Quan Thuật
Chương 45
A!
Sau một lúc yên lặng thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
- Các hương thân, bí thư Tần hôm nay để tôi đại diện cho đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền và Ủy ban nhân dân tới đây để chúc mừng tổ công tác thôn thôn đập Thiên Thủy, đặc biệt phải cảm tạ tổ trưởng Diệp Phàm. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tác phong làm việc lại rất thành thục......
Phó Bí thư Đảng ủy Tống Ninh Giang của thị trấn Lâm Tuyền cũng lên tiếng.
- Tổ trưởng Diệp, mời cậu phát biểu một, hai câu, dân thôn thôn đập Thiên Thủy chúng tôi mãi mãi sẽ ghi nhớ cậu, mọi người nói có đúng hay không?
Lúc này Diệp Đại Trụ đứng lên hô.
- Đúng! tổ trưởng Diệp vẫn chưa phát biểu, mọi người yên lặng nào.
Diệp Vỹ Cường đứng lên phất phất tay để dẹp trật tự.
- Tôi không có gì để nói, tôi tới thôn thôn đập Thiên Thủy là để công tác, chỉ cần mọi người ủng hộ là tôi mãn nguyện rồi, cám ơn!
Diệp Phàm nói gọn.
- Xôn xao......-
Một trận tiếng vỗ tay như thủy triều quét qua lễ đài, cánh tay của đám Lý Xuân Thủy, Nhị Nha Tử, Diệp Nhược Mộng thiếu chút nữa thì bị bỏng.
Sau khi đưa tiễn các vị lãnh đạo, Diệp Phàm cũng cảm thấy mệt rã. Qua trao đổi trên bàn rượu, hắn cảm thấy mấy đại diện của nhà họ Ngô, Lý, Diệp và các họ khác đã hòa hợp hơn, trong lòng cũng hết sức cao hứng, đã làm tốt quan hệ thì công tác trù bị cho bầu cử sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Kỳ quái chính là Huy Phó Chủ tịch huyện Trương Tân lúc gần đi len lén kéo Diệp Phàm ra một góc nói vẻ khổ sở:
- Tiểu Diệp, tôi muốn nhờ cậu một việc. Cậu chơi thân với Gia Lâm thì nên khuyên nó rời khỏi thôn thôn đập Thiên Thủy nhé. Tôi đã sắp xếp được một vị trí cho nó ở Cục Giáo dục huyện, cho dù không muốn trở về huyện lỵ thì trở về học khu thị trấn Lâm Tuyền cũng được. Nó đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ, sao lại như thế được, cũng không thể độc thân cả đời. Ai! Nghiệt duyên a! Chuyện này cậu phải để tâm nhiều vào đấy, sau này lên huyện có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ cố gắng.
Sau khi nói xong lấy ra một tờ giấy đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm định hỏi tại sao lúc gặp Trương Tân Huy thì không nói mà lại nhờ qua mình nhưng hắn đoán chừng người ta có điều khó xử nên cũng không hỏi sâu thêm.
Cuối cùng thôn thôn đập Thiên Thủy đã dán thông báo bốn người được đề cử ra để bầu vào vị trí chủ tịch thôn bao gồm Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Đình, Diệp Vỹ Cường, Trương Cư Thủy. Đương nhiên, Diệp Phàm không coi trọng nhất là Trương Cư Chính bởi vì anh ta là đại diện cho các họ khác ở đây, nhân số không quá 2000 người.
Trong khi đó ba nhà họ Ngô, Lý, Diệp nhân số tổng cộng có tới hơn 9000 người. Khi tham gia bầu cử thì họ Lý là đông nhất, thứ nhì là họ Ngô và cuối cùng là họ Diệp, vì vậy chủ tịch thôn những năm trước, họ Lý chiếm đến hơn một nửa.
Cho nên phần mộ của họ Lý gia ở Long mộ cũng chiếm số lượng nhiều nhất, không trách hôm đó hắn nhìn thấy mật độ mộ họ Lý trong Long mộ dày hơn một chút.
Chỉ có vài lần họ Ngô liên thủ với họ Diệp mới vượt qua họ Lý, vì thế mà oán hận chồng chất giữa ba họ ngày một dày. Diệp Phàm cảm giác thôn đập Thiên Thủy quả thực giống như một thùng thuốc súng đang nhanh chóng bành trướng, còn tổ công tác chính là ngòi nổ, ngay cả thời điểm nổ cũng không thể khống chế.
Tác dụng quyết định trong quá trình bầu cử không phải là ba họ Ngô, Lý, Diệp mà lại là các họ khác trong thôn, ví dụ như Chu, Vương, Trương.
Bởi vì bọn họ không có thực lực tranh đoạt với ba họ kia nên kết quả trở thành miếng mồi tranh đoạt.
Vì vậy quan hệ giữa các thôn dân của họ khác cũng rất phức tạp, có người thì tốt với họ Ngô, có người thì tốt với họ Lý, có người lại tốt với họ Diệp. Năm trước thậm chí xảy ra xung đột vì chuyện tranh đoạt các họ khác.
Cho nên đại diện Trương Cư Thủy của các họ khác muốn trúng cử trên căn bản là không thể nào, nếu quả thật có thể thì chỉ có thể là nhờ một trong ba họ lớn kia ủng hộ, cộng với bản thân họ cũng phải đoàn kết. Chỉ riêng chuyện thứ nhất đã là không thể, lần bầu cử này ba họ lớn đã dốc hết sức lực, quyết tâm giành cho được cái ghế chủ tịch.
