Editor: Puck Bác sỹ nói một câu, khiến cho Giản Dung trầm mặc cực lâu, tay không khỏi đưa lên sờ vết sẹo gần mắt kia, tuy nói đàn ông không để ý nhiều chuyện như vậy, nhưng đúng là phá tướng, trong lòng vẫn có chút ngăn cách. “Giản, cậu…” Bác sỹ hơi thân thiết nhìn Giản Dung, lại muốn nói thêm gì nữa, Giản Dung cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn anh.” Nói xong, Giản Dung đứng lên rời đi, ở trường học thợ săn, sẽ không ai để ý đến cái này, làm lính, chẳng lẽ trên người không có vết thương sao? Mặc kệ là vết thương ở trên người, hay ở trên mặt. “Giản Dung…” Ôn Uyển đẩy Giản Dung vẫn trầm mặc, lúc này Giản Dung mới lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đau lòng của Ôn Uyển đang nhìn mình, đưa tay sờ đầu Ôn Uyển, cười nhạt một tiếng với Dương Tử: “Lúc làm nhiệm vụ bị thương, không kịp xử lý gây ra.” Một câu rất đơn giản, bao hàm tất cả đau khổ, anh không hy vọng Ôn Uyển khó chịu, cũng không thích người khác dùng ánh mắt đồng tình nhìn họ, anh có lựa chọn của anh, anh có nghề nghiệp của anh, không hơn. Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, vùi vào trong lòng Giản Dung, anh không muốn nói, cô có thể hiểu, Dương Tử cũng im lặng, không dám mở miệng nói chuyện, xe chạy thẳng lên thị trấn, tìm được một tiệm ăn không tệ dừng lại. Dương Tử dừng xe ổn định, hỏi Ôn Uyển cùng Giản Dung: “Ở đây nhỉ? Nhìn cũng sạch sẽ.” Trong thị trấn này chính là tình hình như vậy, Dương Tử cũng có thể hiểu, càng đau lòng vì Ôn Uyển. “Được, ở đây.” Ôn Uyển có vẻ rất hưng phấn, hàng ngày cô đều ở bộ đội, thức ăn đều là những thứ kia, thật khó mới có thể ra ngoài ăn bữa cơm ngon, điều này có thể làm cho cô không vui vẻ sao? Những năm này, vẫn làm ra vẻ giống như thành thục chững chạc, nhưng từ sau khi Giản Dung trở về, cô muốn tháo bỏ mọi trọng trách, phụ thuộc vào Giản Dung. Giản Dung cùng Ôn Uyển xuống xe, vừa xuống xe, Ôn Uyển liền vui mừng kéo Giản Dung, Dương Tử nhìn qua kính mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, không nói gì thêm nữa, dẫn đầu đi vào tiệm ăn. Vừa nhìn cách ăn mặc của Dương Tử, khuôn mặt của chủ quán lập tức tươi cười đón chào: “Xin chào quý khách, mấy người vậy?” “Ba người, cho chúng tôi một bàn lớn, toàn bộ đồ dùng mới, coi như tôi mua.” Dương Tử tháo kính mát xuống nhìn chủ quán. Không phải cái khác, anh chính là kinh doanh khách sạn, khó tránh khỏi có tính sạch sẽ, giống như những kiểu tiệm ăn ở thị trấn này, cho dù tẩy rửa sạch thêm nữa, anh vẫn cảm thấy không thoải mái. --- ------Puck---- ----- Ngược lại Ôn Uyển không cảm thấy gì, Giản Dung ở bên cạnh cũng không suy nghĩ nhiều, là người đàn ông quân đội mà trưởng thành, quen tùy ý, gì cũng có thể được, nhưng Dương Tử theo chân bọn họ lại khác, không hề cảm thấy người khác có gì đặc biệt. Vừa nghe thay mới đồ dùng, khách hàng bỏ tiền, chủ quán còn không vui mừng sao? Nếu chưa có, lái xe đi mua cũng phải mua mới, cười nói: “Yên tâm đi, các vị, khẳng định sẽ thay mới, mời đi theo tôi.” Nói xong dẫn Dương Tử, Giản Dung cùng Ôn Uyển đi vào phòng phía trong, làm ăn khó tránh khỏi biết nhìn người, dẫn Dương Tử đi phòng bao tốt nhất, tuy kém hơn một chút so với tiệm ăn lớn, nhưng bên trong đã thay mới mọi thứ, cũng coi như sạch sẽ. Rèm cửa sổ hoa nhỏ, khăn trải bàn trắng như tuyết, kính lau hết sức khô sạch, đèn trần màu ấm chiếu cả phòng bao, hoàn toàn ấm áp, ghế gỗ chạm khắc sơn màu đỏ, cũng coi như tinh xảo, quán ăn trong thị trấn này có thể có điều kiện như vậy, khiến Dương Tử cùng Ôn Uyển thật sự không ngờ. Dương Tử dẫn đầu ngồi xuống, Ôn Uyển cùng Giản Dung