Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ
Chương 45
Gần đây vừa đúng lúc chị dâu nghỉ phép, có thể thế chỗ cho Ôn Uyển, giúp đỡ đội y tế một chút?
“Tại sao? Vợ của tôi, tại sao cậu lại sai bảo?” Đây là cái gọi là mọi sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông, thằng nhóc Giản Dung chết tiệt, đến có chuẩn bị, không trách được anh lại rớt hố.
Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu, cất giấy xin phép, cười hì hì: “Người một nhà, không nói hai lời, vợ quân nhân, đều phải vô tư cống hiến, nhất định là chị dâu có thể hiểu.”
Điểm này không thể nghi ngờ, dù sao mông ngựa anh đã vỗ, có chấp nhận hay không là do đoàn trưởng tự mình suy nghĩ.
“…” Đoàn trưởng Triệu ngước mắt lqd nhìn Gảin Dung, lúc Giản Dung xoay người bước đi thật nhanh, luôn miệng chào hỏi, coi như anh đã thấy rõ ràng, thằng nhóc chết tiệt này, hai năm rồi để ghế trống cho anh.
Vì để cho cậu ta trở lại, đi Bộ tư lệnh, nhờ vả người khác, ngay cả mặt anh cũng không cần, kết quả đổi lại thành vong ân phụ nghĩa, lại nói tiếp, chính là thật chua xót.
Giản Dung không quan tâm tới đoàn trưởng vẫn còn bị kích thích, xoay người trở về văn phòng, tiếp tục vội vàng bàn giao công việc trong tay, trong lòng như có từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, đặc biệt thoải mái, sáng mai có thể về nhà, nếu Ôn Uyển biết, chắc nhất định sẽ vui mừng.
Cúi đầu sắp xếp lại công việc của mình, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bàn giao mọi chuyện lại cho tiểu Lưu.
Giản Dung phải đi tìm doanh trưởng doanh ba, để cho cậu ta mang lính đi huấn luyện trong hai mươi ngày, nhân tài cần bồi dưỡng, lần này đối với doanh trưởng doanh ba chính là cơ hội rèn luyện.
Trên sân huấn luyện, Giản Dung tìm doanh trưởng doanh ba, bắt đầu giao nhận công việc trong tay.
“Bản thân phải làm gương tốt, tôi không có ở đây, ngàn vạn lần đừng xảy ra sự cố, biết không?” Giản Dung nhìn doanh trưởng doanh ba, lạnh lùng giao phó, trong đội ngũ Giản Dung có tiếng là cẩn thận tỉ mỉ, cho dù tín nhiệm cũng vẫn liên tục dặn dò.
Doanh trưởng doanh ba “Bốp” một quân lễ tiêu chuẩn, cao giọng hô: “Rõ, tuyệt đối sẽ không để cho phó đoàn Giản thất vọng!”
Doanh trưởng doanh ba, Lý An, dieendaanleequuydonn là người rất chững chạc thận trọng, làm việc cũng giống như Giản Dung, không nói nhiều nhưng cẩn thận tỉ mỉ, trên căn bản doanh trưởng doanh ba rất ít khi đùa cợt binh lính, thật đúng là người nào mang lính đó.
Binh lính dưới quyền Lý An đại khái là chững chạc dũng mãnh, cũng có thể gọi là lính ngớ ngẩn, trung thành không hai lòng, bên doanh hai ngược lại có đoàn trưởng tùy hứng, hơi du côn, nhưng cũng rất liều mạng, luyện thế nào cũng chưa từng có việc gì, cho nên mỗi người đều có điểm mạnh.
“Được rồi, hơn nữa bên doanh số hai, đừng nuông chiều bọn họ, nên phạt thì phải phạt.” Giản Dung khẽ nhíu mày, không yên tâm nhất chính là lũ nhóc chết tiệt bên doanh số hai, “Nếu trong hôn lễ của ông đây bị đoàn trưởng Triệu gọi trở lại, ông đây để cho các cậu tiến hành huấn luyện ma quỷ mỗi ngày, biết chưa?”
Điểm này phải nói rõ ràng, khó bảo đảm người như đoàn trưởng không làm ra chuyện như vậy.
Doanh trưởng doanh ba sờ sờ đầu, cười hì hì: “Vậy tôi không dám bảo đảm, đoàn trưởng chính là lưu manh, chỉ có chị dâu mới quản được.”
“Đúng, thích ăn đòn.” Giản Dung gật gật đầu, rốt cuộc cũng có người chung chiến tuyến với anh, quả nhiên là mình không nhìn nhầm, dặn dò một chút với doanh trưởng doanh ba rồi mới rời khỏi sân huấn luyện.
Đi phòng y tế đón Ôn Uyển, cũng chuẩn bị cùng Ôn Uyển đi tới tìm chị dâu đoàn trưởng nói một tiếng, không thể để cho người khác gánh vác dùm mình mà không nói một tiếng, đây chính là không phân rõ phải trái, huống chi chị dâu không phải trong quân y như Ôn Uyển.
