Quan Thuật
Chương 201
Hai người cụng ly uống một hớp rồi tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua nghe nói vốn là bí thư Tần sắp xếp sẽ chờ anh trở về rồi xuống thôn đập Thiên Thủy chủ trì bầu cử, nói là anh từng công tác ở đó, dù sao cũng sẽ xử lý các mối quan hệ tốt hơn.
Ai ngờ chủ tịch Mâu huyết khí phương cương, vỗ ngực:
- Thôn đập Thiên Thủy là đầm rồng hang hổ chắc? Sao nghe các anh đồn đại như là hang ổ thổ phỉ vậy.
Bây giờ là thời đại nào rồ, là thời đại mới, là thiên hạ của Đảng. Mấy dân thôn sao lại dọa nạt các cán bộ chính quyền như vậy, sau này làm sao triển khai được công việc. Để tôi tự mình làm gương đi một chuyến, tôi không tin người thôn đập Thiên Thủy có thể ăn thịt mình, hừ......
- Đồ điên.
Diệp Phàm không nhịn được hừ một tiếng.
- Đúng vậy! Mâu Dũng vừa đến thôn đập Thiên Thủy thì ngay lập tức giương oai, vênh mặt sai khiến tất cả nhân viên Lâm Tuyền và đám người Lý Tuyên Thạch, Ngô Thiên Lĩnh.
Gã đốt một điều xì gà, nghe nói là hàng xuất khẩu của Cu ba, một điếu như vậy cũng rất đắt tiền, ngồi trên cái ghế do Đoàn Hải đưa đến, cầm cái loa cầm tay không ngừng hò hét. Lúc đầu thì đám người Lý Tuyên Thạch và Ngô Thiên Lĩnh còn nghĩ đến anh mà nhẫn nhịn, nhưng bỗng nhiên xảy ra một chuyện lớn khiến bọn họ bộc phát.
Lúc ấy lão tộc trưởng Lý Viêm Đình đi xe lăn tới, trên xe còn có cả một cây gậy để chống, khi đi ngang qua chủ tịch Mâu thì không may quệt phải.
Mâu Dũng đang đắc ý sai khiến nên không để ý, chiếc gậy kia thoáng cái đã va vào mặt y khiến điếu xì gà văng xuống đất, còn làm y bị bỏng một chút
Mâu Dũng lập tức vọt tới giáng cho Lý Viêm Đình một cước.
Lão tộc trưởng Lý vốn là một vị anh hùng, từng nhận được phần thưởng của tỉnh, nhưng hiện giờ tuổi đã cao, gân chân bị đứt, làm sao có thể chịu được một cước toàn lực của Mâu Dũng.
Cả người lẫn xe lập tức văng ra, lão tộc trưởng Lý còn bị xây xát cả chân tay.
Chuyện này làm tất cả thôn bùng phát, anh cũng biết uy tín của Lý Viêm Đình ở thôn đập Thiên Thủy thậm chí có thể so được với anh.
Triệu Thiết Hải nói tới đây thì Diệp Phàm ngắt lời.
- Tôi đâu thể so sánh với lão tiền bối Lý, anh quá khen rồi
Diệp Phàm cũng lắc đầu, thầm nghĩ tên Mâu Dũng có tác phong thái tử quá nặng, dạng như vậy sau này làm việc thế nào cũng gặp xui xẻo.
Lúc này Thái Tây Thi bưng lên vài món để nhắm rượu rồi lại đi ra ngoài.
Hai người lại tiếp tục cụng một chén, Triệu Thiết Hải kể tiếp:
- Lý Hoành Sơn lập tức vọt tới đập ngã Mâu Dũng xuống đất, ha ha ha...... Tiểu tử kia thiếu chút nữa thì thành một cục đất. Tôi và mấy cảnh sát hình sự trên huyện vội vàng xông tới kéo đám người Lý Hoành Sơn lại, vây quanh Mâu Dũng khuyên gã đi nhanh lên.
Nhưng tiểu tử này cảm thấy rất mất mặt bởi vì quần áo đã bẩn hết, tính tình công tử ca bột phát, buột miệng mắng:
- Đồ chó, dám đánh cán bộ chính quyền. Thiết Hải, bắt hết toàn bộ giải về thị trấn.
Lúc ấy tôi vừa nghe thì trợn tròn mắt, tý nữa thì ngất, trong lòng không ngừng kêu khổ a! Bắt người cái rắm, chỉ dựa vào ba mươi người cảnh sát không chính quy của Lâm Tuyền phái ra, cộng thêm với cảnh sát hình sự huyện, tổng cộng chưa đến bốn mươi người.
Chừng đó người mà muốn chống chọi với cả trên một vạn dân thôn, chỉ e một mảnh xương cũng không còn.
