Quan Thuật
Chương 311
- Xin lỗi? Vương Thiên Lượng tôi thì có bản lĩnh gì. Tiểu Ba phải vào bệnh viện, sau này còn phải ngồi đại lao. Bản thân tôi cũng phải vào bệnh viện. Không dám!
Vương Thiên Lượng lại có thể đem chuyện xấu của mình nói đi nói lại. Dù sao chuyện này người dân khắp thành phố hầu như đều biết, muốn giấu cũng không giấu được, lấy ra làm vũ khí sỉ nhục Diệp Phàm một phen trước, xuất lời ác liệt rồi hãy nói.
- Cục trưởng Vương, chuyện đó…chỉ là ngoài ý muốn, xin lỗi.
Diệp Phàm vẫn cố gắng đè ép cơn tức giận đối phó, nghĩ thầm, " Bọn chúng mắng mình mấy câu còn được, nhưng vượt quá giới hạn đạt đến cực hạn thì tiểu gia ông sẽ không hầu được đâu.
Mình không tin rời bọn họ thì không sống nổi, nếu thật sự muốn sinh sự, chọc giận tiểu gia thì ngày mai sẽ bắt đầu quấy rối, để tên xấu xa Vương A Triết không thể làm Tổng giám đốc được. Mẹ nó! Bố mày đã mất mặt đến mức này rồi, bố mày cũng không cần. Ta nhổ vào. Phì!"
- Xin lỗi, một câu xin lỗi là được rồi! Hừ!
Vương Thiên Lượng hừ một tiếng đang muốn tiếp tục nổi đóa thì Tiêu Bỉnh Quốc đột nhiên mở miệng, cảm thấy đã đến lúc.
Khí thế của tiểu tử này cũng chèn ép đủ rồi, nếu tiếp tục chèn ép nữa nói không chừng chọc giận hắn thật thì trái lại sẽ hỏng chuyện, sau này ngày ngày chống chọi với Mâu Dũng thì những ngày tháng tới của cháu mình ở Lâm Tuyền nhất định sẽ không yên ổn.
Đây là đạo lý tức nước vỡ bờ, mấu chốt là phải nắm được lúc nào dừng lại, đó chính là học vấn lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://
Hiện tại Diệp Phàm bị áp chế, nếu trước khi hắn sắp bộc phát, mình ra tay nói giúp hắn mấy câu, có ơn thì báo là đạo lý mà nhân dân khắp Hoa Hạ đều biết, sau này cuộc sống của Mâu Dũng cháu mình cũng sẽ thoải mái hơn.
Đương nhiên, Tiêu Bỉnh Quốc cũng biết lúc này thò đầu ra sẽ khiến anh em họ Vương bất mãn nhưng y cũng không sợ.
Thứ nhất mình không có nhờ vả gì bọn họ, thứ hai thế lực của Mâu gia tuyệt đối vượt qua Vương gia, thứ ba mình không có ác ý.
Phải biết rằng Vương Thiên Lượng vì tránh để cháu trai Vương Tiểu Ba gặp phải tai ương ngồi tù, gần đây phải xin xỏ khắp nơi nhưng hiệu quả cũng không tốt đẹp gì, vẫn chưa tìm được cách giải quyết. Cho nên Vương Tiểu Ba cứ nằm trong bệnh viện, giả vờ mắc bệnh.
Mục đích làm như vậy chính là để trốn tránh phán quyết, công an huyện cũng không tiện lập tức khởi tố y, mà vì Vương Thiên Lượng liều mạng vận động, cho nên Tư pháp huyện và viện Kiểm sát cũng đành ở bên cạnh quan sát trạng thái.
Nếu như Vương Thiên Lượng có thể vận đồng thành công thì không ra tay, dù sao Vương Thiên Lượng cũng là thần tài gia của thành phố.
