Quan Thuật

Chương 384

Diệp Phàm giống như thầy chùa ngồi thiền, hình như giường trong phòng giam đặc biệt ấm áp, không nỡ rời đi, nghĩ thầm, " Hừ! Chu Bá Thành, tối qua anh sỉ nhục tôi như vậy, hôm nay anh lại muốn thả người dễ dàng như vậy. Ngọc gia thế lực lớn thì anh muốn lấy lòng Ngọc gia. Bí thư huyện ủy muốn tôi làm việc, tạo sức ép xuống thì anh lại lấy lòng Bí thư, xem Diệp Phàm tôi là gì chứ. Bố mày lại không phải quả bóng, anh muốn đá thế nào thì đá. Con người mà, không có chút tác phong vô lại cũng không được, lúc này nên vô lại thì cũng phải vô lại." Thấy Diệp Phàm quyết tâm, trong lòng Chu Bá Thành như lửa đốt, cười lấy lòng nói: - Cục trưởng Diệp, chuyện tối qua trong cục không điều tra rõ ràng, đơn giản là muốn mời cậu ở lại phối hợp giúp đỡ điều tra. Hôm nay gần như điều tra ra rồi, vẫn xin cậu hãy quay về. - Ha ha ha…phối hợp điều tra chính là phối hợp như vậy sao. Cục Công an huyện các anh mời người ta phối hợp điều tra chính là đem người ta nhốt vào phòng thẩm vấn lạnh như băng sao, ngay cả chăn bông cũng không đưa. Nếu không phải giám đốc sở Triệu đi ngang qua nhìn thấy đưa chăn bông cho tôi thì hôm qua tôi đã chết cóng rồi. Cho nên, cục huyện các anh phải cho tôi một lời giải thích, thông báo chính thức cho huyện uỷ, nếu không tội danh đùa giỡn này tôi không gánh nổi. Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười, nhất quyết không nhúc nhích mông. "Mẹ kiếp! Tên tiểu tử này lại bắt đầu muốn vô lại rồi.", Chu Bá Thành thầm mắng một câu, không thể làm gì khác hơn là đi ra bên ngoài, cố gắng gọi điện cho Bí thư Cổ. " Hừ! Cậu ỉa ra rồi kêu tôi đi chùi mông sao. Nhưng bây giờ cũng không kịp nữa, không ngờ Diệp Phàm lại giở trò như vậy. Nhưng tối qua Chu Bá Thành có lẽ cũng khiến hắn vô cùng tức giận, nếu đổi lại là bất cứ người nào cũng không chịu được." Cổ Bảo Toàn nghe thấy hừ một tiếng, trực tiếp gọi điện thoại cho trưởng ban Tổ chức Miêu Phong. - Trưởng ban Miêu, cậu trực tiếp tới phòng Công an huyện tuyên bố bổ nhiệm nhân sự huyện, chuyện nghênh đón tượng đồng bàn bạc một lát, nói cho đồng chí Diệp Phàm, nếu chuyện nghênh đón tượng đồng gặp thất bại thì tôi sẽ không đáp ứng. Phải làm cho tiên sinh Tiếu Phi Thành tới từ Hồng Kông hài lòng mới được, chuyện thu hút đầu tư phải giao đãi cho cậu ta rồi, nghĩ thầm, " Tên nhãi này, 19 tuổi rồi mà còn học tính vô lại, xem ra không tiếp tục mài giũa là không được, ngọc không mài không thành, nếu mài giũa tốt trái lại là một viên ngọc sáng, hiện tại vẫn là một viên ngọc bốc cháy.", Cổ Bảo Toàn suy nghĩ trong lòng cũng buồn cười, thoáng cái người cũng thoải mái hơn rất nhiều. "Chuyện này thật là ly kỳ, tới nhà giam của cục huyện tuyên bố bổ nhiệm nhân sự, chuyện này đúng là lần đầu tiên mình nghe nói, thú vị thật! Xem ra anh chàng tên là Diệp Phàm này rất đặc biệt.", Miêu Phong cũng cảm thấy thú vị. Không lâu sau y đến cục Công an huyện, chạy thẳng tới phòng giam tuyên bố chuyện bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm Trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng dấu ngoặc cấp bậc trưởng phòng cũng nói rồi, nếu không sẽ dẫn tới hiểu lầm. Các vị cảnh sát nhân dân ở cục Công an huyện không hiểu thế nào đồng thời cũng rối rít chúc mừng Trợ lý Diệp, chỉ có Chu Bá