May là Xuân Thủy nhanh tay, vội vàng chạy về cung cũ báo cáo cho bí thư Tần, bên ngoài thì mấy thanh niên nhà họ Lý đã cầm gậy gộc giáo mác xúm lại hò hét bắt Mâu Dũng khấu đầu xin lỗi lão tộc trưởng Lý mới tha cho.
Thấy mấy ngàn người vây ép vào, Mâu Dũng cũng hơi sợ, mặt mày xanh xám, cũng không dám hó hé gì, móc điện thoại ra gọi cho người nào đó.
Chỉ chốc lát sau, bí thư huyện ủy Lý và Chủ tịch huyện Trương Tào Trung gọi điện thoại tới cho Mâu Dũng khuyên gã nên xin lỗi lão tộc trưởng Lý.
Đồng thời cũng chỉ thị cho chúng tôi nhất định phải bảo vệ an toàn cho chủ tịch Mâu. ***, một nhóm cảnh sát nho nhỏ như chúng tôi khổ như ăn phải hoàng liên, con *** nó chứ, người khác gây chuyện bắt chúng tôi chùi đít sao, người thôn đập Thiên Thủy dễ chọc vậy sao?
Cho dù là cả một trung đội cảnh sát vũ trang từ trên huyện xuống cũng chưa chắc dám phách lối, nói chi đến một nhúm người như chúng tôi.
Bọn họ sau đó ngay cả súng săn cũng lấy ra, khiến cho mấy cảnh sát trên huyện cũng không biết làm gì.
Mâu Dũng run rẩy, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, có tè cả *** đái ra quần hay không thì tôi không rõ lắm. Tuy nhiên một lát sau nữa thì Kháo Sơn hổ Ngọc Thế Hùng trên huyện gọi điện thoại cho Lý Tuyên Thạch.
Bảo bỏ qua cho gã, còn nói là có bà con với Mâu Dũng, do đó Lý Tuyên Thạch nể mặt mà không gây khó khăn nữa.
Một nhóm chúng tôi thoát được vội vàng chạy tháo thân về Lâm Tuyền. Tuy nhiên sau khi trở về thì tiểu tử này chết vẫn không đổi tính, ăn nói lung tung là thôn đập Thiên Thủy không có ai tốt, sau này sẽ không cấp cho bọn họ một xu… vân vân.
- Hừ! Khó trách Mâu Dũng vẫn buộc Trịnh Lực Văn phải xuất số tiền 200 vạn dùng để sửa đường thôn đập Thiên Thủy để trả lương cho giáo viên, đây là điển hình cho việc mượn việc công trả thù riêng, tiền lương chỉ là cái cớ thôi.
Diệp Phàm bừng tỉnh, chắc chuyện này cũng khiến ngay cả Lý Hồng Dương và Chủ tịch huyện Trương Tào Trung đau đầu mới có thể đích thân dặn dò mình phải hoàn thành chuyện ở thôn đập Thiên Thủy.
Còn Tần Chí minh chắc lại càng điên tiết, một tên tiểu tổ tông xuống chủ trì Lâm Tuyền như vậy thì đúng là xui xẻo, cũng không biết hai vị huyện thái gia nghĩ như thế nào.
Cùng một thời gian đó.
Trong một căn phòng nhỏ của quán Bách Vị Các ở Lâm Tuyền có ba người đang ngồi bao gồm Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng, phó chủ tịch Diệp Mậu Tài, chủ nhiệm ban tổng hợp Lưu Trì.
Lưu Trì vốn là tay chân của cựu chủ tịch Thái Đại Giang, mà Thái Đại Giang là thuộc hệ của Trương Tào Trung, tuy nhiên hiện giờ tại Lâm Tuyền thì phái của Chủ tịch huyện Trương Tào Trung là rất yếu, trên căn bản đã bỏ trận địa này.
Có lẽ hiện giờ chỉ còn lại nguyên chủ tịch xã Khanh Hương Khúc Anh Hà là do một tay y chuyển sang Lâm Tuyền làm phó chủ tịch thị trấn kiêm đảng ủy viên phụ trách công tác tổ chức.
Thật ra thì cũng là gượng ép, bởi vì theo lý thì sau khi sáp nhập thì chủ tịch xã Khanh Hương sẽ phải thôi chức, sau đó hai người tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy được vị trí này.
Lưu Trì thấy phái của Chủ tịch huyện Trương Tào Trung chỉ còn một mình Khúc Anh Hà thế đơn lực bạc, e là cũng không gây nên sóng gió gì ở Lâm Tuyền.
Vì thế gã chuyển hướng, dứt khoát dựa vào Mâu Dũng, cùng với Diệp Mậu Tài tạo thành một đám lính tôm tướng cua của Chung Minh Nghĩa, chuyện này nếu Chủ tịch huyện Trương Tào Trung có biết cũng không để trong lòng vì một chủ nhiệm ban tổng hợp như Lưu Trì còn chưa đáng để y xem vào mắt.