Nếu chọc vào chuyện này viện Tư Pháp và viện Kiểm sát cho dù không phát biểu, có lẽ cục trưởng Vương cuối cùng sẽ rút ra trên trăm vạn đến tạ lễ một phen.
Bắt Vương Tiểu Ba nhét vào trong tù đối với viện Tư Pháp và viện Kiểm sát mà nói không có có lợi ích gì, trái lại còn đắc tội. Không bắt vào thì một trăm vạn tiền mặt rơi xuống đơn vị có thể làm được bao nhiêu chuyện? Cho nên trước mắt mấy đơn vị của huyện Ngư Dương đều không thể gây bất lợi cho Vương Tiểu Ba, tạm thời vẫn đang quan sát.
Lại cộng thêm lần trước phó Bí thư Tạ của thị ủy, Tư lệnh Cố hai đại thường ủy sau khi chuyện xảy ra cũng không hỏi gì nữa, mọi người cũng giả vờ như quên chuyện này để nó trôi qua.
Nhưng chuyện này vẫn dính dáng đến Diệp Phàm, hắn là đương sự bên trong, nếu hắn khăng khăng không túm chặt không muốn buông tay thì viện Tư pháp và viện Kiểm sát cũng chỉ có thể chấp hành.
Đương nhiên, viện Tư pháp và viện Kiểm sát cũng không sợ bản thân Diệp Phàm, chỉ sợ thằng nhãi làm việc không suy nghĩ này trong cơn tức giận chạy đến phòng làm việc của hai thường ủy thành phố kêu oan. Để cho hai thường ủy nhớ lại chuyện này thì phiền toái.
Cho nên nhân vật mấu chốt Diệp Phàm vẫn không thể đắc tội quá mức, muốn miễn cho Vương Tiểu Ba khỏi tai ương ngồi tù thì còn phải xem Diệp Phàm.
Huynh đệ Vương Thiên Lượng cũng nghĩ đến phương diện này, nhưng luôn cảm thấy không thể hạ mặt xuống nói chuyện với loại hậu sinh, như vậy thì quá mất mặt.
Cháu mình bị đánh, mình còn đi nhờ hung thủ bỏ qua, vậy sau này mình làm thế nào còn tung hoành ở thành phố Mặc Hương, làm thế nào ngẩng mặt lên nhìn mọi người?
Cho nên lâu như vậy Vương Thiên Lượng tìm người khác sắp xếp, chứ không tìm nhân vật chính Diệp Phàm. Hôm nay anh em Vương Thiên Lượng đến đây cũng muốn thăm dò xem ý tứ thái độ của Diệp Phàm.
Hơn nữa nghe nói phó trưởng ban của ban Tổ chức Tiêu Bỉnh Quốc cũng đến, cho nên mới đáp ứng lời mời của Mâu Dũng. Ai ngờ vừa đến, nhìn thấy tên nhãi ranh Diệp Phàm, hai anh em lại tức giận đến không kìm được đột nhiên bộc phát.
Cho nên liên tiếp châm chọc nhắm thẳng vào Diệp Phàm, nhìn tình hình cũng khó có thể thu tay rồi.
Khi Vương Thiên Lượng đang có chút hối hận, lúc này Tiêu Bỉnh Quốc đột nhiên mở miệng chính là cơ hội chuyển ngoặt cho y.
Tiêu Bỉnh Quốc thản nhiên cười nói:
- Lão Vương, nào! Ngồi xuống uống chén trà, đừng tức giận mà làm đau xương cốt. Người trẻ tuổi là vậy đấy, thỉnh thoảng kích động một chút. Chúng ta đều là bậc cha chú, nên rộng lượng tha thứ có phải không? Ha ha ha.
Thấy Tiêu Bỉnh Quốc mở miệng, anh em Vương thị cũng nhân cơ hội rút lui, nhưng vẫn không thèm liếc nhìn Diệp Phàm, giả vờ như không có người này, buồn bực ngồi uống trà.
- Cục trưởng Vương, tôi cũng rất đáng tiếc với chuyện trước đó. Hậu bối tôi xin được phạt ba chén trước.