Lần bầu cử trước cũng chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đã phát sinh đổ máu, cuối cùng huyện Ngư Dương phải phái ra cảnh sát vũ trang.
Chuyện này trong lịch sử bầu cử Hoa Hạ cũng là chấn động. Cũng may lúc ấy huyện Ngư Dương làm tốt công tác giữ bí mật, hơn nữa thôn đập Thiên Thủy đúng là quá mức vắng vẻ nên cũng không có mấy người chú ý tới.
Nếu có một vài phóng viên có lỗ mũi thính nhạy đánh hơi ra thì vừa nghe tới đường tới thôn đập Thiên Thủy có lẽ cũng rút lui không dám tới, bằng không tin tức đã nhanh chóng truyền ra ngoài rồi.
Nằm trên giường phân tích một chút, Diệp Phàm cảm giác đầu mình như sắp nổ tung, trăm mối như tơ vò mà không biết bắt đầu từ đâu.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng mơ hồ có một kế hoạch kinh thiên động địa. Đó chính là diệt từ gốc mầm mống gây họa, cho nổ tung thánh địa Long mộ của thôn đập Thiên Thủy!
Lần trước phát hiện trên vách Cẩu Hùng phía trên Long mộ có một khe núi dài đến mấy trăm mét, muốn nó tự nhiên sụp xuống thì cũng không biết đợi đến ngày tháng năm nào.
Chỉ có cách là đẩy nhanh tốc độ sụt lở của nó, biện pháp tốt nhất chính là dùng thuốc nổ tự tạo.
Diệp Phàm cũng đã chuẩn bị, lần này làm ra thuốc nổ và kíp nổ như vậy, hắn còn đặc biệt mời cao thủ trong thôn chế luyện thành bánh. Đương nhiên, lúc đó hắn lấy cớ là dùng trong việc phá núi sửa đường, hơn nữa trong quá trình này đúng là cũng dùng không ít.
Tất nhiên, số lượng dùng hết bao nhiêu thì chỉ có Diệp Phàm biết, mấy bánh thuốc nổ còn dư lại thì đã cất giấu ở một nơi bí mật, đó chính là đòn sát thủ cuối cùng của Diệp Phàm.
Chẳng qua nếu thực sự dùng đến chiêu này thì phải làm kín như bưng mới được, nếu không e là bản thân sẽ chết không có chỗ chôn ở thôn đập Thiên Thủy. Hơn một vạn dân trong thôn, mỗi người chỉ cần một cước thì đủ để biến bản thân thành bột vụn rải đường.
Hơn nữa Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền cũng sẽ không vì bản thân mình ra mặt. Cho nổ phần mộ tổ tiên người khác là chuyện quá điên cuồng, cho người của Ủy ban nhân dân cũng không ai dám đứng ra xin tha thứ. Bản thân Diệp Phàm vừa thử nghĩ hậu quả cũng đã cảm thấy da đầu lạnh toát.
Vì sự yên bình của thôn đập Thiên Thủy, vì sự thuận lợi của cuộc bầu cử, vì suy nghĩ lâu dài cho thôn, Diệp Phàm cũng chỉ có thể kiên trì chuẩn bị sẵn tư tưởng "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục" để xả thân. Đương nhiên hắn chỉ cầu mong sao cho ông trời đừng ép hắn đi vào chỗ cực đoan, dù sao mọi người Hoa Hạ đều thờ phụng tổ tông, thần linh, vào tiết thanh minh con cháu dù ở xa xôi đều trở về sửa sang lại phần mộ của tổ tiên, ông bà..
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Phàm đang muốn tìm hiệu trưởng Trương Gia Lâm hàn huyên một chút thì đột nhiên có một đứa bé gầy nhỏ ào vào như cơn gió, hét lớn:
- Tổ trưởng Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi! Mau!
Nhìn thấy thằng nhóc chạy chân trần đến, thậm chí còn vấp phải đá chảy máu đỏ lòm, Diệp Phàm biết đúng là có chuyện khẩn cấp.
- Chuyện gì cháu cứ từ từ nói xem nào.
Diệp Phàm trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ có phải thùng thuốc súng đã bắt đầu bùng nổ hay không. Hôm qua mới bắt đầu công bố danh sách bầu cử mà hôm nay đã xảy ra chuyện, có trùng hợp thế không vậy chứ!
- Không còn kịp rồi, đi trước rồi hãy nói. Thằng nhóc quát.
- Tốt! Đi!
Diệp Phàm vội vàng đi theo thằng nhóc chạy ra ngoài, còn Lưu Trì viện cớ không đi, Lý Xuân Thủy thì chạy sát theo sau, bộ ngực phập phồng như hai ngọn núi lửa nhưng lúc này Diệp Phàm cũng chẳng còn tâm tình thưởng thức.
Trên đường Diệp Phàm định hỏi thêm một chút nhưng thằng nhóc chạy thở không ra hơi nói gì đến trả lời.
Sau 15 phút đồng hồ, cả ba đã đến nơi phát sinh sự cố.
Không được rồi!
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
109 chương
15 chương
51 chương
74 chương
92 chương