Quan Thuật
Chương 44
Các hương thân, mọi người khỏe. Tôi là Trương Hi Lâm ở thị trấn Lâm Tuyền, lần này được chủ tịch Thái ủy thác tới chúc mừng tổ công tác của thôn đập Thiên Thủy, có thể sửa chữa thành công trường tiểu học của thôn, công lao của tổ công tác thật không nhỏ, đề nghị mọi người cùng vỗ tay cảm ơn.
Nói tới đây, Trương Hi Lâm đem giơ tay quá đầu để vỗ, ở dưới đài cũng bừng lên tiếng hoan hô vang dội, thiếu chút nữa làm điếc tai Lưu Vĩnh Trạch.
- Tốt! Phó chủ tịch Trương nói sự thực.
Không biết người nào hô lên một câu làm đám đông ồ lên hưởng ứng.
Trương Hi Lâm phất phất tay tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, còn phải đặc biệt khen thêm Lưu Trì ở tổ công tác. Lúc anh ấy ngay lập tức về báo cáo với chủ tịch Thái, mọi người đều cùng nhìn thấy. Các vị xem xem, lúc vừa mới tới thôn đập Thiên Thủy, cán bộ Lưu trắng trẻo biết bao nhiêu, giờ đã thành cục sắt đen rồi, nghe nói là vì do anh một lòng bám trụ để tu sửa trường học mà dãi nắng dầm mưa...... Tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền chúc mừng và cảm ơn Lưu Trì cùng với tổ công tác thôn đập Thiên Thủy.
- Thối *** chó, đen, là tâm đen. Thằng ranh kia suốt ngày chòng ghẹo mấy cô giáo ở trường tiểu học thì có, làm cho bọn họ không yên. Làm việc, làm cái rắm. Còn không phải là cả ngày chạy trên núi hái hoa dại trêu chọc cô giáo vui vẻ cho phơi ra à......
Diệp Vỹ Cường thấp giọng mắng, bởi vì con trai gã sau khi ở trường về thường xuyên phàn nàn là cô giáo ở trường thường cùng lên núi đi dạo chơi với cán bộ Lưu cán bộ.
Người trong thôn phần lớn đầu bất bình thay cho, tuy nhiên cũng không có ai ngu ngốc đứng lên phản đối. Còn Lưu Trì thì không hề biết liêm sỉ, dương dương tự đắc ngồi trên đài chủ tịch đón ánh mắt nhạo báng của mấy ngàn người, còn tưởng là dân chúng đang khen ngợi mình!
Kết quả sau khi Trương Hi Lâm nói xong thuận tay đem cái loa bán dẫn cho Lưu Trì. Lưu Trì vờ vịt đưa đẩy cho Diệp Phàm một lát rồi cầm lấy nói mấy câu hoa hòe, làm tội bí thư Lý Kinh Đống phải ra sức đè nén tiếng bàn tán phẫn nộ, trong lòng lão thầm kêu gào, phục vụ cho loại người này thật quá mất thể diện.
Còn đại tổ trưởng Diệp Phàm của chúng ta hình như đã bị người ta quên béng, ngồi im thít ở một góc đài chủ tịch, vò nát bao Mẫu Đơn. Giờ hắn đã hiểu tại sao Lưu Vĩnh Trạch và Trương Hi Lâm lại cùng mò đến đây làm gì, đoán chừng là bị Thái Đại Giang giật dây.
- Đồ con rùa, lão Thái, lão trâu bò đấy! Đã vậy ông mày ôm chặt lấy bí thư Tần xem mày làm gì được nào? Mày không phải là có nhân tình sao, thằng cụ nó, sẽ có lúc tao cho mày ăn bùn
Diệp Phàm hung hăng mắng thầm.
Bí thư chi bộ Lý đang chuẩn bị đứng lên mời Diệp Phàm phát biểu vài câu thì chợt thấy cặp mắt dường như hoa lên, nhìn thấy có mấy người đang đi lên từ dưới đường nhỏ.
Trong đó người lão biết rõ là phó bí thư thị trấn Tống Ninh Giang, nhưng khiến cho lão hết hồn là hình như một trong hai người trông rất giống thần tài đại lão gia Triệu Bính Kiện của huyện Ngư Dương.
Mấy giây đầu, lão còn cho là mình hoa mắt, nói cũng phải, người ta là thần tài đại lão gia, làm sao chịu tới xó xỉnh hẻo lánh này.
Lão vội vàng giụi mắt nhìn lại thì thấy rõ ràng là cục trưởng Triệu, bởi vì bí thư chi bộ Lý thường xuyên đi huyện Ngư Dương hoá duyên nên rất quen với cục trưởng Triệu, thậm chí có lần bí thư Lý cũng mang chăn bông tìm tới thần tài Triệu, may mắn làm sao được cấp mấy ngàn đồng.
Còn chưa chờ bí thư chi bộ Lý kịp phản ứng, Lưu Vĩnh Trạch, Trương Hi Lâm cùng với mấy tay chân đã sớm chạy ra. Bọn họ chẳng những bị tài thần Triệu dọa, chủ yếu nhất chính là còn nhìn thấy người ở giữa, phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy.
Lưu Vĩnh Trạch và Trương Hi Lâm xun xoe đưa tay ra, phó chủ tịch Trương chỉ hời hợt đưa tay điểm một cái như chuồn chuồn đạp nước rồi thụt lại, báo hại hai cánh tay của Lưu Vĩnh Trạch và Trương Hi Lâm trống không ngượng nghịu.