Thành trong lòng không phải là mùi vị này, chua xót đến mức sắp rớt răng hàm, nghĩ thầm, " Thằng nhãi này thật là may mắn. Mặc dù nói chỉ là một Trợ lý Chủ tịch huyện cấp trưởng phòng, nhưng đây cũng là ván cầu thăng lên phó Chủ tịch huyện. Hơn nữa làm Trợ lý Chủ tịch huyện, bất cứ lúc nào cũng tiếp xúc với lãnh đạo tiêu chuẩn trung tâm nhất, ví dụ như Bí thư,Chủ tịch huyện, các vị thường vụ, cho dù không có thành tích công trạng gì chí ít cũng lăn lộn quen mặt. Ở Hoa Hạ này từ trước đến nay truyền thuyết một câu nói Gần quan thì được ban lộc. Ài! Một trợ lý Chủ tịch huyện mới 19 tuổi, thăng tiến cũng nhanh quá." Trong lòng Chu Bá Thành cảm thấy chua xót, đồng thời cũng phải lên gân chúc mừng Diệp Phàm. Nhưng trong lòng người thăng quan là đồng chí Diệp Phàm trái lại không mừng rỡ nhiều lắm, hắn biết Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn thấy mình có thể đi quyên góp, có thể lôi kéo đầu tư tài chính mới sắp xếp cho mình một chức danh phí sức nhưng không thu được kết quả tốt như vậy. Danh tiếng Trợ lý Chủ tịch huyện công nhận rất vang, thật ra cũng không có bao nhiêu thực quyền, ai cũng có thể sai khiến, cũng không chỉ huy được lãnh đạo các phòng ban trong huyện, cho dù người ta chấp hành mệnh lệnh của anh thì cũng chỉ vì nể mặt Chủ tịch huyện, có chút dáng vẻ cáo mượn oai hùm. Nếu làm tốt, Bí thư, Chủ tịch huyện khen ngợi mấy câu. Nếu làm không tốt nói lột mũ là có thể lột xuống ngay. Nhưng có chút danh hiệu dù sao cũng tốt hơn không có danh hiệu, cũng tốt hơn nhiều so với chỉ mang danh Cục trưởng của cục Tôn giáo. Dưới sự đi cùng của trưởng ban Tổ chức Miêu Phong, Diệp Phàm có muốn chơi xấu cục Công an huyện nữa cũng không được, Bí thư Cổ người ta đã hạ mệnh lệnh chết, phải tổ chức tốt chuyện rước tượng đồng Tiếu Mộng Đường về chùa Nam Thiên. Nếu làm không tốt có lẽ còn bị đánh đòn, chức danh Trợ lý Chủ tịch huyện cũng vì vậy mà bay mất. Có lẽ dưới cơn tức giận của Bí thư Cổ ngay cả vị trí Cục trưởng cục Tôn giáo của mình cũng không giữ được. Diệp Phàm biết Bí thư Cổ có dụng ý khác, điểm chú ý của y là Tổng giám đốc Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông. Muốn từ chỗ y kiếm được chút tiền đầu tư cũng không dễ dàng, nhưng tiên sinh Tiếu Phi Thành tuyệt đối biết rõ gốc rễ của nhà máy thảm sợi trong huyện, có lẽ còn biết rõ hiện trạng nhà máy hơn Trợ lý Chủ tịch huyện mình. Người ta là người rời khỏi Ngư Dương nhiều năm như vậy cũng không quay về đầu tư vào Ngư Dương, chứng tỏ họ không xem trọng Ngư Dương, hoặc là nói Ngư Dương căn bản không có khả năng phát triển, nhắm vào chuyện này Diệp Phàm cũng cảm thấy đầu sắp trướng hơn đầu heo rồi. " Làm thế nào mới có thể móc ra số tiền y không muốn trả trong túi áo Tiếu Phi Thành, hơn nữa vừa móc phải được mấy trăm vạn, con số này cũng không nhỏ", trên đường quay về, Diệp Phàm cứ suy nghĩ tới chuyện này. Ở cục Tôn giáo một lần nữa lại tuyên bố chuyện bổ nhiệm đối với Diệp Phàm, đương nhiên cũng dẫn tới đố kỵ của một số người trong cục Tôn giáo, dĩ nhiên cũng không tránh khỏi chúc mừng. Quyên tặng của tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu cũng tiến hành thuận lợi. Kỳ quái là Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cũng đại giá quang lâm. Mặt nở nụ cười, khiến trong lòng Diệp Phàm không khỏi có chút cảm giác chuyện này không ổn. Lần này Thượng Vinh đặc biệt bố trí cho Diệp Phàm một bộ bàn ghế làm việc hạng sang, thảm đỏ, tủ sách, máy tính…có lẽ đều là đồ dùng làm việc, tổng cộng tốn khoảng hai vạn đồng. Ngay cả trưởng ban Tổ chức Miêu Phong đứng bên cạnh xem cảnh náo nhiệt cũng có chút ghen tị cười nói: - Trợ lý Diệp, phòng làm việc cua cậu xứng đáng được xem là phòng hạng sang của Ngư Dương, có lẽ phòng làm việc của Chủ tịch huyện Vệ cũng không bằng của cậu. - Đúng vậy, Trợ lý Diệp là người năng động, có người năng động như vậy, Chủ tịch huyện tôi sau này cũng thoải mái hơn rất nhiều rồi, ha ha ha…Sau này hi vọng Trợ lý Diệp có thể giải tỏa bớt lo lắng cho chính quyền huyện, không phụ lại tín nhiệm của tổ chức đối với cậu. Trên mặt Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh xuất hiện một nụ cười của người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm khiến người ta mê say, lại có một luồng cảm giác khiến người ta xao động tâm hồn. - Không dám không dám! Tôi tin rằng chính quyền huyện Ngư Dương dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch huyện Vệ nhất định sẽ từng bước bay lên, một Trợ lý nhỏ bé như tôi thì có thể giúp đỡ được gì. Tôi thuần túy chỉ là một người chạy việc của Chủ tịch huyện Vệ, làm một số việc lặt vặt cho chị còn được, ha ha ha. Diệp Phàm đương nhiên cũng cười ha ha, quay đầu liếc mắt nhìn Thượng Vinh cười nói: - Phó giám đốc Thượng, lần này quyên tặng tổng cộng bao nhiêu bộ bàn ghế. - 20 bộ bình thường, mỗi bộ 1 ngàn đồng, có 8 bộ cỡ lớn chất lượng bình thường, mội bộ khoảng 2 ngàn đồng. Đương nhiên chưa tính một bộ của Trợ lý Diệp vào. Thượng Vinh lộ vẻ cung kính nói, khiến Vệ Sơ Tinh và Miêu Phong ở bên cạnh có chút hoài nghi, cảm giác có vẻ kỳ quái, giống như Diệp Phàm là lãnh đạo của Thượng Vinh vậy, bên trong không phải có gì mờ ám chứ? Thượng Vinh ngồi một lát cự tuyệt lời mời của Diệp Phàm trực tiếp quay về Thủy Châu. Khi Thượng Vinh vừa đi nhìn thấy thư ký Ngô Chân của trương ban Miêu và thư ký Khương Nguyệt của Chủ tịch huyện Vệ cứ lẩm bẩm tính toán gì đó, một chiếc bàn lớn khoảng 1 ngàn đồng, trong ánh mắt tựa hồ có chút dáng vẻ lưu luyến. Phải biết rằng bàn làm việc của bọn họ mặc dù nói cũng là bàn ông chủ, nhưng đã vô cùng cũ kỹ rồi, có lẽ đã dùng được 7,8 năm. Nhưng tài chính của huyện Ngư Dương căng thẳng, ngay cả tiền lương cũng chưa phát được, làm gì có tiền cho bọn họ thay bàn mới. Chuyện này ngay cả Bí thư, Chủ tịch huyện huyện cũng đều phải dùng bàn cũ, chứ đừng nói đến bọn họ. Cho nên trong mặt bọn họ mặc dù hiện ra vẻ hâm mộ nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện bình thường. - Ngô Chân, nếu muốn thì dứt khoát nói với Trợ lý Diệp đi, xem xem có thể kiếm được một bộ bàn ghế không, ha ha ha… Miêu Phong cười ha ha thân thiết nói. - Chuyện này…chuyện này sợ rằng không ổn, trưởng ban, bàn làm việc của tôi vẫn dùng được mà. Ngô Chân ngoài miệng dù nói từ chối, nhưng trong ánh mắt vẫn có vẻ không nỡ, đôi mắt chim ưng nhạy bén của Diệp Phàm dĩ nhiên có thể cảm nhận được, thuận miệng cười nói: - Thư kí Ngô, lấy một bộ đi, nếu chậm trễ sẽ không còn đâu, hôm nay vừa đúng dịp. - Trợ lý Diệp, cám ơn ý tốt của anh, chuyện này sợ rằng