Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 11
Di động trượt từ trong tay Cố Nhất Nặc thẳng tắp xuống, "Bộp!" một tiếng rơi trên mặt đất.
Khuôn mặt Lục Dĩ Thừa úp xuống!
Trước mắt tối sầm, Lục Dĩ Thừa nhăn mày, trong lòng hiện lên một ý niệm, sẽ không phải là cô nhóc này ném điện thoại xuống đất đó chứ?
Cố Nhất Nặc thấy biểu tình kinh ngạc của Lục lão gia, nhanh chóng nhặt điện thoại di động lên, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Lục Dĩ Thừa đã tắt video rồi!
Lúc cô cầm di động lên vừa thấy, vẫn như cũ là khuôn mặt của Lục Dĩ Thừa, vẫn giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, vẫn đang nhìn cô.
"Dĩ Thừa, con từ từ giảng bài cho Tiểu Nặc đi, ông không quấy rầy hai đứa nữa." Lục lão gia lập tức đi ra, nhường không gian lại cho hai người.
Chỉ là một cái video, Lục Dĩ Thừa cũng không phải là thật sự ở bên người cô, không cần phải khẩn trương! Cố Nhất Nặc ở trong lòng âm thầm an ủi chính mình, cô hẳn là theo thói quen, đối mặt Lục Dĩ Thừa, mà không phải lại giống kiếp trước như vậy!
"Chuyện gì vậy?"
Cố Nhất Nặc đang hoang mang, không biết là chuyện gì?
"Không có việc gì, tôi không quấy rầy anh nữa."
"Khoan đã!" Lục Dĩ Thừa ngăn cô lại, quay sau lưng nhìn lại, phát hiện bên ngoài đã loạn thành một đoàn, mới vừa rồi hẳn là cô đã nhìn thấy được cảnh tượng ở sau lưng anh?
Lục Dĩ Thừa điều chỉnh phương hướng một chút, nhìn lại Cố Nhất Nặc, tuy rằng là gọi video nhưng vẫn có thể cảm giác được cô không được tự nhiên, giống như chỉ cần cô và anh ở bên cạnh thì sẽ không thoải mái vậy. Thậm chí, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
Cố Nhất Nặc tuy rằng không có tắt video, nhưng cũng không nói gì.
"Giải bài gì?" Lục Dĩ Thừa lại hỏi.
Thì ra là anh biết! Vậy mà mới vừa rồi còn hỏi có chuyện gì xảy ra?! Cố Nhất Nặc lắc lắc đầu, "Không cần, tôi tự mình giải một chút là được rồi, anh đang vội......"
"Tôi không vội! Còn nữa, giải một cái đề thì có thể mất bao nhiêu thời gian."
"Là một bài toán, tắt video đi, tôi gửi đề qua tin nhắn cho anh."
"Ừ." Lục Dĩ Thừa vừa gật đầu mới phát hiện video đã tắt từ lúc nào rồi, thật đúng là, một giây đều không muốn trì hoãn!
Cô nhóc này, thật là......
Anh đột nhiên không biết phải hình dung như thế nào. Cầm chai rượu vang đỏ ở một bên lên rót một ly.
Một người đàn ông, chậm rãi đi tới bên này, một tay thư thả đút túi quần, một tay cầm một ly Cocktail, đôi mắt đẹp đào hoa mang theo vài phần tà mị, "Thiếu tướng Lục, bọn tôi ở bên kia đã uống đến mấy trận rồi, thế nhưng anh lại trốn ở đây!"
Lục Dĩ Thừa lười phải nâng mí mắt lên, chuyên chú nhìn màn hình di động.
"Thiếu tướng Lục, đợi lát nữa chúng ta còn có kèo khác, có muốn làm một đêm đáng nhớ trước khi kết hôn không?"
"Biến!"
Cận Tư Nam chẳng những không đi, ngược lại còn ngồi ở bên cạnh Lục Dĩ Thừa, bắt chéo chân, lắc lắc ly rượu trong tay, một hơi uống sạch.
"Lục Thiếu, anh sẽ không thật sự đáp ứng yêu cầu vô lý của lão gia nhà anh, muốn cưới cái cô con dâu nuôi từ bé kia chứ?"
"Ding ding!" di động Lục Dĩ Thừa vang lên.
Cận Tư Nam trừng lớn hai mắt, nhìn Lục Dĩ Thừa, phát hiện Lục Dĩ Thừa đanh nhìn chằm chằm di động vài giây, rồi đầu ngón tay mới nhanh chóng gõ xuống màn hình.
Thế nhưng anh ta đang gửi tin nhắn! Gửi cho ai? Cái WeChat này từ lúc nào thì Lục Dĩ Thừa lại chủ động chạm qua vậy? Cậu ta nhớ rõ, vẫn là Lục gia lão gia học chơi được WeChat, thế nào cũng phải bắt Lục Dĩ Thừa download cho bằng được! Không phải là đang nhắn tin với Lục lão gia đó chứ? Nhưng mà, cậu ta nhớ rõ ràng là Lục lão gia chỉ biết gọi video, cũng không biết nhắn tin!
Lục Dĩ Thừa gửi xong tin nhắn lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Ding ding!" Âm báo vang lên, chiếc bút trong tay Cố Nhất Nặc đột nhiên rớt xuống, cô lập tức ngồi thẳng thân mình, mở tin nhắn ra, viết bài giải thực kỹ càng tỉ mỉ, cô liếc mắt một cái là liền hiểu!
