Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 82
Bọn bắt cóc đều giơ tay lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại Tam ngã trên mặt đất, không biết sống chết ra sao!
Lục Dĩ Thừa đỡ Cố Nhất Nặc dậy, vội cởi áo ra khoác lên người cô, "Tiểu Nặc, không sao rồi, không sao rồi."
Cố Nhất Nặc ôm lấy cổ anh, bổ nhào vào trong lòng ngực anh!
Lúc này cô mới biết được, lúc nãy cô có bao nhiêu sợ hãi, thật sự rất sợ hãi! Cô muốn dùng hết sức lực toàn thân để ôm lấy anh giống như là người sắp chết đuối vớ được một cành cây khô vậy.
Trái tim còn đang lơ lửng chín tầng mây của Lục Dĩ Thừa cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô. "Không sao rồi, không sao rồi. Có anh ở đây, không ai có thể thương tổn đến em được."
Giờ khắc này, anh mặc kệ rốt cuộc là cô đã bị người ta nhúng chàm hay chưa, chỉ cần cô còn sống là tốt rồi.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, đến lúc này cô vẫn không thể tin được, anh sẽ xuất hiện ở đây cứu cô!
Lục Dĩ Thừa giơ tay lau vệt máu trên khoé môi cô, nhẹ giọng dỗ, "Đừng khóc."
Giọng nói của anh dịu dàng như nước, lập tức khiến trái tim cô ấm áp lại.
"Lục Dĩ Thừa......" Cô gọi tên anh mơ hồ không rõ.
Lục Dĩ Thừa phát hiện ra cô có điểm khác thường, nhéo cằm cô, "Mở miệng ra anh nhìn xem."
Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ ra, cái lưỡi nhỏ thơm tho đều là máu, còn có mấy vết cắn rất rõ ràng.
Nhìn cô như thế này, tức khắc Lục Dĩ Thừa đã rõ ràng, nếu như anh đến chậm một phút nữa thôi có phải là cô sẽ liền cắn lưỡi tự sát rồi không! Cơn giận lại lần nữa ập vào trong lòng, xoay người nhìn đám người kia lần nữa!
Bị ánh mắt Lục Dĩ Thừa quét đến, đầu vai đám người kia không nhịn được lại run lên.
Cận Tư Nam đi tới đá khẩu súng trong tay Lại Tam ra xa, đi qua chỗ Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc.
Lục Dĩ Thừa, chậm rãi đứng lên đi qua chỗ Lại Tam.
"Viên đạn vừa nãy trúng bụng hắn ta!" Cận Tư Nam nhắc nhở một câu.
Lục Dĩ Thừa rút dao găm giắt ở bên đôi boot ra thẳng tay đâm vào bụng Lại Tam, một đống thứ máu me nhầy nhụa tràn ra từ miệng vết đâm!
Đám người bắt cóc thấy một màn như vậy, sợ tới mức lá gan muốn nứt ra!
Lục Dĩ Thừa trực tiếp lấy viên đạn kia ra, Cận Tư Nam dùng chính là vũ khí của Đệ Tứ quân khu, để tránh những phiền phức không cần thiết. Đợi anh lấy xong viên đạn kia ra lại quay đầu nhìn bọn bắt cóc, liếc mắt một cái liền nhận ra cái gã vừa rồi đã cởi quần áo!
"Tha mạng! Tha mạng! Lục Đại thiếu, xin tha mạng!"
Lục Dĩ Thừa đi qua, gã đó đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, Lục Dĩ Thừa đạp lên vai gã đó, hơi dùng sức một chút hắn đã nằm bẹp trên mặt đất, anh nhấc chân giẫm lên ngực hắn ta.
"Người phụ nữ của tao, mày cũng dám đụng vào!"
"Không dám, không dám! Tôi sai rồi! Tôi không có đụng vào, tôi thật sự không có! Tha cho tôi đi!" Gã đó ăn nói lắp bắp cầu xin tha thứ.
Con dao vốn đang nắm trong tay, Lục Dĩ Thừa phóng một cái đã cắm thẳng vào giữa hai chân hắn ta!
"A!" Gã đó kêu lên một tiếng thảm thiết, không ngừng lăn lộn trên mặt đất!
"Hắn ta bị bệnh! Anh cách hắn ta xa ra một chút!" Cố Nhất Nặc chịu đựng đau đớn nơi đầu lưỡi, nói với Lục Dĩ Thừa.
Lục Dĩ Thừa nhìn hắn ta không ngưng lăn lộn trên đất, ánh mắt lại rét lạnh thêm vài phần! Nhấc chân lên đá hắn ta bay một đoạn, chậm rãi đi đến chỗ mấy người còn lại!
Tiếng nứt xương vang lên giữa căn nhà xưởng trống trải! Những người này, một đám bị đá gãy xương sườn, nằm trên đất không ngừng kêu rên.
Lúc này Lục Dĩ Thừa mới đến bế Cố Nhất Nặc lên đi ra ngoài.
"Còn Hứa Thụy nữa!" Cố Nhất Nặc ngoảnh đầu nhìn sang một hướng, chỉ thấy Hứa Thụy đã hôn mê, không biết tình hình như thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng hay không!
Cận Tư Nam đi qua đỡ Hứa Thụy dậy, mấy người cùng đi ra cửa nhà xưởng.
Lại Tam đang nằm trên đất đột nhiên co giật một cơn rồi tỉnh lại, bò qua chỗ khẩu súng bị Cận Tư Nam đá đi.
