Giản Diêu lái xe, trong xe mở âm nhạc mạnh mẽ, thỉnh thoảng Giản Diêu tìm đề tài tán gẫu với Ôn Uyển, dọc theo đường đi, vừa nói vừa cười. Ôn Uyển nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ, nhà cao tầng rắc rối phức tạp, Bắc Kinh chính là như vậy, tụ tập quá nhiều quyền quý, từ xưa đến nay chính là như thế, nơi đây có văn hóa đặc biệt. Hơi thở cổ đại dung hợp với kiến trúc hiện đại, có Tứ Hợp viện * đặc thù, ngõ nhỏ đan xen, đây chính là hương vị của kinh thành. (*) Tứ Hợp viện: là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. ‘Tứ’ đại diện bốn hướng Đông, Tây, Nam Bắc; ‘hợp’ hàm nghĩa bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do 4 cái hộp nhỏ tạo hình. Nhìn từ mặt phẳng thì nó là một hình vuông ngay ngắn. Tứ hợp viện đã trở thành công trình kiến trúc đặc trưng cho Bắc Kinh. Thời gian không bao lâu, xe đã chạy đến đại viện, khu nhà vô cùng quen thuộc, nhân viên cảnh vệ quen thuộc đứng ở cổng, nhìn thấy xe, chào một cái, Giản Diêu cũng đáp lại một quân lễ, xe lái thẳng vào đại viện. Đây là nơi mình đã sinh ra và lớn lên hai mươi năm, cũng đã hai năm không trở lại, lá cây bốn phía đã bắt đầu rơi xuống, bạn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mùa thu đang từ từ đến gần. Giản Diêu thuận thế rẽ quặt một phát, quẹo nhanh, thiếu chút nữa đâm vào một người, toàn thân quân trang, không nói hai lời, tiếng Bắc Kinh chính gốc bắt đầu mắng lên: “Thằng nhóc chết tiệt này, cả ngày lái xe chạy như bay, sớm muộn gì cũng thu hồi chứng chỉ của mày.” Mắng Giản Diêu, không phải là ai khác, chính là ba Giản Diêu, chú hai của Giản Dung, trong ngày thường là người chặt chẽ cẩn thận, làm giáo sư trong trường quân sự, lại sinh ra một cậu con trai Giản Diêu không đáng tin cậy như vậy. Xe vững vàng, Giản Diêu lập tức xuống xe, nói với ba mình: “Ba xem ba coi, tự nhiên lao tới như vậy, may mà tài lái xe của con tốt.” Anh bị chửi đã thành quen, cũng coi như không sao. Giản Dung cùng Ôn Uyển cũng đi theo xuống xe, Giản Diêu đã đi về phía sau lấy va li hành lý, chú hai Giản thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn đi rất nhiều. Ôn Uyển cùng Giản Dung mở miệng chào hỏi trước: “Chú hai, thân thể còn tốt chứ?” “Tốt lắm, hai cháu còn tính toán trở lại, chú đây vẫn nhớ kỹ đấy.” Chú hai Giản cười nói với hai người, “Nhanh vào nhà, mọi người đều đang chờ đấy, còn chờ hai cháu bắt đầu ăn cơm.” Chú hai Giản đi tới trước mặt Giản Dung, vỗ vỗ bả vai Giản Dung, làm như không thấy vết thương trên mặt Giản Dung, Giản Dung cũng lễ phép cười cười: “Để cho mọi người chờ lâu, cũng là đi quá gấp.” Giản Diêu vô cùng không thể lý giải, tại sao ba lại thích anh cả đến vậy. Từ nhỏ đến lớn, khi Giản Dung thi đậu trường thợ săn, ba tự mình uống nửa bình rượu tây, ba đều phấn chấn như Giản Dung. Có thể do tính cách bản thân không để cho ba thích, không chững chạc như anh cả, nhưng dù sao Giản Diêu cũng là người nhà họ Giản, bác cả trái lại rất thích anh. Mấy người vào phòng, đổi giầy ở cửa ra vào, còn chưa kịp nói chuyện, ba Ôn, mẹ Ôn cùng mẹ Giản Dung đã đứng dậy đi ra. “Tiểu Uyển.” Mẹ Ôn bước mấy bước đi tới, nhìn Ôn Uyển, cả người không khỏi kích động, con bé này, hai năm không trở lại, cũng thật sự đủ nhẫn tâm, may mà Giản Dung quan tâm, để cho hai đứa xin phép nghỉ trở lại. Ôn Uyển đỏ mắt nhìn mẹ mình, thời gian hai năm, cho dù bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng có thể nhìn ra mẹ mình đã tiều tụy hơn trước kia, chân chim nơi