Máy bay trực thăng gầm rú, vang vọng dưới trời đêm. Lục Dĩ Thừa bay đến gần chỗ đám người Đinh Dịch phát hiện bọn bắt cóc, đèn pha sáng chói đảo qua khắp nơi, có thể soi rõ được tình hình ở dưới mặt đất. "Từ lúc Đinh Dịch phát hiện ra bọn bắt cóc đến giờ đã qua hai giờ mười một phút, dựa theo tốc độ xe chạy nhanh nhất thì phạm vi là trong vòng hai trăm dặm, từ con đường kia rẽ sang hướng các giao lộ đều đã lập chốt trên đường, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dám đi đường lớn." Cận Tư Nam vẽ một vòng tròn khoanh vùng phạm vi trên màn hình. Hai giờ mười một phút! Tim Lục Dĩ Thừa lại căng chặt lên! Thời gian lâu như thế, Tiểu Nặc đều ở trong tay bọn bắt cóc! Anh mới vừa đi, cô đã bị người ta bắt cóc, đây tuyệt đối là đã có âm mưu từ lâu! "Ở đây!" Cận Tư Nam chỉ vào một chỗ, phóng lớn bản đồ lên, "Lục thiếu, ở đây có một con đường nhỏ!" Đột nhiên máy bay trực thăng xoay một vòng 180 độ, đổi hướng, bay về hướng con đường mà Cận Tư Nam vừa chỉ! Khuôn mặt Cận Tư Nam khống chế không được đập vào trên màn hình, hai tai cũng ù cả lên! ...... Mười phút trôi qua, Hứa Thụy còn quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, mấy người ở một bên đều sốt ruột theo. "Lão đại, tên tiểu tử này không phải là đang kéo dài thời gian đó chứ?" Lại Tam hung hăng đá cho Hứa Thụy một cú, "Thằng khốn này mày cũng dám chơi tao!" "Lão đại, nếu như nó không muốn, không bằng em chơi con nhỏ kia trước rồi lại ép nó làm sau cũng giống nhau cả thôi!" "Đúng vậy, lão đại, chúng ta phải tranh thủ thời gian!" "Cũng đúng!" Lại Tam gật gật đầu. Chỉ thấy một gã đàn ông vẻ mặt ghê tởm đi qua chỗ Cố Nhất Nặc, đúng là cái gã vừa mới bị Cố Nhất Nặc đá cho một cái. Hứa Thụy đột nhiên vùng dậy nhào về phía gã đó, ôm lấy eo của hắn ta, hai người ngã lăn trên mặt đất. Người này, rất có khả năng chính là cái kẻ bị nhiễm HIV mà Trình Thi Lệ nói! "Kéo nó ra!" Lại Tam quát lớn một tiếng. "Tiểu Nặc! Mau chạy đi!" Hứa Thụy dùng hết sức lực toàn thân gọi Cố Nhất Nặc. Làm sao Cố Nhất Nặc có thể chạy thoát khỏi đây được, tứ phía đều là người, cửa ra duy nhất lại bị đóng chặt! Hứa Thụy bị người lôi đi, gã đó lồm cồm bò dậy, "Mẹ nó! Ông đây chơi nó trước rồi lại qua đó dạy dỗ mày!" Cố Nhất Nặc không ngừng lùi về sau, có lẽ là vì bị đá cho một cái cho nên gã kia cũng có chút kiêng dè, quay qua quát hai người đang đứng ở một bên, "Bọn mày đứng đó nhìn cái gì, đè nó lại cho tao! Đánh nhanh rút nhanh!" Mấy người lập tức tiến tới bắt lấy Cố Nhất Nặc. "Các người buông tôi ra! Buông tôi ra!" Cố Nhất Nặc kịch liệt giãy giụa. "Buông cô ấy ra! Buông ra!" Hứa Thụy gào lên, lại bị người đè chặt không thể nhúc nhích! "Giữ nó cho chặt vào! Tao thích chơi từ phía sau!" Một người thấy Cố Nhất Nặc không ngừng giãy giụa, hung hăng đá cho cô một cái, đau đớn kịch liệt khiến cô không còn sức giãy giụa. Hai người gắt gao đè chặt cô ở trên mặt đất! Gã đó đi tới chỗ của Cố Nhất Nặc, một tay nắm lấy quần áo cô, tiếng quần áo bị xé toạt vang lên đặc biệt chói tai! "Tiểu Nặc! Tiểu Nặc! Các người là một lũ súc sinh! Các người buông cô ấy ra!" Hứa Thụy giống như một con thú bất lực gào rống! Cố Nhất Nặc âm thầm cắn chặt đầu lưỡi, cô tình nguyện chết đi cũng tuyệt đối không chịu đựng cái loại khuất nhục này! Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng máy bay trực thăng gầm rú, ánh sáng chói mắt chiếu vào trong nhà xưởng. "Lão đại, có người đuổi tới! Là một chiếc trực thăng!" Lại Tam vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy người trong nhà xưởng cũng luống cuống. "Làm sao đây? Lão đại!" Mấy tên đàn em của hắn cuống cuồng, "Có phải là cảnh sát hay không?" Bốn phía, cũng không phát hiện ra có xe cảnh sát, chỉ có một chiếc trực thăng từ từ hạ cánh! Lục Dĩ Thừa đứng ở trên cao đã thu hết mọi chuyện dưới đất vào trong đáy mắt! Có mấy người đè giữ Cố Nhất Nặc, chỉ thấy quần áo của cô đã bị xé rách! Một người khác đã trần trụi, nhìn tình hình trước mắt căn bản là không có cách nào xác định rốt cuộc là Cố Nhất Nặc đã bị xâm hại hay chưa! Ngay lập tức cơn giận của anh giống như ngọn lửa lớn lan ra đồng cỏ! "Kéo Cố Nhất Nặc lại đây cho tao!" Lại Tam ra lệnh một tiếng. Hai người lập tức kéo Cố Nhất Nặc lại, lấy dao ra kề trên cổ cô. "Mẹ nó! Ông đây đã cởi cả quần ra rồi! Là đứa nào phá hỏng chuyện tốt của ông!" Cái gã đang chuẩn bị cưỡng bức Cố Nhất Nặc, bất đắc dĩ kéo quần lên. Máy bay trực thăng cách mặt đất còn khoảng mười mấy mét, Lục Dĩ Thừa đã nhảy xuống. "Lục Dĩ Thừa!" Cận Tư Nam kêu lên một tiếng. Đối phương có súng! Lục Đại thiếu thế nhưng lại nhảy xuống như thế! Lục Dĩ Thừa một chân đá văng cửa sắt, Lại Tam cầm súng đang âm thầm nhắm chuẩn. Cố Nhất Nặc thấy rõ người đến là ai, trong lòng có một loại kích động nói không nên lời, là Lục Dĩ Thừa! Thế nhưng người đó là anh! Cô không cách nào hình dung được tâm tình của mình giờ khắc này. Thấy bọn bắt cóc dùng súng chỉ vào anh, cô không màng đến đầu lưỡi mình đang đau đớn, dùng hết sức lực hét về phía anh: "Cẩn thận!" "Đoàng!" Lục Dĩ Thừa nhảy lên khỏi mặt đất, giẫm vào thùng giấy trước mặt, lao nhanh về phía trước! Lại Tam nhắm về phía Lục Dĩ Thừa nổ liên tiếp mấy phát súng. Đạn một viên tiếp một viên bay về phía Lục Dĩ Thừa đều bị anh tránh thoát được. "Không được qua đây! Còn qua đây, tao sẽ bắn chết nó!" Lại Tam giơ súng chĩa vào đầu Cố Nhất Nặc, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho mấy tên kia. Hai tên vốn dĩ đang khống chế Cố Nhất Nặc cùng mấy tên khác chậm rãi đi về phía Lục Dĩ Thừa, bao vây Lục Dĩ Thừa lại! "Lập tức thả cô ấy ra!" Lục Dĩ Thừa nhìn Cố Nhất Nặc đang bị khống chế, cơn giận bốc lên không thể nguôi! Mấy người đó, mỗi người cầm một con dao trong tay lao về phía Lục Dĩ Thừa! "Lục Dĩ Thừa! Mày còn dám đánh trả, tao sẽ một phát bắn cho nó tàn phế!" Lại Tam hung tợn hô to. Lục Dĩ Thừa ngừng lại, một người nhân cơ hội đó nắm con dao đâm Lục Dĩ Thừa! "Đừng mà!" Cố Nhất Nặc thất thanh kêu lên. Lục Dĩ Thừa cúi đầu, nhìn con dao đang găm ở trên người mình, ánh mắt âm lãnh làm mấy người kia sợ hãi lùi về sau! Nhìn con dao đó còn cắm ở trên người anh, tim Cố Nhất Nặc giống như cũng bị người đâm một dao, máu theo miệng vết thương không ngừng chảy ra, cô biết, lấy thân thủ của anh ra đọ thì những người này căn bản không phải là đối thủ của anh, sở dĩ anh bị thương hoàn toàn là bởi vì cô! Cận Tư Nam ở trong bóng tối cầm súng nhắm vào Lại Tam nhưng không tìm được thời cơ thích hợp, sợ chẳng may mình bắn trúng Cố Nhất Nặc! "Bọn mày còn thất thần ở đó làm gì! Lên!" Lại Tam ra lệnh một tiếng. Mấy người kia cầm dao trong tay vọt về phía Lục Dĩ Thừa, Lục Dĩ Thừa đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, chờ đợi thời cơ. Cố Nhất Nặc bất ngờ nâng tay lên giữ lấy súng trong tay Lại Tam, nháy mắt có một tiếng súng vang lên. Là một tiếng súng vang lên! Trong mắt Lục Dĩ Thừa hiện lên một tia hoảng loạn, tim bỗng nhiên co rụt lại! Anh không xác định được rốt cuộc là Cận Tư Nam nổ súng hay là bọn bắt cóc đó nổ súng! "Tiểu Nặc!" Cố Nhất Nặc bị dọa đến choáng váng! Lại Tam ngã trên mặt đất, súng của hắn ta đang nhắm chuẩn vào đầu Cố Nhất Nặc, chỉ là chậm hơn Cận Tư Nam một bước! Lục Dĩ Thừa chạy nhanh tới chỗ Cố Nhất Nặc, ôm lấy người cô ngã lăn sang một bên. Viên đạn sượt qua cánh tay anh, lưu lại một vệt máu! Cận Tư Nam giơ súng chạy vọt vào trong "Tất cả đứng im! Còn nhúc nhích các ngươi sẽ bị bắn chết!"