Hiện tại bộ truyện này đã được 67 share, nếu trong ngày hôm nay con số này tăng lên 80 share thì Ri sẽ edit 1 chương mới để cảm ơn các bạn. Không khí trong Đào Nguyên trở nên thập phần quỷ dị. Bởi vì đã rất trễ, khách nơi đây vốn không nhiều, khiến cho Vân Sở càng khẩn trương. Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Vân Sở, Thượng Quan Triệt cắn răng, "Sao, cô có thể tới, tôi không thể tới hả ?" Cô còn có thể sợ hãi anh? Nếu sợ hãi, vì sao còn không mau đẩy hai tên chướng mắt kia ra. Vân Sở rụt rụt cổ, nhìn biểu tình đáng sợ trên mặt Thượng Quan Triệt kia, liền đưa tay đẩy Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh ra, không ngờ, đột nhiên hai tên đàn ông kia lại buộc chặt không tha, hai tay đồng thời duỗi ra, ôm chặt lấy Vân Sở, không cho động đậy. Vân Sở mồ hôi lạnh đầy trán, cuống quít kêu lên, "Anh Liên, anh, hu hu, các anh uống rượu thì uống rượu, không có chuyện gì thì đừng hại tôi, mau buông ra, anh ấy muốn giết người rồi..." Lại là Thượng Quan Triệt... Liên Thanh Ngôn chẳng những không buông ra, ngược lại ôm Vân Sở chặt hơn, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa Vân Sở đến trong lòng người kia, tuyệt đối không. Vân Cảnh giống như thật sự say, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, chỉ có đôi tay kia gắt gao ôm Vân Sở, không chịu dời chút nào. Thượng Quan Triệt tự nhiên thấy được động tác của hai tên đàn ông này, cũng biết bọn họ không phải thật sự uống rượu. Vì thế, khóe miệng gợi lên, lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp, nói với Vân Sở, "Xem ra cô cực kỳ mê luyến sự ôm ấp của hai tên đàn ông đó..." Vân Sở dở khóc dở cười, nhìn bộ dáng Thượng Quan Triệt nổi giận đùng đùng, biết người này tức giận thật, nào dám đắc tội? Chỉ là, cô cũng trốn không được phải hay không, cô cũng không phải cố ý quyến rũ những người này. Hơn nữa, có quyến rũ cũng chẳng quan hệ với nhau, bọn họ là anh của cô cơ mà? Hơn nữa, con mắt kia của anh nhìn thấy cô hưởng thụ hả? Cô là bị ép, bị ép đó? Vân Sở ủy khuất nhìn Thượng Quan Triệt, trong lúc này trái lại không biết nên trả lời anh như thế nào mới tốt. Trong Đào Nguyên yên tĩnh, Vân Sở trái ôm phải ấp, khó có thể thoát thân. Thượng Quan Triệt đen mặt, cắn răng, ánh mắt băng lãnh, tựa hồ có thể làm đông lạnh cả Đào Nguyên. Chủ quán đằng sau Vân Sở, nuốt nước miếng, nhìn thấy bộ dáng Thượng Quan Triệt, cũng toát mồ hôi dầm dề. Nói thực ra, anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Triệt như vậy. Thật đáng sợ! Vân tiểu thư tự cầu nhiều phúc đi. Vân Sở nhìn hai tên đàn ông tựa vào bên người, khóc không ra nước mắt, ánh mắt chống lại ánh mắt muốn giết người của Thượng Quan Triệt, lại càng khó xử. "Chuyện này, bọn họ uống say rồi." Vân Sở trả lời. "Uống say rồi hả?" Thượng Quan Triệt nhếch miệng, lộ ra nụ cười tà ác. Anh tiến lên một bước, đứng trước mặt Vân Sở, nhìn hai tên đàn ông nhân cơ hội chiếm tiện nghi kia, trong đó có một người trên danh nghĩa là anh trai Vân Sở. Vân Sở và Vân Cảnh không phải xung khắc như nước với lửa sao? Cô bé ngu ngốc này, lại không đẩy Vân Cảnh racô nghĩ mình là thánh mẫu Maria hả? Bâ giờ Thượng Quan Triệt nổi giận thật sự, anh nhìn ánh mắt vô tội của Vân Sở, gật đầu, "Được được được, rất tốt." Vân Sở lại rụt rụt cổ, nhút nhát nhìn Thượng Quan Triệt, thân thể vẫn không ngừng vùng vẫy, nhưng, Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh đều cực kỳ hận Thượng Quan Triệt, hiện giờ Vân Sở đang trong tay bọn họ, sao lại dễ dàng giao cho Thượng Quan Triệt? Vì thế, trước quầy bar, hai tên đàn ông "Uống