Quan Thuật
Chương 398
Diệp Khả Khả còn lợi hại hơn, kêu dì Trương lấy ra một chút thức ăn, liếc mắt nhìn qua toàn bộ, ý tứ là tôi đã nhớ hết rồi, đừng hòng ăn bớt nguyên vật liệu.
Tạ Mi Nhi bất đắc ** đi làm, biết hôm nay Diệp Phàm thật sự gặp xui xẻo rồi. Mình thật ra không có gì, còn kiếm được tiền, nhưng quá lãng phí, có chút đau lòng. Một trăm đĩa thức ăn có lẽ phải tốn hơn bốn ngàn, bằng tiền lương một năm của Diệp Phàm rồi.
Diệp Phàm đương nhiên không biết gì cả, đang ở trên nhà vất vả trợ lực cho Lô Vỹ đột phá công lực. Nếu biết còn không trốn đi càng xa càng tốt, nếu không làm sao thu dọn chiến trường, đành phải gánh chịu tai họa thôi.
Huyện Ngư Dương tối nay đặc biệt náo nhiệt, vì ngày mai tượng đồng tổ tiên Tiếu gia sẽ được rước lên đỉnh Nam Thiên, người nhà họ Tiếu cơ bản đều xông về huyện thành, hơn nữa còn rất nhiều khách khứa được mời tới cũng lục tục kéo tới phố huyện.
11 giờ đêm, trên đường vẫn còn vô cùng náo nhiệt, người đi dạo phố uống trà uống rượu đặc biệt nhiều.
Tứ mỹ nhân Thủy thành Lan Điền Trúc, Triệu Giai Trinh, Diệp Khả Khả, Tống Trinh Ngọc bốn người cũng rất hăng hái đi dạo phố huyện Ngư Dương.
Mua được không ít đồ, bốn cô gái chơi đùa rất vui vẻ.
Khi đi dạo đến cửa phố tây ngẩng đầu lên mới phát hiện quán Đắc Nguyệt Lâu rất là đặc sắc.
- Điền Trúc, cậu nhìn ngôi nhà này xem, nó được xây rất đặc biệt. Trên mảnh đất trống phía trước còn có mười mấy chiếc xe hạng sang. Ở một huyện thành nghèo khó như nơi này có thể đậu nhiều xe hạng sang như vậy, chứng tỏ đồ vật trong quán này không hề rẻ.
Tiểu thư Triệu Tứ cười nhạt nói, đương nhiên là có ẩn ý bên trong.
- Nếu không chúng ta vào trong xem xem, nếu đắt thì chúng ta phải ăn cho sướng miệng.
Lan Điền Trúc trong nháy mắt đã hiểu mục đích của Triệu Giai Trinh.
Thật ra bốn mỹ nhân vừa rồi gọi trên trăm đĩa thức ăn ở Thủy Vân Cư, giúp đồng chí Diệp Phàm tiêu hơn ba ngàn đồng, căn bản không ăn gì cả,
Nhưng bốn vị cô nương làm rất tuyệt, giống như nối liền một mạch, đĩa thức ăn nào cũng động đũa vào, xem như đã ăn rồi. Nếu để Diệp Phàm nhìn thấy không biết có tức giận đến uất nghẹn không.
Dì Trương và chị Lý đều đau lòng đến mức thiếu chút nữa rơi lệ, một mực thầm mắng lũ nhà giàu bại hoại. May là món ăn cũng rất sạch sẽ, bốn cô gái mặc dù nói chỉ động đũa nhưng cũng không làm loạn đồ ăn, có vẻ vẫn rất có văn minh, rất có tu dưỡng.
Cho nên dì Trương và chị Lý dứt khoát đem món ăn đi đóng gói, đưa tới căn cứ cho các binh lính cũng không tệ. Các món ăn cũng không bẩn, có gì mà không ăn được, ba bốn ngàn động thật sự là đáng tiếc.