Buổi chiều cũng không bận rộn, Ôn Uyển ngồi chỗ đó vẽ bảng, ghi chép lại bệnh án, Giản Dung đi vào, Ôn Uyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt Giản Dung thoáng hiện nét cười: “Sao sớm vậy đã tới?”
Cách giờ cơm còn một lúc nữa, chỉ có điều nghe nói nhóm người nhà ăn làm sủi cảo rất náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới, cô cũng muốn đi xem xem, nhưng mà không thể mở miệng nói với tiểu Trạch, dù sao cũng không còn là đứa bé.
Cuộc sống bộ đội có vui có buồn, có buồn có vui, nhàm chán nhạt nhẽo nhưng lại có một hương vị khác, đây là cảm nhận lqd của Ôn Uyển từ chỗ sâu nhất.
Giản Dung “Ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Có bận không? Có thể đi trước không?”
Không đợi Ôn Uyển nói chuyện, tiểu Trạch vén rèm ra, cười nói với Giản Dung: “Không bận, phó đoàn Giản, mang người đi đi.” Bình thường Ôn Uyển đặc biệt chú ý, mặc kệ là lúc nào cũng luôn làm tròn bổn phận, một điểm này khiến cho cậu rất ngoài ý muốn, tính cách giống phó đoàn Giản.
Một câu nói khiến Ôn Uyển hoàn toàn xem thường, ngược lại Giản Dung không cảm thấy gì, gật gật đầu với tiểu Trạch, nói với Ôn Uyển: “Vậy cũng được, tiểu Uyển, mình đi thôi, còn có chuyện muốn nói cùng em.”
Ôn Uyển oh một tiếng, đứng lên bắt đầu dọn dẹp đồ ở trên bàn, lại cởi áo blue trắng cất vào trong ngăn tủ, lúc này mới rời đi theo Giản Dung.
Dọc theo đường đi, dieendaanleequuydonn Giản Dung không nói chuyện, cho đến khi vào rừng cây, Giản Dung đưa tay nắm tay Ôn Uyển, hai người đi tới khu người nhà.
“Có muốn về nhà không?” Đột nhiên Giản Dung thốt ra một câu không đầu không đuôi, Ôn Uyển hơi sững sờ, không rõ lý do nhìn Giản Dung, cô chưa từng nói, cũng không biết vì sao Giản Dung lại đột nhiên đoán ra.
Ôn Uyển thu hồi ánh mắt, gật gật đầu: “Ông ngoại lớn tuổi, ông nội cũng thế, muốn trở về thăm một chút.”
Ông nội trời sinh tính giống ba, chủ nghĩa đàn ông, thương yêu cô, nhưng vẫn thân với mấy người anh trai hơn một chút, đây là quan niệm của xã hội cũ, khó tránh khỏi vẫn còn tồn tại một ít.
Nhưng ông ngoại không giống vậy, đọc sách nhiều, có chừng mực với mấy quan niệm đó, lại quan tâm tới cô hơn đối với anh Thành, nhưng bản thân mình kể từ khi học trường quân đội, liền rất ít gặp mặt ông ngoại, bây giờ ngay cả gọi điện thoại cũng ít đi.
Không phải là không gọi, vừa nói, nghe giọng ngược lại là bắt đầu tự trách, càng muốn về nhà nhìn ông cụ.
Giản Dung không nói tiếp, gương mặt nghiêm túc, hai người không nói lời nào nữa, lúc vừa đến khu người nhà, trong sân đã bắt đầu lục tục nóng lên, mấy đứa bé trong viện đã tan học, lục tục trở lại.
Tiểu Thiên đeo cặp sách, chạy thẳng, lúc nhìn thấy Ôn Uyển thì cười cười: “Chào chị, chào chú.”
Ôn Uyển cười nhìn tiểu Thiên, Giản Dung ngược lại vẫn là gương mặt buồn bực như cũ, chỉ có điều không mở miệng giáo dục tiểu Thiên nữa, nói đạo lý cũng uổng công, thằng bé này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiểu Thiên bổ nhào về phía Ôn Uyển, Ôn Uyển ngồi xổm xuống, đón nhận lấy cậu nhóc.
Nhìn tiểu Thiên, Ôn Uyển cười cười, tiểu Thiên không giống như những đứa trẻ khác, chị dâu chính ủy thích sửa sang cho tiểu Thiên lqd sạch sẽ, cho nên tiểu Thiên cũng đặc biệt thích sạch sẽ, điểm này ngược lại giáo dục rất tốt.
“Tiểu Thiên!” Khi tiểu Thiên đang nhào vào trong ngực Ôn Uyển thì trong sân truyền đến một giọng nói, vẫn trong trẻo sạch sẽ như cũ.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
14 chương
46 chương