Diệp Phàm mỉm cười giơ chén rượu lên uống một mình ba chén, nghĩ thầm ông mày là tể tướng, trong bụng có thể chống thuyền.
Anh em họ Vương vẫn dửng dưng, Mâu Dũng thấy tràng diện có vẻ lạnh lùng, vội vàng cũng nâng chén rượu lên nói:
- Bác Vương, cháu cũng xin mời bác một chén.
- Được! Mâu Dũng, trẻ tuổi như vậy đã là Bí thư của một thị trấn rồi, bác cũng chúc cháu từng bước thăng chức, ài! Mấy lão già chúng ta cũng không sánh được, lão Tiêu anh nói có phải không?
Sắc mặt Vương Thiên Lượng dễ nhìn hơn, cố nặn ra nụ cười chạm chén với Mâu Dũng, vẫn là nể mặt Mâu Dũng.
- Bác Vương, nền tảng kinh tế của thị trấn Lâm Tuyền yếu kém. Không có chỗ kiếm tiền.
Mấy nhà máy cũng nửa sống nửa chét, cháu ở đây cũng không dễ sống, cuộc sống thật gian nan.
Hi vọng bác có thể để chuyện khu nhà ở của trạm phát điện thuận lợi xây ở xã Khanh Hương, cháu lại xin kinh bác một chén.
Mâu Dũng lại nâng chén rượu lên.
- Mâu Dũng. Không phải bác muốn làm khó cháu, nhưng khu nhà ở của trạm phát điện thật sự không nên xây dựng ở Khanh Hương. Mọi người đương nhiên đều hi vọng xây ở khu gần sát Ngư Dương rồi.
Dù sao cũng là huyện thành, cái gì cũng tốt hơn thị xã một chút, huống hồ xã Khanh Hương đã bị giải tán rồi, hiện tại còn không được xem là thị xã.
Vương A Triết và Vương Thiên Lượng liếc mắt nhìn nhau thỏa thuận là không được hứa hẹn.
Mâu Dũng biết anh em Vương gia còn cơn lửa giận chưa cháy hết, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm ngầm hiểu, giơ chén rượu lên nói:
- Cục trưởng Vương, kỳ thực thị trấn Lâm Tuyền sau khi sáp nhập với Khanh Hương, người xã Khanh Hương đến Lâm Tuyền cũng vô cùng thuận lợi, không đến nửa tiếng đường xe.
Hơn nữa Khanh Hương lại nằm ở trạm thủy điện cấp một, hai Trúc Thủy thuộc về tập đoàn Điện lực các ngài, cộng thêm trạm phát điện, sẽ thành điểm trung tâm của ba nhà máy phát điện.
Khu nhà ở gia đình đặt ở đó sẽ có lợi cho công nhân viên chức ổn định cuộc sống. Hơn nữa ở xã Mặc Hương, chính quyền Lâm Tuyền chúng tôi cũng có nhân viên liên quan ở đó, số lượng cũng không ít.
Xã Khanh Hương cũng không phải tiếp tục suy sút, sau này vẫn tiếp tục giữ vững sức sống. Cho nên, vẫn xin cục trưởng Vương thận trọng suy nghĩ chuyện xây khu nhà ở ở Khanh Hương, tôi mời cục trưởng Vương một chén.
Lời nói này Diệp Phàm nói rất thành khẩn, phân tích cũng đầy đủ, đầu tiên dùng lời nói trấn áp Vương A Triết trước.
- Hừ! Một vùng quê như Khanh Hương có thể so sánh với huyện thành Ngư Dương sao? Tôi không thể đem gia đình của bảy tám trăm công nhân viên chức ra đùa giỡn được. Sau này công nhân viên bất mãn làm loạn thì ai chịu trách nhiệm? Còn nói về mời rượu thì xin miễn, rượu của cậu tôi không dám uống, không uống nổi, mùi vị rượu này quá sặc người.