Một con dê nướng mà bốn cô gái ăn tiêu hoang phí chỉ cắt một chân, làm bốn người lính đóng ở Thủy Vân Cư được hưởng lợi, mỗi người một miếng thịt to gặm rất ngon.
Sau khi đi vào Đắc Nguyệt Lâu, Diệp Khả Khả há miệng hỏi:
- Ông chủ, có phòng Vip tốt nhất không?
- Có! Phòng tốt nhất đang không có khách, xin mời bốn cô nương.
Một cô gái mặc cổ trang tiến lên, mỉm cười dẫn bốn người Lan Điền Trúc lên lầu.
- Cô gái, phòng Vip của các cô tính tiền như thế nào?
Tống Trinh Ngọc có chút không yên lòng hỏi.
- Tôi tên là A Kiều, sau này quý khác gọi tôi là A Kiều là được rồi. Chỗ chúng tôi có sáu phòng đắt nhất, phòng số một tên là "A Phòng các", đương nhiên là đắt nhất, chi phí tính cả trong đồ ăn, mỗi khay thức ăn tăng giá năm mươi phần trăm. Còn có "Phi Phượng các", "Sở Vương các", "Lưu Hương các", "Bảo Mã các", "Lương Sơn các". Mỗi phòng tăng giá ba mươi phần trăm. "Đắc Nguyệt Lâu" chúng tôi rất có uy tín, cũng không dám lừa gạt quý khách, tất cả chi phí đều được ghi giá công khai, do khách tự do chọn lựa.
Cô gái mặc quần áo thời Tần mỉm cười giới thiệu.
- Món ăn đắt nhất tên là gì, bao nhiêu tiền?
Triệu Tứ tiểu thư ẩn ý sâu xa hỏi.
- Hồ Lí Phi Hoa, món ăn này là món ăn đặc sản của bổn tiệm. Một đĩa 1500 đồng, còn tặng thêm hai chén súp đi kèm.
Cô gái tên A Kiều rất nhiệt tình giới thiệu cặn kẽ. Phải biết rằng món ăn này lúc bình thường đều không có, rất hiếm khi gọi được nó, bình thường chỉ treo trên bảng hiệu của cửa hàng mà thôi.
- 1500 đồng một đĩa, đúng là quá đắt.
Tống Trinh Ngọc nổi lòng lương thiện, mới nghe đã có chút biến sắc, thầm nghĩ tiền lương một tháng của mình chỉ có 400 đồng, có cộng thêm tiền thưởng phúc lợi cũng không quá 600 đồng, một đĩa thức ăn đã tiêu tốn hai tháng rưỡi tiền lương của mình, mắt len lén liếc nhìn Lan Điền Trúc và tiểu thư Triệu Tứ, ý tứ kêu bọn họ đừng gọi món ăn này.
- Không đắt đâu! Món ăn này vừa vặn hôm nay mới có, bình thường có muốn gọi cũng không có nguyên liệu. Nó được hái từ Thiên Tử Hoa Tâm trên núi, kết hợp với mười mấy râu cá chép, trải qua quá trình ngâm điều chế đặc biệt của đầu bếp bổn tiệm mới có được, trình tự vô cùng phức tạp.
A Kiều mỉm cười nhàn nhạt.
- Đúng là không dễ dàng, phải gọi nó.
Tiểu thư Triệu Tứ lẩm bẩm một câu đã làm bay bốn tháng tiền lương của Diệp Phàm.
- Một đĩa thì ít quá, A Kiều, dọn món ăn đắt thứ hai đến thứ mười hết ra đây, mỗi thứ một đĩa, tôi phải thưởng thức một phen thỏa thích mới được.
Lan Điền Trúc phát điên, phát cuồng rồi, không chút do dự gọi hết các món ăn. Nếu Diệp Phàm đang ở đây, sắc mặt không khó tưởng tượng sẽ biến thành như thế nào.
- Các cô muốn uống rượu hay là nước ngọt?
Trong lòng A Kiều vô cùng vui mừng, thậm chí có thể nói là vui mừng như điên.