Hắn ta nắm khẩu súng trong tay, cố hết sức nhắm cho chuẩn, một viên này chỉ có thể bắn chết được một người, quá không có lời! Hắn ta đột nhiên dời tầm ngắm sang hướng khác, nhắm ngay thùng xăng chất đống ở gần cửa nhà xưởng!
"Đoàng! Đoàng!" Tiếng súng lại vang lên lần nữa.
Thùng xăng truyền đến một loạt tiếng nổ mạnh! Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên như vần vũ, bốc lên tận nóc nhà!
Nháy mắt, lửa lớn lan ra bốn phía! Ngọn lửa mang theo sóng nhiệt hừng hực, quét tới chỗ mấy người bọn họ!
"Mẹ nó!" Cận Tư Nam mắng một tiếng.
Lục Dĩ Thừa ôm chặt Cố Nhất Nặc vào trong ngực, cố gắng bảo vệ cô, mấy người nhanh chóng rút lui.
Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn! Toàn bộ nhà xưởng biến thành một biển lửa!
"Lao ra đi!" Lục Dĩ Thừa nhìn cửa ra ở gần trong gang tấc, rồi lại nhìn sang Cận Tư Nam, "Cởi áo ra!"
Cận Tư Nam không nói hai lời, giật phăng cúc áo, cởi áo ra đưa cho Lục Dĩ Thừa, Lục Dĩ Thừa đón lấy quấn chặt Cố Nhất Nặc lại, ấn chặt ở trong lòng ngực, ôm cô lao qua biển lửa!
"Mẹ nó! Lửa lớn thế này mà lao ra không thành vịt nướng mới là lạ?" Tuy rằng Cận Tư Nam oán giận, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất vác Hứa Thụy lên xông ra ngoài!
Còn may, bên ngoài chính là đồng cỏ, cậu ta liền lao nhanh ra rồi nhào vào đám cỏ, lăn lộn mấy vòng, toàn thân bị nóng rát đau đớn!
Cậu ta ở trần lao ra khỏi đám cháy!
Lục Dĩ Thừa bò dậy, nhanh chóng nâng Cố Nhất Nặc dậy, kéo chiếc áo đang quấn cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ bị khói ám đen lem luốc, lo lắng hỏi, "Có bị bỏng không?"
Cố Nhất Nặc lắc đầu, anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, cứ như vậy ôm cô lao ra khỏi biển lửa!
"Còn anh?" Cô cố gắng nhấn từng chữ hỏi không rõ, đáy mắt ngập tràn lo lắng.
"Anh không sao, em đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện!" Lục Dĩ Thừa bế cô lên chạy đến chỗ trực thăng đang đậu.
Bốn mươi phút sau cảnh sát mới đến nơi, lửa đã bùng lớn không thể khống chế, toàn bộ nhà xưởng chìm trong biển lửa!
......
Cố Nhất Nặc được đưa đến bệnh viện Từ Ân ở gần Lục gia, một thân mình nho nhỏ nằm trên giường bệnh màu trắng, sắc mặt cùng ga trải giường dường như là cùng một màu, Lục Dĩ Thừa đứng ở bên cạnh cô, thần sắc lạnh như băng sương, vẫn như cũ chưa hề lơi lỏng đi chút nào.
Cô đã ngủ rồi, đôi tay nhỏ còn nắm chặt lấy ngón tay cái của anh, bàn tay mềm mại lạnh lẽo nắm lấy tay anh khiến đáy lòng anh mềm nhũn. Trên người cô có mấy chỗ gãy xương, cũng may là không có trở ngại gì lớn.
Tình hình của Hứa Thụy lại không được tốt như vậy, cả người trừ bỏ bị gãy xương ở ngoài, nội tạng bị xuất huyết, vừa đưa đến bệnh viện liền đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật!
Vốn dĩ Lục Dĩ Thừa phải quay về quân khu nhưng thấy cô thế này anh cứ luyến tiếc không muốn rời đi.
Bên ngoài phòng bệnh có mấy người đứng đợi, vẻ mặt Lục lão gia lạnh như băng sương.
Cố Tùng Bác gấp như kiến bò miệng chảo, vừa rồi Lục Dĩ Thừa đã phân phó không cho bất cứ ai vào làm phiền cho nên ông ta không dám vào trong.
"Tùng Bác, anh đừng có gấp, Tiểu Nặc nhất định sẽ không sao" Trình Thi Lệ ở một bên nhỏ giọng an ủi.
Lục lão gia quay qua nhìn Trình Thi Lệ, ánh mắt sáng như đuốc, giống như có thể nhìn xuyên thấu được Trình Thi Lệ!
Nhìn thấy ánh mắt đó của Lục lão gia, cả người Trình Thi Lệ run lên, lập tức trốn đến bên cạnh Cố Tùng Bác.
Cố Tùng Bác nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bà ta, "Em cũng đã ngồi đợi ở đây lâu lắm rồi, hay là em cứ về trước đi."
"Tùng Bác, để em ở lại đây chăm sóc Tiểu Nặc đi."
"Không cần làm phiền Cố phu nhân, ta sẽ sai người ở đây chăm sóc Nhất Nặc." Lục lão gia lập tức cự tuyệt.
"Vậy em quay về nấu chút canh mang tới đây cho Tiểu Nặc vậy." Trình Thi Lệ nói với Cố Tùng Bác, đúng là thâm tình chân ý.
Trình Thi Lệ rời đi, Cố Tùng Bác có vài phần xấu hổ, Tiểu Nặc bị người ta bắt cóc, Thi Lệ cũng bị liên lụy vào, từ ánh mắt của Lục lão gia cũng có thể đoán ra là đã có chuyện hiểu lầm.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
56 chương
77 chương
62 chương
33 chương
112 chương