Đề bài phức tạp như vậy, thế nhưng anh lại giải chưa đến hai phút đồng hồ. Cô vội vàng viết đáp án vào vở, sau đó bắt đầu làm bài tiếp theo.
Ba phút trôi qua......
Lục Dĩ Thừa còn không nhận được hồi âm, anh nắm di động, bưng ly rượu ở một bên lên uống một ngụm.
Năm phút trôi qua......
Vẫn như cũ không có bất cứ tin nhắn hồi âm nào!
Cận Tư Nam ngồi một bên, nén cười quan sát Lục Dĩ Thừa, quả thực là không thể tưởng tượng được! Thiếu tướng Lục thế nhưng đang đợi tin nhắn của người khác! Cậu ta thật sự rất muốn biết, tin nhắn vừa rồi là gửi cho ai?
Lục Dĩ Thừa mở di động lên, nhanh chóng gõ: "Như thế nào? Giải sai rồi sao?"
Cố Nhất Nặc phát hiện, di động lại sáng, thấy Lục Dĩ Thừa nhắn tin, cô nghĩ nghĩ, đánh mấy chữ: "Giải đúng rồi, cám ơn."
Lục Dĩ Thừa nắm chặt di động, ly rượu đang cầm trên tay, phát hiện có tin nhắn tới, buông ly rượu trong tay xuống, xem tin nhắn trước.
Nội dung tin nhắn làm cho anh có chút bất mãn, lâu như thế mới nhớ tới nói câu cám ơn?
Anh lại gửi một tin đi.
Cố Nhất Nặc mới cầm lấy bút, nhìn di động lại sáng lên. Vẫn là Lục Dĩ Thừa gửi sao? Cô nhìn chằm chằm màn hình di động, thẳng đến khi màn hình đã tắt, cũng không cầm điện thoại di động lên.
Cô có chút nhút nhát, yêu một người dễ dàng như vậy, kiếp trước, không biết là như thế nào cô lại đi yêu Lục Dĩ Thừa, yêu đến hèn mọn như vậy. Rõ ràng là biết, cô và anh không thể nào, lại vẫn luôn ôm một tia hy vọng. Cô là Lục phu nhân, là anh nguyện ý cưới về, cô vẫn luôn lấy điểm này ra để an ủi chính mình.
Mãi cho đến trước lúc chết, cô mới hiểu được, sự thật tàn nhẫn là anh không tin tưởng cô, càng là chưa từng yêu cô nhưng lại cưới cô.
Không thể không thừa nhận, Lục Dĩ Thừa quá mức ưu tú, quá nhiều phụ nữ vây quanh anh, không biết, tối nay anh sẽ ôm người phụ nữ nào trong lòng mình?
Trong lòng, hơi có chút buồn bực, ẩn ẩn đau, có lẽ cô còn chưa kịp thích ứng. Sẽ có một ngày nào đó khi nhắc tới Lục Dĩ Thừa, cô sẽ không còn bất kỳ cảm giác gì nữa!
Cô cầm bút lên tiếp tục làm bài tập.
Nửa giờ trôi qua, Lục Dĩ Thừa ném điện thoại di động lên sofa, bưng ly lên, đem hơn nửa ly rượu uống một hơi cạn sạch.
"Lục thiếu, Lục thiếu, rượu không phải uống như vậy, anh uống kiểu đó có khác gì trâu?" Cận Tư Nam rung chân, bộ dáng đang xem kịch vui, nhắc nhở một câu.
Lục Dĩ Thừa bước lên phía trước, mở nút cổ áo.
"Anh làm cái gì? Đừng có qua đây!"
Lục Dĩ Thừa túm cổ áo Cận Tư Nam, mở cửa trực tiếp ném cậu ta ra khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài cánh cửa là một không khí xa hoa náo nhiệt, những người phụ nữ trẻ đẹp ăn mặc hở hang, nhảy nhót khêu gợi, chỉ cần liếc mắt một cái, hơi thở đều có thể nóng lên.
Lục Dĩ Thừa đi ra, âm thanh huyên náo ở đây trong một khắc đột nhiên im bặt!
Cận Tư Nam từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi quần áo, ngước ánh mắt háo sắc nhìn một cô gái.
"Lục thiếu."
Lục Dĩ Thừa liếc mắt đảo qua một vòng, mới bước tới một bước lập tức cô gái kia lùi lại ba bước, Cận Tư Nam nhìn thấy thế nào cũng không dám tiến lên nửa bước.
"Lục Dĩ Thừa, đm anh thật đúng là thích đàn ông?!"
Cận Tư Nam và Lục Dĩ Thừa đã quen biết nhau sáu năm, lại chưa từng gặp qua Lục Dĩ Thừa chơi đùa phụ nữ, cậu ta cũng không tin, Lục Dĩ Thừa chỉ có cái mã đẹp trai bên ngoài, lại không có bất kỳ nhu cầu sinh lý bình thường nào!
Toàn bộ quân khu đều đồn rằng cậu ta là thụ của Lục Dĩ Thừa!
Cận Tư Nam không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Cho nên, hôm nay cậu ta phải phá bỏ cái lời đồn chết tiệt này!
Lục Dĩ Thừa xoay người, trở lại phòng nghỉ, lấy áo khoác và điện thoại, xoay người rời đi.
Cận Tư Nam lập tức đuổi theo, "Lục Dĩ Thừa, anh không biết xấu hổ, không cần sĩ diện nhưng tôi còn cần, ông đây huyết khí phương cương, một thân chính khí! Thanh danh đều đã bị hủy dưới tay anh!"
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
56 chương
77 chương
62 chương
33 chương
112 chương