10 đĩa thức ăn không hề rẻ, bình thường khách tới nhiều nhất chỉ gọi một đĩa sau đó kết hợp với một số món ăn rẻ hơn, một bữa tiêu tốn hơn một ngàn đồng đã xem là hạng sang rồi. Khách tới phòng Vip cũng không nhiều vì chi phí quá cao, người bình thường không chi phí nổi. Giai cấp bình thường cắn răng một năm có thể đến một lần đã xem như rất khá rồi. Một bữa ăn chi phí thấp nhất có lẽ cũng phải bảy tám trăm đồng.
Nhưng "Đắc Nguyệt Lâu" cũng là một loại tượng trưng thân phận, đến đây ăn uống toàn là những thái tử gia của Ngư Dương hoặc là quan viên móc túi tiền của nhà nước, chỉ cần một nét bút là có thể giải quyết. Chính ra những ông chủ lại ít gặp nhất vì bọn họ ăn vào tiền của mình cảm thấy rất đau lòng.
Mở cửa hàng mấy năm rồi, chưa từng nhìn thấy khách hàng giàu có như vậy, hơn nữa còn là mấy cô gái. A Kiều không vui cũng không được, vì ông chủ lúc ấy có quy định, khách gọi món ăn càng nhiều thì người phục vụ càng có trích phần trăm. A Kiều sớm đã tính toán tối nay mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền mặt rồi.
- Loại rượu nào đắt tiền nhất?
Diệp Khả Khả liếc mắt nhìn Lan Điền Trúc và tiểu thư Triệu Tứ, thấy hai người không có ý kiến gì nên mở miệng.
- Bolton hai ngàn đồng.
Khi A Kiều nói ra mấy từ này, môi cũng cảm thấy có chút run rẩy. Chuyện này cũng khó trách, đối với A Kiều mà nói đây là một con số khổng lồ.
- Cho ba bình.
Tiểu thư Triệu Tứ không thèm nháy mắt lên tiếng.
- Có ca hát thì cũng mời vào.
- Gọi vào thật sao?
A Kiều lẩm bẩm nói, ở đây đương nhiên là có ca hát hầu rượu, nhưng những cô gái đó đều là chuẩn bị cho đám đàn ông, cũng không thể kêu bổn tiệm đi chuẩn bị mấy Lữ Bố, Phan An, Tống Ngọc đến hầu rượu mấy cô gái bọn họ, lại có mấy cô gái chịu bỏ tiền mời những anh chàng trẻ tuổi đến hầu rượu. Mấy cô gái tiến vào phòng.
- Chị Triệu, chúng ta có thể uống hết ba bình sao? Có lẽ toàn là rượu mạnh?
Tống Trinh Ngọc có chút đau lòng, vì cha của Tống Trinh Ngọc là Tống Sơ Kiệt mặc dù hiện tại đã ngồi lên chiếc ghế trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, nhưng Tống Sơ Kiệt là một quan chức rất nghiêm túc.
Ngoài nhận một số rượu thuốc ra, tuyệt đối không nhận phong bì. Cho nên trong nhà cũng chỉ thường thường bậc trung, cũng không thể giống gia đình tiểu thư Triệu Tứ quen dùng những món tiền lớn.
- Trinh Ngọc, uống không vào cũng phải uống. Nghe lời chị đi! Uống cho hắn chết đi, hừ hừ.
Lan Điền Trúc tức giận.
- Được rồi! Nếu có thể ở Ngư Dương uống say một trận thì thú vị lắm, ha ha ha…
Diệp Khả Khả thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hưng phấn giống như một bé gái, giống như một em gái tinh linh đáng yêu.
- Chị Điền Trúc thì thế nào? Có dùng tiền của mình không? Gọi nhiều như vậy thật đáng tiếc- Trong lòng Tống Trinh Ngọc thầm cằn nhằn khó hiểu, nhưng cô ta cũng ngại mở miệng, vì trong bốn người bình thường mà nói cô ta là người phục tùng nhất.
11 giờ rưỡi.