- Chủ tịch Mâu, chuyện phát sinh ngày hôm qua ở thôn đập Thiên Thủy tôi cảm thấy nhất định là có tính toán trước. Thử nghĩ xem sao ngẫu nhiên vậy, thiên hạ làm gì có chuyện đó?
Lưu Trì bắt đầu dèm pha, chiếc bàn tính nhỏ trong lòng không ngừng vang lên lách cách, định lợi dụng Mâu Dũng vừa mới tới còn chưa hiểu tình hình làm ra một vài động tác.
- Tôi cũng cảm thấy quá mức trùng hợp, nói nghe một chút.
Thật ra Mâu Dũng ngoại trừ tâm cao khí ngạo, huyết khí phương cương thì cũng không phải kẻ ngu, lúc này đã khôi phục dáng vẻ nên có của một chủ tịch thị trấn.
- Chắc anh chưa biết phó bí thư Diệp Phàm. Người này ngoại trừ việc vuốt mông ngựa và sử dụng nắm đấm thì không hề làm được việc gì đứng đắn.
Lưu Trì để chứng minh lời của mình còn thuận tay rút ra bài báo của Lan Điền Trúc viết về Diệp Phàm.
Gã chỉ vào bài báo phân tích:
- Anh nhìn xem, ngay cả phóng viên của nhật báo tỉnh Nam Phúc cũng viết, tiểu tử này khi đến công tác tại thôn đập Thiên Thủy thì việc chính không làm mà toàn đi giúp bà góa nuôi heo, giúp gái nhổ khoai, giúp......
- Ừ! Đúng là buồn cười, đường đường là một tổ trưởng cán bộ cấp phòng mà lại làm những chuyện này, giống như là có quan hệ với đám đàn bà con gái này, chẳng lẽ tiểu tử kia là...... Có làm chuyện kia rồi, ha ha ha......
Mâu Dũng và Diệp Mậu Tài cùng cười khan.
- Vốn hôm trước, Diệp Phàm chính là đến thôn đập Thiên Thủy chủ trì việc bầu cử, sau đó vì chuyện giành gái trên huyện mà đánh bị thương Vương Tiểu Ba nên bị cảnh sát bắt lại.
Ai ngờ tiểu tử này lại chó ngáp phải ruồi, nhờ người sau lưng của bà chị kết nghĩa cứu ra, còn lấy được vị trí phó bí thư.
**! Đúng là chó ngáp phải ruồi, chắc hắn cũng có quan hệ kia với bà chị nuôi, một đôi cẩu nam nữ, cái gì mà chị em kết nghĩa chứ.
Lần này chủ tịch Mâu đích thân đi chủ trì công tác tuyển cử, mà chuyện này vốn là chuyện của tiểu tử kia đi làm nên chắc hắn cảm thấy rất mất thể diện. Nghe nói Lý Tuyên Thạch dẫn đầu bao vây anh chính là anh em với Diệp Phàm, chuyện này đúng là cổ quái......
Lưu Trì phân tích rất hợp lý, ngay cả tên giảo hoạt như Diệp Mậu Tài cũng cảm thấy trong chuyện này có bóng dáng Diệp Phàm, nếu không tại sao trùng hợp như vậy.
- Hừ! Diệp Phàm, một thằng ranh con chưa mọc lông mà thôi. Dám chơi tao à, để tao chơi chết mày luôn.
Mâu Dũng nghiến răng nghiến lợi, lòng hiếu thắng bốc lên ngùn ngụt.
- Chủ tịch Mâu, muốn chỉnh hắn thiếu gì cơ hội. Nghe nói tiểu tử kia vào ngày rời thôn đến đây nhận chức thì thu đến bốn xe lam lễ vật. Người ở thôn đập Thiên Thủy phần lớn đều nghèo, dám bảo người ta tới tặng lễ cho hắn, thật quá tham lam, ngay đến cả củ khoai tây cũng tham.
Lưu Trì thuần túy một miệng lưỡi tiểu nhân:
- Giờ mới thấy tiểu tử kia lợi hại, một tháng vẻn vẹn cầm 300 đồng tiền lương vậy mà vẫn dùng được điện thoại di động.
Xe thì đi Mitshubshi 40 vạn còn sang hơn cả chủ tịch huyện, nếu không chấm mút gì thì đánh chết tôi cũng không tin. Nhờ vào cái gì mà có? Mới nhận việc được bốn tháng, tiền lương tổng cộng cũng mới nhận được 1200 đồng, có mà bánh xe cũng không mua được.......
- Ừ! Chẳng lẽ là hắn tham ô trong 200 vạn kia để mua xe.
Mâu Dũng lẩm bẩm.
- Xe kia không phải là tham ô trong số 200 vạn kia đâu, vì thấy hắn chạy trước đó rồi.
Diệp Mậu Tài lên tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
299 chương
100 chương
6 chương
277 chương
1303 chương