Cả đời người không tranh màn thầu không giành giọng điệu *, tính Giản Dung chính là như vậy, ông cụ thích mềm, nhưng anh không chịu ấm ức, là người đàn ông tham gia quân ngũ, chính là kiên cường như vậy, bạn mắng anh ta, đánh anh ta cũng được, nhưng nếu nói anh ta không bằng ai đó, bạn phải nói lý do. (*) Không tranh màn thầu không giành giọng điệu: là tục ngữ Trung Quốc, nguyên gốc不蒸馒头争口气 nghĩa tương đương trong tiếng Việt – không tranh với đời. “Giản Dung, đừng làm, mau dừng lại.” Lần này Ôn Uyển cũng bất chấp bị đánh hay không bị đánh, đi đến bên cạnh kéo Giản Dung, lúc này Giản Dung mới dừng lại, cả người mạnh mẽ bật nhảy lên, nặng nề thở một hơi. Ông cụ liếc Giản Dung, nói không vui: “Đứng dậy làm gì? Không phải không định đứng lên sao?” Có bản lãnh, cậu tiếp tục chịu đựng, ông sẽ không nhận thua. “Không làm, mặc kệ ngài cảm thấy thế nào, dù Dương tử mạnh hơn cháu, Ôn Uyển vẫn là vợ cháu.” Làm mấy cái hít đất, Giản Dung lqd đã nghĩ thông suốt, đây là tự khiến cho bản thân mình không thoải mái, dù anh như thế nào, ông cụ sẽ không buông tha, “Nhưng mà, cháu giống ngài, đều làm lính, ngài nói cho cháu biết, làm lính tốt hay làm buôn bán tốt?” Lời này vừa nói ra, ông cụ không chút suy nghĩ, rống lên: “Có thể cùng một khái niệm sao? Chính là làm lính mạnh hơn buôn bán, nếu không có chúng ta ngày ngày phòng thủ, bọn họ có thể thanh thản ổn định mà buôn bán sao?” Trong lúc tình thế cấp bách, nói lời thật lòng, ông cụ nói xong đưa tay vỗ nhẹ miệng mình hai cái, đây đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một sắc sảo hơn một, ông anh minh cả đời rồi, lần này lại bị cọc gỗ cho vào bẫy. “Đúng vậy, cho nên cháu mạnh hơn Dương tử.” Giản Dung nói với ông cụ, tính tình ông cụ rất không tốt, rất cố chấp, không biết bản thân mình còn cố chấp hơn ông cụ. Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, đây là tính khí con nít giống ông cụ hả? Buông Giản Dung ra, Ôn Uyển đi tới bên cạnh ông cụ, khẽ mỉm cười với ông cụ: “Ông ngoại, cháu biết ông muốn tốt cho cháu, nhưng Giản Dung đối xử rất tốt với cháu, cháu cũng rất vui vẻ, mọi người chúc phúc cho chúng cháu, có được không?” Ông cụ nhìn Ôn Uyển, đưa tay vuốt đầu Ôn Uyển, giống như khi Ôn Uyển còn bé, ông cụ cười hiền lành. “Tuy nói con cháu có phúc của con cháu, nhưng ông ngoại chỉ có mình mẹ cháu là con gái, bây giờ cũng chỉ có cháu và d.đ’l/q.đ Thành tử, ông ngoại hy vọng các cháu đều tốt, cũng có thể ăn nói với bà ngoại cháu.” Ông cụ thở dài một hơi, nhiều năm như vậy đây là lần nói dài nhất. “Ông ngoại, cháu biết ông cũng muốn tốt.” Ôn Uyển nhìn ông cụ, trong lúc nhất thời không biết nói gì để an ủi ông cụ, chừng này tuổi rồi, đáy lòng bình tĩnh mà phức tạp, nhất là cả đời ông ngoại chinh chiến anh hùng. Ông cụ gật đầu, tiếp tục nói: “Khi bà ấy còn sống, nói với ông, Uyển nhi của chúng ta là công chúa nhỏ đẹp nhất trên đời, nhất định phải gả cho người tốt, để cho ông nắm thật chặt, nhưng ông ngoại chưa hề làm gì.” Không phải ông không hài lòng với Giản Dung, cũng biết người tham gia quân ngũ cưới một cô vợ không dễ dàng, huống chi, đứa nhỏ này sẵn lòng gả cho Giản Dung, có thể tưởng tượng sau hai năm trời trở về Giản Dung còn muốn ly hôn với đứa nhỏ này, nó lại một mình gánh vác, liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Tính tình Uyển nhi không giống như mẹ con bé, ngược lại đặc biệt giống bà ngoại, là cô nhóc dịu dàng mà cố chấp. “Ông không cần làm gì cả, bởi vì cháu sống rất tốt.” Trong mắt Ôn Uyển tràn đầy ý cười. Ông cụ đút thức ăn cho con