say" quấn lấy một cô gái xinh xắn, trước người cô gái, một người đàn ông toàn thân là bộ quần áo màu đen, cắn răng, đứng song song với ba người kia. "Tôi đếm tới ba, lăn lại đây cho tôi!" Thượng Quan Triệt thật sự tức giận, nói thật, khi thấy Vân Sở ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, nhất là thời điểm ôm ấp kia, anh mới hiểu được chính mình để ý cô bao nhiêu. Không cho bất cứ người đàn ông nào đụng vào cô, dù cho chỉ là một chút ham muốn chiếm hữu, nhưng lại khiến mất đi lý trí. Vân Sở mím môi, ủy khuất nhìn Thượng Quan Triệt, "Anh, anh cũng thấy đấy, bọn họ thật sự uống say, tôi đẩy không ra, nếu không, anh qua giúp tôi." Cô thật sự không phải cố ý, cô cũng không biết như thế nào, hai người đàn ông này lại, lại... Xem ra cô vẫn quá thiện lương, Liên Thanh Ngôn thì thôi, anh ta vẫn luôn tốt với cô, cô cần phải chiếu cố anh ta. Nhưng vì sao cô cũng không cự tuyệt Vân Cảnh? Trong lòng Vân Sở buồn bực không thôi. Lòng thương người chết tiệt, hại chết người. Giờ phút này, Vân Sở bị ba người đàn ông này quấn lấy, đau đầu muốn chết. Nhưng nghe những lời Vân Sở nói, Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, gật gật đầu, "Được, bọn họ uống say, cái gì cũng không biết đúng không?" Vân Sở gật đầu lia lịa, "Đúng vậy." Nhất định là như vậy, không thì vì sao bọn họ muốn quấn lấy cô? Nhất là Vân Cảnh, anh ta không phải coi cô như cái đinh trong mắt, hận không thể ném cô đi? Làm sao có thể uống say lại kêu tên cô, nói cái gì tha thứ cho anh ta, đừng trách anh ta, các loại? Cho nên, Vân Sở nhận định bọn họ uống say, mới có thể như vậy. Cũng bởi vì như vậy, cô mới chẳng muốn so đo với hai người đó, nếu không, cô đã không nói chuyện dễ nghe như vậy. Thượng Quan Triệt cười tà ác, "Rất tốt! Tôi giúp cô..." Nói xong, Thượng Quan Triệt vẫy tay chủ quán rượu sau lưng Vân Sở, sau đó thì thầm mấy câu bên tai chủ quán rượu. Chỉ thấy sắc mặt chủ quán kia khẽ biến, sau đó gật gật đầu, có chút khẩn trương nhìn Vân Sở một chút, mới chạy nhanh như làn khói ra khỏi Đào Nguyên. Không lâu sau, chủ quán mang theo bốn cô gái ăn mặc hở hang trên mặt trang điểm rất dày, những cô gái cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến. Vừa đến, Vân Sở đã bị mùi nước hoa trên người họ làm cho sặc, nhịn không được nhẹ nhàng ho khan. Nếu không phải tay bị hai tên đàn ông kia ôm rồi,thì cô đã đưa tay bịt mũi. Ngay từ đầu Vân Sở không biết vì sao chủ quán sau khi ra ngoài lại mang theo nhiều phụ nữ tiến vào như vậy, mãi đến... Bốn nữ nhân tựa vào bên người Thượng Quan Triệt, vẻ mặt cười quyến rũ nhìn anh, mà Thượng Quan Triệt lại tựa vào bên tai người phụ nữ, cũng không biết nói gì. Vân Sở nhìn bốn người phụ nữ kia đang nghi hoặc nhìn cô, đang nhìn hai người đàn ông trong lòng Vân Sở đều là tuấn mỹ vô cùng, hai mắt lập tức phát ra quang mang lóe sáng. “Lài, các cô đến đây làm gì?" Vân Sở nhìn bốn người phụ nữ không ngừng tiến lại gần, lớn tiếng chất vấn. Thượng Quan Triệt không có lên tiếng, chỉ một bộ dáng xem kịch vui, lạnh lùng nhìn Vân Sở. Không biết vì sao, bị Thượng Quan Triệt dùng ánh mắt như vậy nhìn, Vân Sở đột nhiên có một loại cảm giác sởn gai ốc Cảm thấy, Thượng Quan Triệt tìm phụ nữ tới, nhất định không phải chuyện tốt. "Anh đẹp trai..." "Để cho chị em chúng tôi đi cùng các anh được không..." Hai giọng nói mềm mại truyền đến, Vân Sở lập tức nổi da gà, mở to hai mắt nhìn, nhìn hai người phụ nữ kia, hệt như bạch tuộc, quấn lấy Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn, rốt cuộc Vân Sở đã hiểu mục đích của Thượng Quan Triệt rồi.