không hay. Ngô Chân nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn mơ hồ liếc nhìn Trưởng ban Miêu, còn phải đợi y quyết định mới được, nếu không có vẻ mình lại tham lam rồi. - Nếu Trợ lý Diệp đã mở miệng thì cứ chuyển một bộ đi, bàn làm việc của cậu cũng nên thay rồi. Miêu Phong khẽ cười nói. - Trưởng ban, không được. Trưởng ban vẫn đang phải dùng bàn cũ, Ngô Chân làm sao có thể dùng đồ mới được, cho nên chuyện này đành xin lỗi vậy. Ngô Chân lắc lắc đầu. - Trưởng ban Miêu, anh em bên đó bàn cỡ lớn vẫn còn mấy bộ, nếu anh thích thì chuyển một bộ đi, chỉ sợ chiếc bàn đó có chút không xứng với Trưởng ban Miêu, con người tôi thích nói thẳng. Diệp Phàm đau lòng không dứt nói. - Được! Vậy tôi cũng chuyển một bộ đi, Ngô Chân cậu cũng chọn một bộ đi. Hôm nay dính chút ánh sáng của Trợ lý Diệp, chúng ta đều có thu hoạch, ha ha ha… Trưởng ban Miêu cũng không làm kiêu. Diệp Phàm vội vàng gọi người tới đóng gói. Diệp Phàm quay đầu nhìn thấy Chủ tịch huyện Vệ ở bên cạnh cười mỉa mai, trong lòng chấn động thầm nghĩ,: Lẽ nào Chủ tịch huyện cũng coi trọng bộ bàn ghế đáng thương của mình?" Ngoài miệng vội vàng nói: - Nếu không Chủ tịch huyện cũng chọn hai bộ một lớn một nhỏ đi, ha ha ha… - Đúng, cũng được, bàn của tôi cũng nên thay rồi. Vệ Sơ Tinh mỉm cười. Diệp Phàm lại vội vàng kêu người tới đóng gói hai bộ một lớn một nhỏ. Như vậy nháy mắt mất đi bốn bộ bàn ghế, Diệp Phàm có chút chỉ muốn chửi má nó. Lúc sắp đi, Vệ Sơ Tinh còn mỉm cười quyến rũ, khiến Diệp Phàm cảm giác như nằm mơ, thầm nghĩ mình không có mị lực lớn như vậy chứ, có thể làm Chủ tịch huyện Vệ thần hồn điên đảo. Đây chính là chuyện phong lưu của Phan An Tống Ngọc ngày xưa. - Trợ lý Diệp, sau này cậu cũng là người của chính quyền huyện rồi, nên giải tỏa bớt lo lắng cho tài chính huyện có phải không? Ài! Hiện trạng của Ngư Dương chúng ta, cậu cũng biết rồi đấy, sắp cuối năm rồi, lỗ hổng tài chính càng ngày càng lớn, năm nay đúng là khó khăn. Cho nên lần này chuyện tổ chức rước tượng đồng về chùa Nam Thiên, huyện đã rút ra một vạn đồng đưa cho cậu. Tiêu xài cho hoạt động sau này nhất định sẽ không cấp thêm nữa, nhưng hoạt động nhất định phải làm tốt, không thể cản trở. Bí thư Cổ đã có giao đãi rồi, cậu và các vị đồng chí trong cục bàn bạc lên kế hoạch, chiều nay sẽ bắt đầu. Mấy câu nói của Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm chấn động ngất đi, nói vậy là có gì ý gì, vội vàng nói: - Chủ tịch huyện, tổ chức một hoạt động quy mô lớn như vậy, một vạn đồng làm sao có thể đủ, tôi tính toán bước đầu, có lẽ phải tốn mất mười vạn. Đó là còn tính toán dưới tình huống vô cùng tiết kiệm rồi, nếu mở rộng ra một chút có lẽ phải tốn mười mấy vạn, trong huyện cấp cho 1 vạn thì ngay cả lộ phí dừng chân của khách đến cũng không đủ, chứ đừng nói đến phương diện chiêu đãi khác. - Cậu không phải vừa nhận được số tiền quyên tặng 10 vạn đồng sao? Huyện còn cấp thêm 1 vạn, hoạt động lần này vậy là đủ rồi. Còn dư lại cuối năm các cậu phát chút tiền thưởng phúc lợi có lẽ cũng đủ, cục các cậu có mấy người đâu. Tôi đi đây, cục các cậu phải hành động rồi, không thể kéo dài được nữa, hai giờ nữa tượng đồng sẽ đến sát vùng cổng thành Ngư Dương rồi. Vệ Sơ Tinh quay đầu mỉm cười thì ra chính vì nguyên nhân này, Diệp