Uống rượu một hồi, muốn cô đưa về hả? Cô mới không cần. Vân Cảnh cướp đi ly rượu, Vân Sở lập tức đưa tay đoạt lại, miệng còn kêu, "Sở Sở, cho tôi, tôi muốn, tôi muốn uống..." Anh khẽ vươn tay, vốn đứng ở bên cạnh anh, Vân Sở giơ ly rượu lên thật cao, liền lọt vào trong lòng anh. Anh đưa hai tay ra, cướp ly rượu trong tay Vân Sở, nhìn từ đằng xa, giống như là cả người đều treo lên trên người Vân Sở. Liên Thanh Ngôn nhìn thấy bộ dáng bọn họ, chau mày. Mà Vân Sở chỉ muốn nhanh chóng đuổi con sâu rượu Vân Cảnh này đi, cũng không có phát hiện có gì không ổn. Vì để cho Vân Cảnh hết hi vọng cướp đoạt, Vân Sở thu tay mình lại, giơ ly rượu, cầm ly rượu Vân Cảnh đã uống được một nửa uống hết vào trong bụng. Sau đó cầm ly rượu đập mạnh vào quầy bar, chủ quán rượu kinh ngạc kêu lên, "Phục vụ, tính tiền." Chủ quán rượu này và Vân Sở rất thân, hiểu biết tính tình vị tiểu thư này, chỉ là thở dài, ngoan ngoãn để cho bọn họ tính tiền. Chỉ là, thời điểm Vân sở cầm lấy tờ hóa đơn, mặt tái mét. Nhìn bên trái tựa vào bả vai chính mình, khóe miệng mỉm cười, Vân Cảnh vẫn cứ nói mê sảng, nhìn nhìn lại dựa vào bả vai bên phải của mình, an tĩnh không có lên tiếng, Liên Thanh Ngôn như là ngủ thiếp đi, nhịn xuống cảm giác muốn mặc kệ bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hai con sâu rượu này, tự nhiên lại uống nhiều như vậy, bản tiểu thư cũng bị các anh hại rồi." Lấy thẻ tín dụng trên người ra, đau lòng giao cho chủ quán. Quét thẻ xong, vẻ mặt bi phẫn trừng mắt hai người kia, không cam lòng kêu lên, "Hừ, chờ các anh tỉnh dậy, nhất định phải trả tiền cho tôi, không thì thì bà cô đây không để yên cho các anh đâu." Nói xong, đẩy đẩy bọn họ hai cái, thở phì phì kêu, "Uy, đứng dậy, cần phải trở về." "Sở Sở..." Vân Cảnh nghe được cô mắng chửi người, chẳng những không cảm thấy khổ sở, ngược lại cực kỳ vui vẻ, ít nhất, Vân Sở không như trước đây, hờ hững với anh. Mượn rượu, Vân Cảnh đưa tay, ôm lấy Vân Sở, tựa vào ngực của cô, trước mũi đều là mùi hương thơm ngát của cô, thì ra còn uống nhiều hơn anh. Liên Thanh Ngôn uống ít hơn, nhưng cũng có chút lơ mơ, tựa vào trong lòng Vân Sở cảm giác thật tuyệt, mặc dù không có say mê, anh ta cũng không có ý muốn tỉnh lại. Đầu của anh ta cọ xát trên vai cô, hít sâu, không có lên tiếng. Mặt Vân Sở đen lại vài phần, cắn răng, nhịn xuống ý muốn đá văng bọn họ ra, lắc lắc bả vai Vân Cảnh, "Anh, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, chúng ta về nhà, có nghe hay không?" "Uhm, về nhà, Sở Sở, chúng ta về nhà..." Vân Cảnh mơ hồ trả lời, thân thể lại động cũng không chịu động một chút. Vân Sở lại chuyển hướng về phía Liên Thanh Ngôn, "Anh Liên, anh tỉnh lại, các anh như vậy, chúng ta về nhà như thế nào?" Hai người đàn ông này không biết là xảy ra chuyện gì, cô chỉ đoạt rượu của Vân Cảnh mà uống thôi mà, sao hai người này lại bám lấy cô không rời? Được rồi, vì bọn họ say, không biết mình đang làm cái gì, cô nhịn, không đẩy bọn họ ra. Nhưng đã mấy giờ rồi? Còn tiếp tục như vậy, cô có thể về nhà hay không? Vân Sở vô cùng buồn bực. Nghe Vân Sở nói, Liên Thanh Ngôn vụng trộm mở mắt, nhìn thoáng qua Vân Cảnh bên cạnh Vân Sở. Tuy cảm thấy không vui vì Vân Cảnh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Vân Sở, nhưng Liên Thanh Ngôn lại không hề động, dù chỉ một chút cũng được, anh ta muốn hưởng thụ sự ôm ấp của cô... Nhưng, tình huống như vậy cũng không duy trì bao lâu. Chủ quán đã sớm được ông chủ ra lệnh, sau này Vân Sở đến đây, ở trong quán bar phát sinh bất luận chuyện gì, đều phải thông báo với ông chủ. Vì vậy, kỳ thật nhất cử nhất động của Vân Sở trong này sớm đã bị "Người khác" nắm giữ rồi. Mà, "Người khác" kia, biết được Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn cùng tới quán bar, lại gặp Vân Sở, liền từ trên giường đứng lên, cũng không quản miệng vết thương trên thân mình, cắn răng ở trong lòng thầm mắng Vân Sở ngu ngốc, vượt đèn đỏ, chạy vội đến câu lạc bộ Đào Nguyên. Chỉ là, anh vô cùng lo lắng đi tới quán bar, lại thấy được một màn Vân Sở trái ôm phải ấp, khuôn mặt yêu nghiệt, nhất thời mặt đen hơn phân nửa. Anh cắn răng, nheo mắt lại, từ trong kẽ răng phát ra giọng nói nguy hiểm, "Cô cũng có diễm phúc nhỉ, lại trái ôm phải ấp, hửm?" Vân Sở vì hai "Hán tử say" này mà đau đầu không thôi, nghe được giọng nói quen thuộc kia, chớp chớp đôi mắt, khóe miệng hung hăng giật giật, vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy mặt Thượng Quan Triệt còn đen hơn đáy nồi. Xong đời xong đời, sao Thượng Quan Triệt lại ở chỗ này? Mà còn, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, đang lúc cô "Trái ôm phải ấp" mà xuất hiện. Ông trời, ông cố ý hại cô có phải hay không? Chú Thượng Quan máu ghen rất lớn, vạn nhất... Vân Sở nuốt nước miếng, cười gượng hai tiếng với Thượng Quan Triệt, "Ha ha, anh, sao anh lại tới đây?"