăng không ngăn cản, lấy tài liệu bên trong ra, liếc qua tiêu đề đã giật mình, tim đập mạnh hơn tới mấy nhịp, : - Anh Tăng và ba đang bàn chuyện này à? - Bản sơ thảo kế hoạch khu khai phát mới này còn chưa hoàn thành, bí thư Cảnh chỉ hỏi ý kiến vài người, tin tức không tiện truyền ra ngoài. Triệu Tăng dặn: - Lão gia tử khi tại vị đã đề xuất kế hoạch khu khai phát mới rồi, giữa phía nam khu khai phát, phía tây khu phong cảnh Duyên Giang và khu nội thành trống gần 60 kilomet vuông, khu khai phát mới kế hoạch là đặt ở đó, muốn xây lên khu thành phố mới, nối liền ba nơi kia lại làm một, cùng tăng tốc phát triển của Tĩnh Hải. Khi ấy Cảnh Nhất Dân là bí thư khu ủy khu Tĩnh Nam cũng ủng hộ kế hoạch này, đề tài này không còn mới nữa. Lâm Minh Đạt nói: - Khu khai phát mới bao gồm đại học thành phố, trung tâm thương mại số hai, phố thương mai điện tử, thư viện thành phố, trung tâm thể thao thành phố, trung tâm hành chính, khu nhà ở cao cấp v..v..v.. Lúc lão gia tử tại vị kế hoạch khai phát đại học thành phố đã được bên trên phê duyệt, chưa thực thi thì lão gia tử vì vấn đề kinh tế mà lui về. Bên trên khoan dung với lão gia tử, cuối cùng chỉ xử phạt trong đảng rồi cho qua. Nhưng những ý tưởng hữu ích lão gia tử đề xuất cũng trở thành chủ đề cấm kỵ, kế hoạch đại học thành phố mắc cạn, kế hoạch khai phát chỉnh thế khu thành mới càng không ai dám nói. Chu Bình làm bí thư tạm quyền hai năm, rồi nhiệm kỳ của Dương Vân cũng chẳng làm được tích sự gì đã tới tuổi lui về tuyến hai. Bảy năm qua Tĩnh Hải âm u sa sút, một thành phố điều kiện ưu việt như thế mà trở thành đô thị hạng hai. Ông càng nói càng tỏ ra khó chịu: - Mấy năm qua Tĩnh Hải nổi lên đủ những luận điệu kỳ quái, nói cái gì mà chẳng bằng để lão gia tử tham một chút, ít nhất kinh tế Tĩnh Hải đi lên. Xem xem, hiện giờ ngôn luận hoang đường như thế đấy, nhân danh không giám sát được việc làm của chính phủ, lại đem hi vọng gửi gắm lên đám tham quan ô lại. Nghe thấy vợ ho khẽ trách móc, Lâm Minh Đạt đổi chủ đề: - Cảnh Nhất Dân tuổi trẻ khí thịnh, khởi động lại kế hoạch khu khai phát mới là tốt ... Lâm Minh Đạt nói tới đó thì ngưng bặt, đại khái là không nghĩ ra từ ngữ chính xác nào để hình dung Cảnh Nhất Dân mà ông ta biết. Nhân lúc hai người bọn họ nói chuyện, Lâm Tuyền tham lam đọc bản sơ thảo còn chưa hoàn thành kia. Rời khu thành chính tới phía bắc khu khai phát chỉ có lộ trình 8 km, nằm ở giữa đó là một mảnh đất rộng lớn. Thông qua kế hoạch khu khai phát mới, việc kiến thiết thành thị của Tĩnh Hải sẽ chuyển biến từ cải tạo thành phố làm chủ sang mô hình phát triển khu thành mới làm chủ. Lâm Tuyền đọc sơ qua một lượt, mặc dù chỉ có mấy chục trang giấy mỏng manh, nhưng Lâm Tuyền nghĩ hẳn Cảnh Nhất Dân đã mời người bổ sung hoàn thiện trên cơ sở của quy hạch cũ rồi. Có điều kế hoạch này liên quan tới sự thay thế của thế lực cũ và mới trong Tĩnh Hải, nên Cảnh Nhất Dân mới phải cẩn thận như thế. Ông