Tính xấu của Vương A Triết lại nổi lên, lại bắt đầu trở mặt, thần thái trong mắt rất khinh thường, nhưng nhìn thấy Tiêu Bỉnh Quốc ở bên cạnh, ngôn ngữ cũng không tiện quá mức kịch liệt.
Thấy Diệp Phàm nâng chén rượu rất là lúng túng, trong lòng Tiêu Bỉnh Quốc cũng hơi có chút tức giận, nghĩ thầm, " Hừ! Anh em Vương gia này cũng hơi quá đáng rồi, các ngươi không nể mặt tiểu tử họ Diệp này cũng phải suy nghĩ xem hôm nay ai đang ở đây. Chuyện gì cũng phải có mức độ, nếu vượt qua mức độ này thì có chút khó nói rồi."
Tiêu Bỉnh Quốc mặc dù nghĩ như vậy, nhưng y cũng là một lão hồ ly, tuyệt đối sẽ không vì chuyện của Diệp Phàm mà đi đắc tội với anh em Vương gia.
Nâng chén rượu lên cười ha ha:
- Lão Vương, các tiểu bối làm loạn chút mâu thuẫn, chúng ta là tiền bối có thể bỏ qua thì bỏ. Nào, mọi người cùng cạn một chén, thế nào hả?
- Trưởng ban Tiêu, rượu của anh tôi nhất định phải uống, chúng ta cạn chén trước!
Anh em Vương gia nâng chén rượu cùng với trưởng ban Tiêu cạn một chén, dù sao bọn họ vẫn phải nể mặt Tiêu Bỉnh Quốc.
Sau khi đặt chén xuống, Vương Thiên Lượng lại nói:
- Nhưng rượu của Chủ tịch thị trấn Diệp này thì xin miễn. Nói thật, cháu tôi vẫn còn nằm ở bệnh viện, nên không có tâm tình uống rượu với cậu, cũng không dám uống rượu với cậu. Người ta là người tài giỏi, chúng tôi không dám chọc vào.
Vương Thiên Lượng không hề nể mặt Diệp Phàm, trong lời nói chứa đầy gai ngọn làm cho Tiêu Bỉnh Quốc không khỏi nhăn mày, dứt khoát cũng không quản chuyện này nữa, xem xem anh em Vương gia muốn sĩ diện đến lúc nào nữa.
Mâu Dũng vừa nhìn đã biết làm người hòa giải hôm nay không dễ, muốn để anh em Vương gia thật sự hết giận, mấu chốt vẫn do Diệp Phàm, ai gây chuyện thì người đó phải tự giải quyết. Dứt khoát ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với chú dượng.
- Cục trưởng Vương, chuyện của Vương Tiểu Ba, các ngài cũng biết rõ. Lỗi sai cũng không nằm bên chúng tôi, nhưng lúc đó cũng có hơi kích động cho nên mới đặc biệt đến đây
Diệp Phàm cố gắng đến cuối cùng, trong lòng thầm mắng, " Họ Vương kia, lưỡi dao sắp đến rồi. "
- Xin lỗi! Cục trưởng Vương, xin ngài nói chuyện khách khí cho. Đừng mở miệng là giở thói du côn du thực. Bạn bè của tôi đều là cán bộ nhà nước chân chính, không có tên vô lại du côn nào. Hơn nữa chuyện hôm đó cục Công an cũng đã điều tra rõ ràng rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Nếu như Vương Tiểu Ba không đúng, tôi dùng hình phạt riêng cũng không dẫn đến chuyện nổ súng sau đó, lúc ấy bạn tôi làm vậy chỉ vì muốn cứu tôi.
Diệp Phàm cũng hơi tức giận nên trong giọng nói cũng không còn khiêm tốn như trước mà vặn ngược lại, tuy nhiên vẫn hết sức kiềm chế.
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
100 chương
6 chương
277 chương
1303 chương