Trong hoa viên rộng rãi, cảnh xuân rực rỡ, kỳ hoa dị thảo (các loài hoa cỏ hiếm lạ) đua nhau khoe sắc bừng bừng sức sống, thỉnh thoảng truyền đến trẻ con vui lại càng làm cảnh xuân thêm phần đẹp đẽ. Sờ Hồng Lệ lôi kéo Huyền Nguyệt chạy đếnbên ba đứa nhỏ đang chơi trò đuổi bắt, vừa thở dốc vừa lớn tiếng nói: "Ta đã trở về". Ba đứa nhỏ ngừng chơi, đi đến cạnh Hồng Lệ cùng Huyền Nguyệt, trong đó tiểu cô nương áo xanh tò mò nhìn Huyền Nguyệt, mở to mắt hỏi: "Tiểu lệ, tỷ tỷ này là ai?" Sở Hồng Lệ vô cùng thân thiết khoác tay Huyền Nguyệt, mỉm cười nói: "Đây là Huyền Nguyệt tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ a~~~" Huyền Nguyệt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hồng Lệ, trong lòng tràn ngập ấm áp. "Huyền Nguyệt tỷ tỷ thật xinh đẹp! Thanh Sương sau này lớn lên làm nương tử của tỉ tỉ có được hay không a~~~?" Bé gái váy xanh kéo kéo tay Huyền Nguyệt, ánh mắt lúng liếng. (Còn bé mà đã…thật là…) "Tiểu Sương trước kia không phải vẫn nói muốn làm nương tử của Tiểu Hạc sao?"Bé gái mặc váy tím lớn hơn một chút nói. Bé gái áo lam cắn cắn đầu ngón tay, nhìn Huyền Nguyệt ôn nhu (dịu dàng) mỉm cười, lại quay qua bên cạnh nhìn vẻ mặt tức tối của bé gái váy hồng, cuối cùng vẫn ôm láy cánh tay Huyền Nguyệt, kiên quyết nói: "Ta muốn Huyền Nguyệt tỉ tỉ dịu dàng, Tiểu Hạc vẫn là để cho Tiểu Lệ đi!" Bé gái váy tím xoa xoa đầu muội muội, cười trêu chọc nàng nói "Thanh Sương không cần người rôi ~ làm sao bây giờ a~" "Lắm chuyện" Bé gái váy hồng trừng mắt nhìn nàng. Huyền Nguyệt nhìn bọn trẻ đáng yêu dễ thương kia, biết cuộc sống sau này của mình nhất đinh rất vui vẻ. "Cha! Nương (Mẹ)!" Huyền Nguyệt kêu to từ trong mộng tỉnh lại, y phục đều ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi xoa xoa ngực. Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đen, trăng sáng. "Két…" Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người nho nhỏ lộ ra dưới ánh trăng. "Huyền Nguyệt tỉ tỉ, ngươi làm sao vậy?" Sở Hồng Lệ leo lên giường Huyền Nguyệt, mắt nhắm mắt mở hỏi. "Không có gì, chỉ là gặp một cơn ác mộng mà thôi。"Huyền Nguyệt cố gắng nở một nụ cười trấn an, lại phát hiện chính mình không thể cười nổi "Vậy để Hồng Lệ hát cho tỉ tỉ nghe. Trước kia mỗi lần Hồng Lệ gặp ác mộng, nương đều hát cho ta nghe, bất quá (nhưng) hiện tại nương đã mất." Đôi mắt vốn sáng ngời trở nên ảm đạm. Huyền Nguyệt nghe Sở Vân nói mẫu thân của Hồng Lệ là vì bảo vệ tính mạng hắn mà qua đời khi Hồng Lệ mới sáu tuổi. Huyền Nguyệt ôn nhu đem Hồng Lệ ôm vào lòng, gật đầu nói: "Hảo. Tiểu Lệ hát, Nguyệt tỉ tỉ nghe." Tiếng ca non nớt uyển chuyển vang lên sưởi ấm hai bé, hai trái tim đang kề sát nhau này, sẽ không còn cô đơn nữa…