ngoại tính toán quả nhiên chuẩn xác, không ai biết rằng cách đây mấy tháng Trần Nhiên đã gửi cho Lâm Tuyền một bản kế hoạch gần tương tự, chỉ khác một điều kế hoạch đó lập trên cơ sở tình hình đầu những năm 90, quan trọng ở chỗ Trần Nhiên tính chính xác được Cảnh Nhất Dân sẽ khởi động lại kế hoạch này. - Thầy có cho rằng hiện giờ khởi động kế hoạch khu khai phát mới có hơi gấp một chút không? Triệu Tăng hỏi: - Cảnh Nhất Dân có được sự ủng hộ ở tỉnh, tuy căn cơ ở Tĩnh Hải hơi mỏng một chút, nhưng nếu một lòng thi hành kế hoạch này cũng không phải không làm được. Khi lão gia tử còn tại vị, rất nhiều người nhiệt tình với kế hoạch này, quan trường chìm nổi song vẫn có khá nhiều người không quên chí hướng. Lão gia tử lui về rồi, nhưng cống hiến của ông vì sự ổn định phồn vinh của Tĩnh Hải được những người đó ghi nhớ trong lòng. Lâm Minh Đạt đột nhiên vỗ đầu tựa nhớ ra cái gì: - Bản kế hoạch này là do Cảnh Nhất Dân bảo cậu đưa cho tôi xem à? - Bí thư Cảnh nói thầy nhất định sẽ đoán ra, em còn không tin nên cố tình không nói gì cả. - Hiện giờ cậu lên vương vị lãnh đạo rồi, những lời này phải do tôi tới trước mặt cậu nói. Triệu Tăng thấy Lâm Minh Đạt không vui, vội nói: - Em có ngày hôm nay đều nhờ ơn của thầy. Không chỉ học phí và tiền sinh hoạt thời cao trung đều do thấy chi trả, thầy còn tài trợ cho em học đại học, trước kia em muốn ra ngoài làm việc, cũng là thầy kiên trì bắt em học hết nghiên cứu sinh ... - Nhắc tới những chuyện đó làm gì? Lâm Minh Đạt phất tay: - Mấy năm qua cậu trả hết tiền cho tôi rồi. - Sao mà trả hết được ạ? Trong lòng em luôn đem thầy là người tôn kính nhất, còn cả bí thư Cảnh. Triệu Tăng ngồi thẳng lưng dậy nói: - Ha ha ha, đừng nói nghiêm túc như thế. Lâm Minh Đạt cười lớn, ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyền hỏi: - Tiểu Ba, con thấy kế hoạch khu khai phát mới thế nào? Triệu Tăng thường xuyên tới thảo luận chuyện công việc với Lâm Minh Đạt, cũng không hề tránh Lâm Tuyền. Nhưng kế hoạch này cả thành ủy cũng chẳng mấy người biết, tất nhiên là phải bảo mật nghiêm ngặt. Lâm Tuyền hiểu dụng ý của hắn, gãi đầu nói: - Không phải muốn con đi nói với ông ngoại chuyện này chứ ạ? Ông ngoại lui về đã bảy năm rồi, còn có mấy sức ảnh hưởng tới Tĩnh Hải nữa đâu. Thấy con trai hiểu nhanh như thế, Lâm Minh Đạt cũng không dấu làm gì: - Ông ngoại con biết những ai thực lòng ủng hộ kế hoạch này, đó là điều Cảnh Nhất Dân muốn biết nhất. Cha và ông ngoại con không qua lại đã gần mười năm rồi, không có mặt mũi nào tới gặp ông ấy, con không đi, chẳng lẽ muốn mẹ con nói với ông ngoại con chuyện này à? Tĩnh Hải bị trì trệ bảy năm rồi, không còn thời gian tiếp tục chơi cái trò cân bằng nữa, Cảnh Nhất Dân vừa nhậm chức liền đưa ra kế hoạch này, tuy hơi gấp gáp, nhưng cần phải thế. Cờ của Cảnh Nhất Dân đúng là dữ dội hơn rồi, thi hành kế hoạch này rất tốt, ông ta vừa có chính tích, địa vị ở Tĩnh Hải cũng được củng cố.