Trải qua mấy giờ giằng co quyết liệt, cuối cùng Lô Vỹ đã đột phá thành công.
- Lô Vỹ, cậu lái xe ra khu rừng bên ngoài thử phát tiết một phen, tận lực mà đấm đá, cố găng đem khí nội kính còn chưa tiêu hóa hết sót lại trong đàn điền kích phát ra, điều tức đến khi vững vàng nhất, mồ hôi đầy người mới thôi.
Diệp Phàm nặn ra một nụ cười nói.
- Đại ca, em không nói nhiều lời. Sau này có chuyện gì, anh cứ gọi em là được, em không nói những lời đao to búa lớn như lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta là anh em, ta phải ra ngòi đánh một trận cho sảng khoái đây. Ha ha ha…nếu lúc này có cô gái nào, bố mày nhất định sẽ để y chết đi sống lại, hừ.
Tâm tình của Lô Vỹ kích động, trong giọng nói đầy hào khí, bước xuống lầu "ầm ầm ầm", mấy năm rồi không có đột phá, cuối cùng cũng chịu đựng được tới thời khắc này.
- Anh Diệp, các cô ký giả Lan đã đến rồi. Em đi nấu nước, anh đi tắm rửa trước đi.
Tạ Mi Nhi canh giữ ở ngoài cửa dịu dàng nói, cầm lấy một chiếc khăn lông rất lớn, rất tự nhiên lau mồ hôi trên người và mặt Diệp Phàm.
Vì quá mệt mỏi, mồ hôi quá nhiều, cho nên lúc ấy Diệp Phàm cũng cởi cả quần áo.
- Được! Anh đi tắm trước, sau đó đi gặp cô ấy.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, nháy mắt chợt nghĩ ra gì đó hỏi:
- Các cô, thế là thế nào, lẽ nào tới mấy người liền sao?-
- Bốn cô gái rất đẹp.
Tạ Mi Nhi hơi có vẻ bất mãn liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói.
- Bốn cô gái, lẽ nào toàn là con gái của đơn vị báo tỉnh tổ chức ra?
Diệp Phàm có chút không rõ, lẩm bẩm nói.
- Em cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại các cô ấy đã ra ngoài dạo phố rồi. Đây là lần đầu tiên bọn họ tới Ngư Dương cũng muốn đi thăm thú một chút, chỉ là hiện tạ vẫn chưa quay lại. Vừa rồi hình như bọn họ có tới "Đắc Nguyệt Lâu" gọi món ăn. Ông chủ Triệu còn gọi điện tới, hỏi số tiền của bọn họ có phải tính chung với Thủy Vân Cư chúng ta không. Em nói rồi, ông ấy không lên tiếng.
Tạ Mi Nhi bổ sung thêm một câu:
- Có lẽ các cô ấy gọi món không rẻ.
- Mấy cô gái đó có thể ăn được bao nhiêu, không sao, cứ ghi nợ hết cho cục Tôn giáo, chờ kết thúc hoạt động sẽ tính toán.
Diệp Phàm cũng không để ý, nếu bốn ký giả của báo tỉnh đến, cũng phải chiêu đãi một chút. Xem ra báo tỉnh cũng rất xem trọng hoạt động lần này, có lẽ Lan Điền Trúc phải xuất đại lực mới có thể mời được người đến toàn là nữ như vậy.
- Ăn cũng không ít, khi vừa đến Thủy Vân Cư đã ăn hơn ba ngàn đồng rồi.
Tạ Mi Nhi nhíu mày, thật ra trong đáy lòng làm sao không có mùi vị muốn tố cáo.
- Hơn ba ngàn đồng, làm sao có thể? Bốn người bọn họ có thể ăn hơn ba ngàn đồng, ăn cái gì chứ, thịt rồng tổ yến sao.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Tạ Mi Nhi chằm chằm, theo lý mà nói Tạ Mi Nhi không thể nào làm thịt mình.
Truyện khác cùng thể loại
1402 chương
25 chương
111 chương
98 chương
106 chương