Phàm ngơ ngác nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Vệ Sơ Tinh đi xa mà khóc không ra nước mắt, thầm mắng, " Mẹ kiếp! Nụ cười của cô đáng giá vậy sao? Một nụ cười mà tốn mất của tôi 7,8 vạn! Đắt quá, sau này làm sao mà sống đây? Vừa kiếm được chút tiền trong nháy mắt đã không còn. - Trợ lý Diệp, cậu đang bận rộn, tôi đi đây, cám ơn chiếc bàn của cậu, ha ha ha. Miêu Phong cười híp mắt bước đi, chỉ để lại đồng chí Diệp Phàm đang nghiến răng nghiến lợi, đá một cước vào cây cổ thụ trước cửa miếu, hù dọa mấy chú chim sẻ trên đó hoảng sợ bay đi. - Trợ lý Diệp, lẽ nào 10 vạn đồng cứ biến mất như vậy à, toàn bộ bỏ hết vào trong hoạt động. Phó Chủ nhiệm Đinh Hương Muội của Văn phòng thật sự có chút không nỡ, đã mấy năm rồi không được quản tiền. Trước kia kinh phí hoạt động một năm của cục Tôn giáo không quá 5 ngàn đồng, chính là có cầu xin ông nội bà nội phù hộ kiếm được 1 vạn, 2 vạn vẫn không đủ cho bản thân ông ấy và mấy phó Cục trưởng chi trả, cho nên thủ quỹ Đinh Hương Muội toàn quản lý một chồng hóa đơn, căn bản chưa từng thấy tiền. Có khi thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm còn phải tự trả tiền. Khó khăn lắm mới kiếm được mấy đồng, khi đang bội phục Trợ lý Diệp không dứt thì trong nháy mắt đã không còn nữa, một nụ cười của Chủ tịch huyện Vệ, cộng thêm một câu nói đã làm 10 vạn đồng của bọn họ không cánh mà bay. Quay đầu liếc nhìn, phát hiện biểu hiện trên mặt của mấy đồng chí trong cục đều không sai biệt gì. Buổi sáng vốn mới nghe nói có 10 vạn đồng quyên tăng, trong bụng tất cả đều có tính toán nhỏ nhặt rồi. Mấy trưởng và phó phòng đã sớm nắm cặp da bên trong có cả tập hóa đơn đến mấy ngàn đồng, tính toán là dù cho thanh toán xong hóa đơn thì trong cục cũng còn lại mấy vạn, phong bao lì xì năm nay mỗi người cũng sẽ có vài ngàn, ai ngờ lại có kết cục như vậy. Giờ phút này, mấy đồng chí ở Cục Tôn giáo mới thực sự hiểu thế nào là "Vui quá hóa buồn", niềm vui vì nhận được mấy cái bàn mới thoáng đã bay sạch, ủ rũ trở về đại điện. - Làm gì vậy? Bộ dạng như vậy làm sao triển khai công tác, xốc lại tinh thần cho tôi, làm cho tốt công tác. Còn về phần tiền nong tự sẽ có người mang tới cửa, không cần lo lắng, ha ha ha. Diệp Phàm cười khổ. - Đưa tiền? Ai còn có thể đưa tiền? Ở đời này mấy khi tiền đi có thể trở lại, huyện cũng quá keo kiệt đi, tại sao lại phải đem tiền của cục Tôn giáo chúng ta triển khai hoạt động. Phó cục trưởng Lôi Văn cậy thế lâu năm chất vấn. - Tại sao có thể nói như vậy cục trưởng Lôi, Cục Tôn giáo chẳng lẽ không vì quốc gia được sao, vì quốc gia làm việc sao còn phân biệt. Tôi biết mọi người đều nhìn vào chỗ kinh phí hoạt động này. Tuy nhiên không cần lo lắng, cuối năm nay mọi người đều có phúc lợi, bao nhiêu mà thôi. Hiện giờ không cần phải nói gì, làm tốt hoạt động lần này mới là chủ yếu. Các đồng chí cũng thấy, Chủ tịch huyện và Bí thư đều vô cùng coi trọng lần hoạt động này, nếu như xảy ra điều gì tôi nghĩ không ai có thể trốn tránh trách nhiệm, đến lúc đó không chỉ là vấn đề phê bình giáo dục mà mũ trên đầu sẽ bay. Diệp Phàm thấy Lôi Văn cậy lâu năm lên mặt nên đè xuống ngay, nếu không để y sau này quen thói thì muốn áp chế là khó khăn, câu nói vừa rồi chính là muốn khiêu chiến quyền uy của cục trưởng.