Đại thần tài Triệu còn trâu bò hơn, căn bản là không có đưa tay, giống như sợ cái lạnh tháng 10 nên cứ đút tay trong túi, chỉ liếc mắt gật đầu một cái, coi như là bắt tay rồi. Đương nhiên hai người cũng không dám lên tiếng gì, nói giỡn sao, người ta là thần tài toàn thân là tiền, cho dù đích thân Thái Đại Giang tới còn phải cúi đầu khom lưng, vì thế bọn họ chỉ biết giữ vẻ mặt hơn hớn theo sau.
Diệp Phàm đang cúi đầu buồn bực hút thuốc thì chợt có một bàn tay vỗ mạnh vào vai:
- Người anh em họ Diệp, nghĩ gì vậy? Có phải đang mơ màng em Khả Hinh không. Ha ha! Hay muốn trở về huyện, muốn cho nào cứ bảo anh một tiếng là xong.
- Triệu...... Anh Triệu ca, anh tới rồi à?
Diệp Phàm thoáng cái không kịp phản ứng, đứng lên vẻ ngơ ngác.
- Ha ha ha! Chẳng những anh mà anh Trương cũng tới rồi.
Triệu Bính Kiện đang khá vui vẻ, thật ra thì hôm nay nguyên nhân là do Trương Tân Huy muốn đến để thăm cháu y là hiệu trưởng Trương Gia Lâm. Bởi vì Trương Gia Lâm phải khuất mình ở nơi hẻo lánh này là do y nên trong lòng Trương Tân Huy luôn áy náy, vừa lúc gặp cục trưởng Triệu bảo là muốn xuống thôn đập Thiên Thủy nên rủ đi cùng.
Buổi tối hôm qua, Triệu Bính Kiện gọi điện thoại cho Diệp Phàm hỏi sói chuột con có thể bắt thêm một con hay không. Bởi vì lần trước y được Diệp Phàm tặng cho một con về cho con gái chơi rất yêu thích, ai dè một lần đem đi dạo phố lại bị xe cán chết liền một mực bắt đền ông bố.
Nghe con gái cứ khóc ầm ĩ, đầu Triệu Bính Kiện rốt cuộc muốn nổ tung nên không thể làm khác hơn là gọi điện cho Diệp Phàm thử vận may, ai dè Diệp Phàm đáp ứng ngay nên hôm nay đương nhiên là xuống rồi.
- Đồng chí tiểu Diệp, cực khổ rồi. Gia Lâm cứ luôn nói cậu là một đảng viên chân chính, vì trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết......
Trương Tân Huy thể chủ động bắt tay Diệp Phàm thật chặt, khiến Lưu, Trương hai người phía sau đầy vẻ đố kỵ chỉ muốn xông lên thế tay vào đó. Phó chủ tịch Trương Tân Huy quản lý mảng giao thông, hiện nay có không ít khoản màu mỡ nên là một phó chủ tịch huyện rất có quyền lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
- Mọi người chú ý, ngồi cả đi. Giờ chúng ta hoan nghênh lãnh đạo huyện phát biểu, các cháu thiếu niên thân mến, trường học của các cháu hiện giờ được như vậy hoàn toàn nhờ vào phó Chủ tịch huyện Trương và cục trưởng Triệu và tổ trưởng Diệp.
Bí thư chi bộ Lý lên tiếng mở lời.
- Được rồi! Tôi tới đây chỉ để nói hai điều. Nhìn thấy trường học thay đổi lớn như vậy, tôi rất vui mừng. Nói thật, đồng chí Diệp Phàm là tổ trưởng tổ công tác thôn đập Thiên Thủy nhưng trên tay không có cả quyền lẫn tiền, vậy mà anh lại có thể làm được. Tôi kể một chuyện này, vừa rồi tôi thấy con đường đi vào thôn đập đập Thiên Thủy đã sửa chữa rất nhiều nơi, những chỗ đá lở cũng đã được nổ tung đi hết, các vị có biết tổ trưởng Diệp đã xin được bao nhiêu thuốc nổ không?
Phó Chủ tịch huyện Trương ngẫu hứng nói ra một loạt vấn đề vì lúc ở dưới đã nghe Lưu Vĩnh Trạch và Trương Hi Lâm thổi phồng chuyện của Lưu Trì, khi đó Trương Tân Huy và Triệu Bính Kiện đã đùng đùng nổi giận.
Triệu Bính Kiện còn mắng:
- Mẹ kiếp! Tiểu Diệp vì xin được ít tiền đã uống suýt chết, bọn con rùa này lại đem công lao đổ hết cho người nhà, đi, bạn học cũ, chúng ta đòi công đạo cho Tiểu Diệp.
Vì vậy lời của phó Chủ tịch huyện Trương tràn đầy thâm ý.
- Nhất định là phải ba, bốn ngàn đồng, ta xem sửa đường phải chi dùng rất nhiều.
Ngô Thiên Lĩnh đứng lên hô.
- Ba, bốn ngàn! Không chính xác, phải là gần một vạn đồng tiền thuốc nổ.
Trương Tân Huy vung tay lên nói.
- A! Một vạn đồng!
Số tiền này đích thực là một con số trong mơ với quần chúng lao động ở đây, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Phàm đầy vẻ khâm phục.
- Tôi cũng không sợ mất thể diện mà nói một câu. Lúc đồng chí Diệp Phàm tới huyện xin tiền, tôi có giao cho anh ấy một nhiệm vụ là cứ uống một chén rượu sẽ nhận được 15 đồng tiền, thử nghĩ xem, nhiều tiền như vậy cần uống bao nhiêu rượu, mấy trăm chén a! Tiểu Diệp sau đó phải nhập viện nên tôi rất áy náy. Nói khó nghe thì trên mỗi tấm ván gỗ của trường học đều dính mùi rượu khổ ải của Tiểu Diệp ma......
Triệu Bính Kiện cũng lên tiếng phụ họa.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
109 chương
15 chương
51 chương
74 chương
92 chương