khóe mắt mơ hồ khắc sâu nói cho cô biết, mẹ mình đã lớn tuổi, năm tháng không buông tha con người. “Mẹ, con đã về.” Ôn Uyển ôm mẹ mình, mẹ Ôn ngược lại không khóc, chỉ không ngừng cười: “Trở về là tốt rồi, ông ngoại con cũng nhắc tới, ông nội cũng nhắc mãi.” Ba Ôn ở bên cạnh, nghiêm túc trước sau như một, quân trang đúng mực, tôn lên con người uy phong lẫm liệt, nhìn ra lúc còn trẻ cũng có thể mê hoặc một nhóm cô gái trẻ, nếu không cũng không thể cưới hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hác. “Được rồi, lũ nhỏ đã trở lại, là chuyện vui, nhanh đi vào ăn cơm thôi, ông cụ đều đang chờ đấy.” Ba Ôn liếc mắt nhìn Giản Dung, mở miệng nói với mọi người, khi đại gia đình tập trung một chỗ, ông cụ chính là Thái thượng hoàng, chuyện gì cũng do ông làm chủ, đây là đạo hiếu cơ bản. Ôn Uyển bị người một nhà vây quanh đi vào, lúc Giản Dung ở phía sau, mẹ Giản đi tới trước mặt Giản Dung, lườm Giản Dung một cái: “Con là thằng nhóc không tốt.” Chuyện Giản Dung muốn ly hôn Ôn Uyển, rốt cuộc vẫn không thể lừa gạt, đại viện bên quân khu Giản Dung loan truyền tới, ông cụ Hác đã nghe nói rồi, nhưng người nhà họ Hác và người nhà họ Ôn cũng không nói gì, chỉ nói là chuyện của tụi nhỏ để cho bọn chúng tự báo cáo. Bà vốn định gọi điện thoại mắng Giản Dung, nhưng ba Giản Dung nói chuyện như vậy không phải người lớn có thể quản, lúc ban đầu khi làm mối, Giản Dung chính là bị động, lại còn ép bức, không đảm bảo được, nếu hai đứa thật sự hủy bỏ hôn ước, Ôn Uyển lại có thể theo quân nói rõ còn có thể cứu. Bà vẫn luôn chịu đựng, không nghĩ tới, theo giọng điệu Giản Dung lúc này biết mấu chốt là đưa cô vợ nhỏ về cử hành hôn lễ rồi. Giản Dung nhìn mẹ mình, trầm giọng nói: “Lát nữa con sẽ giải thích cho mẹ chuyện này, vào nhà trước đã.” Nói xong ôm mẹ mình vào nhà. Người một nhà ngồi trong phòng khách, ông cụ ngồi ngay phía trước, ba Giản Dung bận rộn trong bếp, con dâu trở lại, ông nhất định phải tự mình bộc lộ tài năng, cũng để đoạt lại thể diện dùm con trai mình. “Quỳ xuống!” Trong khoảnh khắc khi Giản Dung tiến vào, ông cụ hô nghiêm nghị, đầy không khí, ngược lại khiến mọi người trong phòng kinh hãi. Ôn Uyển cùng ba Ôn, mẹ Ôn đều sững sờ, không hiểu nhìn ông cụ, rốt cuộc mẹ Giản đau lòng con trai, cười với ông cụ: “Cha, cha xem chuyện như vậy, đứa nhỏ cũng vừa trở về, còn nhiều khách như vậy, sáng mai phạt được không?” Là nên phạt, nhưng nhiều khách như vậy, nhìn cũng khó nhìn, muốn đánh phải khoong, cũng nên đóng cửa mà đánh chửi phải không? Dù sao bà vẫn suy nghĩ muốn giữ mặt mũi cho Giản Dung. “Để cho thằng nhóc chết tiệt này quỳ xuống, nghe không hiểu lời của ta rồi hả?” Ông cụ gõ gậy trên mặt đất vang dội, nó cần giữ mặt mũi, vậy Ôn Uyển không cần mặt mũi, nhà họ Ôn không cần? Nhà họ Hác không cần mặt mũi? Chuyện như vậy, chỉ một người biết là sớm muộn gì cũng có thể truyền về, có một số chuyện chính là vấn đề mặt mũi, đời trước, không nói khác, chính là dựa vào mặt mo này mà kiếm cơm. Giản Dung buông tay hành lễ, bước mấy bước tới trước mặt ông cụ, quỳ trên mặt đất, chuyện như vậy là anh thiếu suy nghĩ, một lòng chỉ vì muốn tốt cho Ôn Uyển, sơ sót quá nhiều, ông nội muốn đánh phạt anh cũng nên chịu. Giản Dung vừa quỳ, Ôn Uyển liền khó chịu, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy ông cụ mắng: “Nhìn mày một chút coi, bản lĩnh gì chứ? Học trường học thợ săn như mày là cùng, liều lĩnh, nhà họ Giản ta sao lại có một đứa bé như vậy, đồ không có chí tiến thủ!”