Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 12
Lục Dĩ Thừa dừng bước, xoay người, liếc mắt đánh giá Cận Tư Nam từ trên xuống dưới một lần, lại không nói một lời xoay người rời đi. Còn lại một mình Cận Tư Nam một người, trong gió hỗn độn.
"Lục Dĩ Thừa, không phải là anh thật sự có cái ý nghĩ kia với tôi đó chứ?" Cận Tư Nam run lên một chút, lông tơ khắp người đều dựng cả lên!
"Ông đây chính là thẳng, thẳng! Thà gãy chứ không chịu cong!"
......
Cố Nhất Nặc làm xong bài tập, đã 10 giờ 30, đứng lên duỗi cái eo lười, hoạt động cổ một chút, có chút nhức mỏi, tuy rằng thân thể này là đang ở giai đoạn mười tám đôi mươi nhưng mà tim cô đã không còn trẻ nữa, ngồi lâu như thế cảm giác thật mệt mỏi.
"Nhất Nặc tiểu thư, bài tập đã làm xong chưa?" Tôn tẩu đứng ở cửa, mỉm cười dò hỏi, trong tay còn cầm theo một cái túi, bên trong chính là đồng phục của Cố Nhất Nặc.
"Đêm nay tiểu thư ở lại đây, lão gia đã kêu Tiểu Lưu trở về đem đồng phục của cô đến đây, còn có Cố phu nhân đã chuẩn bị quần áo thường ngày nữa."
"Cám ơn cô, Tôn tẩu, làm phiền cô quá."
"Không phiền, Nhất Nặc tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, lão gia đều đã ngủ rồi."
"Tôn tẩu, ngủ ngon."
Tôn tẩu cẩn thận đóng cửa, Cố Nhất Nặc xoay người chậm rãi đi đến trước giường, nhẹ nhàng ngồi ở một góc giường, trong phòng này, hết thảy mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề, lộ ra phong thái quân nhân nghiêm cẩn, không chút cẩu thả.
Phòng của Lục Dĩ Thừa, giường cũng của Lục Dĩ Thừa, cô làm sao có thể ngủ được...... 10 giờ rưỡi, cần phải nghỉ ngơi rồi bằng không ngày mai, cả ngày sẽ không thể nào tập trung nghe giảng bài.
Cô mở túi quần áo ra, phát hiện ngoại trừ đồng phục đi học ra cũng không có thêm quần áo nào khác. Trình Thi Lệ chuẩn bị quần áo cho cô, làm sao có thể tốt bụng giúp cô chuẩn bị đầy đủ được. Mở một bên tủ quần áo ra, phát hiện bên trong có một ít quần áo của Lục Dĩ Thừa, có một chiếc áo sơmi trắng giống như là đã mặc qua, cô lấy nó ra khỏi móc treo, đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, màn hình di động lại vừa lúc sáng lên, tiếng nước chảy át đi tiếng chuông điện thoại, là cuộc gọi video, điện thoại vẫn luôn nhấp nháy đến phút cuối.
Lục Dĩ Thừa nắm di động trong tay, thậm chí cũng không biết bản thân vì sao lại đi gọi video như thế, lúc này ông nội đã ngủ, sẽ không nghe máy cũng là chuyện bình thường.
Cố Nhất Nặc đâu? Đã trở về? Hay là còn ở lại Lục gia? Trễ như vậy còn ở Lục gia làm bài tập, hẳn là không trở về rồi!
Lần đầu tiên Lục Dĩ Thừa đem mối quan hệ này ra nghiền ngẫm, mối quan hệ với cô- người mà vừa sinh ra đã bị buộc lên người cùng với anh, cũng là lúc này đây gặp mặt, anh mới cảm giác rõ ràng được sự tồn tại của cô!
So với trong tưởng tượng, hoàn toàn không giống nhau.
Cố Nhất Nặc từ phòng tắm đi ra, trên người đang mặc chiếc áo sơmi của Lục Dĩ Thừa, vừa vặn che được hai phần ba đùi, lộ ra một đôi chân thon dài rất đẹp. Tóc sắp khô xoã tung trên vai, lộ ra xương quai xanh xinh xẻo khiến người ta phải mơ màng.
Một thiếu nữ mười tám, đủ để làm mê đảo chúng sinh.
Cô phát hiện, điện thoại của Lục lão gia còn ở trên bàn, mới vừa rồi quên trả lại. Tôn tẩu nói ông nội đã ngủ, vẫn là không cần quấy rầy ông. Mở điện thoại lên, bật WeChat, muốn xem lại bài giải mà Lục Dĩ Thừa gửi. Lại thấy trên màn hình có một cái video, thời gian chính là lúc cô đi tắm!
Tim cô cũng không biết vì cái gì lại rung lên một chút. Muộn như thế Lục Dĩ Thừa còn gọi video sang đây, tìm ông nội có việc sao?
Nhưng mà ông nội đã ngủ. Nội tâm giằng co một lúc cô mới quyết định nhắn tin qua xem sao.
Không biết là như thế nào, không cẩn thận lại nhấn phải phím gọi video! Tức khắc cô cảm thấy hơi thở như đông tụ lại! Khẩn trương thiếu chút nữa lại vứt điện thoại thêm lần nữa!
Tắt đi, nhanh tắt nó đi! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này.
Chính là, càng khẩn trương thì động tác lại càng chậm chạp. Cô còn chưa kịp huỷ cuộc gọi, video đã được kết nối!
Sao lại bắt máy nhanh như vậy! Anh đang cầm di động ở trong tay sao?