cũng ngồi xuống theo, ông chủ lập tức cầm thực đơn, đưa cho Dương Tử, Dương Tử thuận tay đưa thực đơn tới trước mặt Ôn Uyển, cưng chiều nói: “Gọi đi, muốn ăn cái gì thì gọi.” Vẻ mặt Ôn Uyển vui mừng, lật mở thực đơn, Giản Dung vừa cầm ly trà, rót cho Dương Tử một chén, lại rót cho Ôn Uyển cùng bản thân một chén, Ôn Uyển vẫn gọi món ăn, phần lớn là món ăn mà Dương Tử và Giản Dung thích. Nhìn cô nương không hiểu chuyện, kỳ thật tư tưởng đã tinh tế hơn so với người khác, cũng thiện lương hơn so với người khác, điểm này, Dương Tử đặc biệt rõ ràng, lúc gọi cá nhúng nước sôi, Giản Dung cúi xuống, nhíu mày mở miệng: “Không thể ăn cay như vậy? Bao tử của em không tốt!” Bình thường cô nhóc này thích ăn cay, điểm này, anh cũng quản thật tốt, Ôn Uyển quay đầu nhìn Giản Dung, vẻ mặt ghét bỏ: “Em thích ăn cá nhúng nước sôi.” Mặc dù biết cay không tốt cho bao tử, mình là bác sỹ biết rõ hơn ai hết, nhưng thức ăn ngon trước mặt có mấy người trần tục nào có thể ngăn cản được, cô cũng không ngoại lệ, thật khó để có thể ăn một lần, lần sau không biết là khi nào. “Để cho con bé ăn đi, ăn một lần, không có chuyện gì.” Dương Tử nói tốt thay Ôn Uyển, mặc dù biết bao tử của cô nhóc này không tốt, nhưng một câu em thích ăn, anh cũng không định làm Ôn Uyển tủi thân. Giản Dung liếc mắt nhìn Dương Tử, không nói gì thêm, không phải vợ của cậu, đương nhiên cậu không đau lòng rồi? Bao tử của cô ấy không tốt, cậu chữa trị giúp cô ấy à? Cậu đau thay cô ấy à? Trong lòng nén giận, dù sao… Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cười hì hì: “Chỉ ăn một lần thôi, đi mà, phó đoàn Giản.” Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, anh không có biện pháp nào với Ôn Uyển. Nói xong Ôn Uyển khép thực đơn lại, đưa cho chủ quán, nói: “Những món này đi, không đủ chúng tôi lại gọi.” Ở bộ đội đã lâu, biết cái gì không nên lãng phí, cho nên, Ôn Uyển không gọi quá nhiều, đủ cho ba người ăn là được rổi. “Ôi, được, các vị chờ, lập tức xong.” Vẻ mặt ông chủ tươi cười, hôm nay gặp phải một nhóm độc tài, coi như buổi sáng không phí công mở cửa. Dương Tử không nói gì nhiều, nhìn Giản Dung, mở miệng: “Giản Dung, trong thị trấn này có chỗ nào bán thuốc lá? Tôi không còn thuốc.” “Để ông chủ lấy cho anh? Quán này chắc là có, nhưng mà nên hút ít thôi, không tốt cho thân thể.” Ôn Uyển nói trước, cô không để ý Giản Dung hút thuốc, cũng biết vốn không quản được, những người đàn ông này, ai cũng thích hút thuốc, nói sẽ không nghe. “Quán ăn này sao có thể có thuốc tốt? Anh với Giản Dung ra ngoài mua, em ở đây chờ tụi anh.” Dương Tử đứng dậy trước, không nói gì thêm, ngược lại Giản Dung dường như đã hiểu rõ ràng Dương Tử muốn anh ra ngoài một mình, nhất định là có lời muốn nói. Nhéo nhéo mặt Ôn Uyển, cũng đứng dậy theo: “Ngoan một chút, chờ anh.” Đi theo Dương Tử ra khỏi quán ăn, hai người lên xe, Dương Tử cho xe chạy, di chuyển nhẹ nhàng, xe đi mất, Dương Tử vẫn trầm mặc lái xe, lái tới chỗ vắng vẻ. Khi đến bờ sông, Dương Tử dừng xe, chỗ này vẫn coi là nông thôn, bên bờ sông là một mảnh ruộng bậc thang, chỗ khác là một mảng cỏ lớn. “Muốn nói gì với tôi sao?” Giản Dung trầm giọng hỏi, càng thêm không muốn nghe Dương Tử nói gì, bởi vì anh cảm thấy lời Dương Tử nói, nhất định có liên quan đến Ôn Uyển, nhiều hơn là liên quan đến đại viện. Nhưng Dương Tử không phải người đại viện, dù có quan hệ với Thành Tử, không nên đối xử tốt với Ôn Uyển như vậy, tốt đến mức gần như là dung túng, anh xuất thân từ lính trinh sát, năng lực quan sát cực mạnh. Dương Tử tiện tay rút chìa khóa xe, thuận miệng nói: “Xuống xe nói đi!”