chim trong lồng tre, thở dài: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, không nói những lời khiến người ta phiền lòng.” Dứt lời, ông cụ thuận thế đứng dậy, Ôn Uyển cũng vội vàng đỡ ông cụ, ra khỏi thư phòng, Giản Dung liền đuổi kịp, nhìn ông cụ thật sự lớn tuổi, đi lại cũng tập tễnh, vừa rồi bản thân mình không nên nổi nóng mới đúng. Đi xuống tầng dưới, Giản Dung lqd rửa mặt, ba người liền cùng ngồi ăn cơm, tán gẫu một số chuyện trong doanh trại, nói về chính ủy, về đoàn trưởng, khi nói tới tiểu Thiên, ông cụ có vẻ đặc biệt vui vẻ, rất ít khi nghe thấy mấy điều này, giờ nghe cũng hứng thú. Ăn cơm xong, Giản Dung cùng Ôn Uyển cũng chuẩn bị trở về, buổi chiều ông cụ muốn đi phố Đông tứ hợp viện, đã thành thói quen, một ngày không đi cảm giác thiếu thứ gì, hai người cũng rất vui mừng, có thể tìm ra việc vui, cuộc sống cũng sẽ thêm vài phần bận rộn. “Ông ngoại, chúng cháu về đây.” Ôn Uyển kéo cánh tay ông cụ, làm nũng, “Ông không giữ cháu lại.” “Vậy cũng được, không cần đi, ở nhà ông ngoại, ông cầu còn không được đấy.” Ông cụ cũng nhận thấy chưa cho Ôn Uyển mặt mũi, Ôn Uyển nghịch ngợm le lưỡi, “Thật không thú vị, càng già càng không thú vị.” Một câu nói, chọc cho ông cụ cùng Giản Dung nở nụ cười. “Được rồi, đừng làm kiêu, sống tốt qua ngày, ông ngoại phải đi, hôm qua ông cụ nhà họ Kim đáng chết kia thắng tiền của ông, hôm nay ông phải đi đòi lại.” Trước kia ông cụ không đánh mạt chược, sau này mới học, đang chơi hăng say đấy. Ôn Uyển và Giản Dung cười cười, cùng chào tạm biệt ông cụ rồi đi ra cửa. Hai người ngồi vào trong xe, Giản Dung lái xe đi, Ôn Uyển ngồi ở ghế bên cạnh lái xe, quay đầu nhìn Giản Dung phụng phịu, dáng vẻ nghiêm trang dạy bảo: “Ông ngoại lớn tuổi, nói cái gì anh nhường một chút là được rồi, nhất định phải để ông ngoai bực bội sao?” Điểm này khiến Ôn Uyển rất không vui, không phải nói khác, cô thấy Giản Dung tốt là được, tính khí ông ngoại giống như lão ngoan đồng *, Giản Dung cũng không nên khiến ông ngoại tức giận như thế. (*) lão ngoan đồng: người già mà tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con. “Lúc đó anh nóng nảy, bây giờ đã biết sai rồi.” Giản Dung thản nhiên nhận sai, cô nhóc này dạy dỗ đúng, dù sao đó cũng là ông ngoại Ôn Uyển. Nghe Giản Dung nhận sai, Ôn Uyển không nói thêm nữa, ngồi ở đó trầm mặc, nghĩ tới lời ông ngoại, trong lòng không có mùi vị gì, khi cô còn bé, đến ông ngoại nhiều hơn, ba mẹ cũng bận rộn, ông nội yêu thương anh trai nhiều hơn nên cô cũng thường xuyên đến nhà ông ngoại. “Mẹ anh, mẹ anh nói.” Trầm mặc lâu như vậy, Giản Dung có phần không biết mở miệng như thế nào, “Mẹ anh nói, gần như đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ, tuần sau có một ngày rất tốt, ngày đó chúng ta làm hôn lễ được không?” Ôn Uyển chưa bao giờ tức giận như vậy, khiến Giản Dung bỗng nhiên vô cùng không quen, rất khó chịu. “Tùy tiện, ngày nào đó cũng được.” Ôn Uyển nhẹ giọng đáp, biết không nên trách Giản Dung, nhưng lại phát cáu mà không lqd giải thích được vì sao, đây là lần đầu, tinh thần không yên như vậy, khiến cho cô rất không an lòng. Giản Dung đưa tay nắm tay Ôn Uyển, hít sâu một hơi: “Anh biết em rất uất ức, người trong nhà em đều cảm thấy em theo anh rất tủi thân, nhưng mà anh không thích bọn họ nói Dương tử thế này thế kia, em có biết không?” Nói được một nửa, Giản Dung dừng lại, miệng anh luôn vụng về, rất nhiều điều muốn nói với Ôn Uyển, nhưng không biết mở miệng thế nào, đời này chưa từng đi dỗ dành con gái, nhưng phải học hỏi để cố gắng sửa đổi.