Đập vào mắt Lục Dĩ Thừa đầu tiên chính là khuôn mặt nhỏ đang kinh hoàng thất thố của Cố Nhất Nặc, lúc này vừa nhìn đến cô, biểu tình của anh đột nhiên cứng đờ lại.
Tâm tình của Lục Dĩ Thừa đột nhiên trở nên rất tốt, cả một buổi tối nay không biết tại sao lại buồn bực, bây giờ đều đã tan biến!
"Tôi...... Tôi...... Tôi......" Cố Nhất Nặc ú a ú ớ nói không nên lời.
"Bài tập đã làm xong chưa?" Lục Dĩ Thừa mở miệng trước.
Cố Nhất Nặc né tránh ánh mắt của Lục Dĩ Thừa, cắn môi dưới gật gật đầu.
Cô lại không biết, cô gắt gao nhíu mày, cắn đôi môi đỏ, vẻ mặt thất thố lại ảo não như vậy lại có biết bao nhiêu người say mê! Lục Dĩ Thừa phát hiện ra cô đang ở trong phòng anh, hình như là còn đang mặc quần áo của anh.
"Ông nội ngủ rồi, tôi định gửi tin nhắn cho anh một chút, không cẩn thận lại nhấn nhầm vào phím gọi video, nếu anh tìm ông nội có việc thì bây giờ tôi sẽ mang điện thoại qua cho ông." Rốt cuộc Cố Nhất Nặc cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Không cần, muộn như vậy ông nội đã ngủ từ sớm rồi, tôi...... Tìm em."
"A?" Cố Nhất Nặc lại sửng sốt. Cô phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được, tim dường như đang đập rất nhanh.
Lục Dĩ Thừa cũng trầm mặc, tựa hồ như anh cũng không biết mình muốn nói cái gì. Cố Nhất Nặc thì càng không cần phải nói, đại não trống rỗng.
"Đã khuya rồi, ngủ sớm đi."
"À." Cố Nhất Nặc ngơ ngác gật gật đầu.
"Lần sau, trước khi gọi video nên sửa sang lại quần áo cho nghiêm chỉnh đã." Lục Dĩ Thừa nhẹ giọng nhắc nhở.
Lúc này Cố Nhất Nặc mới phát hiện ra, cô đang mặc áo của anh cùng anh trò chuyện video! Hơn nữa cúc áo cài rất lỏng lẻo, chỉ là tùy tay cài lại hai ba chiếc! Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, tựa như có thể trích được máu. Vội vàng tắt video đi!
Lục Dĩ Thừa nắm di động trong tay, ngả người tựa vào sofa, khóe môi hơi cong lên.
"Ah! Ah! A a a a!" Cố Nhất Nặc xoay người nhào lên trên giường, nhỏ giọng gào rống.
Trong đầu cô, tất cả đều là câu Lục Dĩ Thừa nhắc nhở cô lúc nãy! Rốt cuộc là anh đã nhìn thấy cái gì hay chưa? Trên người cô, chính là trừ bỏ chiếc áo sơmi này, liền không còn món "phụ kiện" nào khác!
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, tại sao trễ như vậy mà anh còn gọi video sang đây!
Trong trí nhớ của cô, Lục Dĩ Thừa luôn luôn lạnh nhạt vô tình hơn bất kỳ ai, tối nay lại xảy ra chuyện gì vậy, giúp cô giải bài tập, còn gửi tin nhắn cho cô, muộn như thế lại còn gọi video!
Rốt cuộc là do cô không bình thường, hay là anh có vấn đề đây?
Anh nói, không phải là anh tìm ông nội, mà là tìm cô?
Cố Nhất Nặc ngồi dậy, cảm xúc trong lòng dâng lên như thủy triều, tiếp sau đó lại bị một loại mất mát nồng đậm thay thế. Cô cảm thấy, bản thân thật sự rất đáng buồn.
Chỉ mới là một chuyện thế này, cô liền không thể bình tĩnh lại được, kiếp trước, cô đều là vì Lục Dĩ Thừa mà sống, cô biết mình là hôn thê của Lục Dĩ Thừa, biết bản thân sẽ gả cho anh, chính là bởi vì như vậy, cô mới đánh mất đi bản thân mình, yêu anh, yêu đến khắc cốt ghi tâm, cũng khiến cho bản thân thương tích đầy mình.
Kiếp này, mặc kệ là như thế nào, cô sẽ chỉ sống cho chính bản thân mình!
Cố Nhất Nặc hít một hơi thật sâu, nằm ở trên giường, trong lòng cô cô sẽ không, sẽ không gợn sóng thêm lần nào nữa.
......
Cố gia.
Trình Thi Lệ ra sức hầu hạ Cố Tùng Bác, đợi cho Cố Tùng Bác ngủ say mới mở cửa phòng, đi đến phòng Cố Minh Tuyết. Trong phòng còn mở đèn, Cố Minh Tuyết ngồi bên bàn học, vẻ mặt u sầu.
"Sao con còn chưa ngủ?" Trình Thi Lệ nhìn Cố Minh Tuyết gầy đi một bậc, trong lòng một trận đau xót.
"Mẹ, con làm sao mà ngủ được! Tối nay chẳng những Cố Nhất Nặc ở Lục gia ăn cơm tối, cô ta lại còn ngủ ở Lục gia!"
"Ngủ ở Lục gia thì như thế nào? Lục Dĩ Thừa lại không có ở đó!"
Trình Thi Lệ bực dọc đáp lại.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
109 chương
18 chương
11 chương
11 chương