Quan Môn

Chương 974

Nếu như nói do chính xe của tổ kiểm tra xảy ra vấn đề, như vậy không quan hệ lớn tới trong huyện, nhưng bây giờ vừa nói có sự tồn tại của cỗ xe gây tai nạn, như vậy phải cẩn thận truy cứu trách nhiệm này rồi. - Là một chiếc xe thương vụ, tông vào xe của Ngưu tổ trưởng bọn họ, cỗ xe lật nghiêng, xe gây chuyện đã bỏ trốn! Điền Lực Bình giải thích với Diệp Khai. Hiện tại toàn bộ người trong huyện Phương Thạch đều đang truy tìm chiếc xe gây tai nạn bỏ trốn, nhân thủ có thể điều động đều đã phái ra hết. Kỳ thật chuyện này cũng dễ giải quyết, bởi vì không nói là huyện Phương Thạch, cho dù là toàn bộ Đông Sơn cũng không có được vài kiểu xe gây tai nạn kia, mục tiêu không quá lớn, chỉ cần điều tra tư liệu loại bỏ cẩn thận là đã điều tra ra. Diệp Khai buông xuống điện thoại, phân phó Đường Mộc gọi điện thoại cho Đặng Kim Hữu, để cho hắn an bài nhân thủ cùng nhau đi xử lý việc này. - Lãnh đạo, cần an bài xe sao? Đường Mộc hỏi. - Phải, hiện tại phải đi huyện Phương Thạch, bệnh viện thành phố cũng cần chuẩn bị một chút, phái người đi qua, nhất định phải bảo đảm không chút sơ suất! Diệp Khai gật đầu nói: - Ai, gần đây công việc tệ hại xảy ra thật quá nhiều! Cũng chẳng trách Diệp Khai oán trách, gần đây chuyện hư hỏng của Đông Sơn xác thực xảy ra liên tục, người bên dưới không yên ổn, người bên trên còn muốn chèn ép hắn, các đồng liêu chính giữa đều có tâm tư riêng, đều có tính toán nhỏ nhặt của mình. Mặc dù nói Mộc Uyển Dung đã tới Đông Sơn làm bí thư thành ủy đối với Diệp Khai là một chuyện tốt, nhưng phó chủ tịch thường vụ Giang Hiểu Mai lại là một nhân tố không ổn định, hoàn cảnh chính trị Đông Sơn vẫn phi thường phức tạp. Xe của Diệp Khai rất nhanh liền xuất phát, đến hơn ba giờ chiều đã chạy tới huyện Phương Thạch. Hắn không đi qua Ủy ban huyện cùng huyện ủy, trực tiếp phân phó tài xế lái thẳng tới bệnh viện huyện, vấn an nhóm người của Ngưu Lãm Sơn. Bí thư huyện ủy Kỷ Thành Vân cùng chủ tịch huyện Điền Lực Bình đều đã đến, xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ không ai chạy thoát, thậm chí đều ở lại bên bệnh viện đợi tin tức, trấn an thành viên tổ kiểm tra bị thương. - Chào Diệp chủ tịch… - Chào Diệp chủ tịch… Mọi người cùng nhau vấn an, Diệp Khai bắt tay từng người, nhưng vẻ mặt không hề có chút thần sắc cao hứng. Bí thư huyện ủy huyện Phương Thạch Kỷ Thành Vân khoảng năm mươi tuổi, có vẻ trắng trẻo mập mạp, nhưng theo Diệp Khai lấy được tin tức nói tính tình Kỷ Thành Vân có chút yếu thế, toàn bộ đòn dông của huyện Phương Thạch chủ yếu đều do chủ tịch huyện Điền Lực Bình gánh vác. Đối với tình huống ban lãnh đạo huyện Phương Thạch Diệp Khai không quá quan tâm, chỉ cần bọn họ có thể đem công tác giải quyết thì tốt nhất, những thứ khác đều là thứ yếu. - Lão Kỷ, lão Điền, tình huống Ngưu tổ trưởng như thế nào? Diệp Khai vừa đến liền mở miệng dò hỏi. - Hiện tại đang ở trong phòng giải phẫu, phải xử lý vết thương một chút, tổn thương xương sườn cũng thật nghiêm trọng, phải cố định để phòng ngừa xương đâm vào nội tạng tạo thành xuất huyết, nếu là như vậy sự tình sẽ phiền toái! Kỷ Thành Vân lập tức trả lời. - Thương thế của những người khác ra sao? Diệp Khai lại hỏi. - Đều là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại! Kỷ Thành Vân hồi đáp. Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, xảy ra chuyện thì chỉ có một chiếc xe, bên trên có bốn người ngồi, chỉ có Ngưu Lãm Sơn tổn thương hơi nặng, hơn nữa tuổi tác cao, thể cốt khẳng định không linh hoạt bằng người trẻ tuổi, cho nên khi gặp tai nạn phản ứng chậm chạp, vì vậy bị thương hơi nghiêm trọng. Mọi người vây quanh Diệp Khai đi vào bệnh viện, đi lên khu trọng chứng trên lầu ba. Người của tổ kiểm tra lúc này đều đang ở bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn thấy Diệp Khai xuất hiện liền vây quanh, không ngừng nói chuyện bị xe đụng. - Diệp chủ tịch, ngài nhất định phải làm chủ cho Ngưu tổ trưởng chúng tôi, lần này là bị người cố ý đụng phải đấy! Nếu không phải nhìn thấy Diệp Khai là cán bộ cấp chính sảnh, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, đoán chừng mấy nhân vật cấp trưởng phòng kia đã không nói chuyện khách khí như thế, còn kém yêu cầu hắn trực tiếp phải đi bắt lấy hung thủ. - Chuyện này cảnh sát đang xử lý, Cục cảnh sát huyện cùng Cục cảnh sát thành phố đều đã điều động, tin tưởng rất nhanh có thể đem người gây tai nạn bắt về quy án, thỉnh mọi người yên tâm! Diệp Khai trịnh trọng tỏ vẻ. Đang lúc nói chuyện, đèn của phòng giải phẫu chợt tắt. Sau đó có hộ sĩ đi ra, mọi người lập tức vây quanh. - Hộ sĩ, tình huống người bị thương thế nào? - Không sai, đã xử lý, không tạo thành tổn thương nội tạng, hiện tại đã ổn định lại rồi, chỉ cần không phát sinh tình huống gì ngoài ý muốn sẽ không có vấn đề gì! Hộ sĩ tuy không biết Diệp Khai, nhưng nhận ra được bí thư huyện ủy Kỷ Thành Vân cùng chủ tịch huyện Điền Lực Bình, gặp hai nhân vật kia đều có mặt trong lòng có chút khẩn trương. Mọi người nghe xong đều thở phào một hơi. Không bao lâu Ngưu Lãm Sơn đã được đẩy đi ra, lúc này còn bị thuốc mê nên chưa tỉnh lại. Tuổi tác lão đầu nhi vốn đã cao, gặp phải xui xẻo lớn như vậy, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc làm người nhìn thấy thật lo lắng. Từ trong bệnh viện đi ra, Diệp Khai hỏi thăm tiến triển của cảnh sát. - Đang cẩn thận bài trừ, trong cảnh nội Đông Sơn tổng cộng có hai mươi lăm chiếc xe thương vụ nhãn hiệu đó, hiện tại đang tiến hành bài trừ từng chiếc một. Phó cục trưởng Cục cảnh sát huyện Trầm Tiểu Hổ ngồi cạnh chủ tịch huyện Điền Lực Bình lên tiếng đáp. - Có phải do xe của nơi khác tạo thành không? Diệp Khai đưa ra một vấn đề. Nếu là do cỗ xe địa phương khác gây tai nạn thì phiền toái càng lớn hơn, ít nhất công tác bài trừ thật không dễ làm, lượng công việc sẽ gia tăng mãnh liệt. - Không phải, tuy đồng chí tổ kiểm tra không thấy rõ biển số xe, nhưng số thứ tự phía trước thì thấy rõ, là biển số xe của thành phố Đông Sơn! Trầm Tiểu Hổ lập tức đáp. Mặc dù nói nếu là cỗ xe của địa phương khác gây chuyện thì trách nhiệm của Đông Sơn có thể thoái thác, nhưng người của tổ kiểm tra đã thấy thật rõ ràng là xe của Đông Sơn, cho nên cảnh sát không dám phớt lờ, nhất định phải nghiêm khắc kiểm tra, nhanh chóng tìm ra người gây tai nạn, bằng không không cách nào trả lời với người bị thương. - Được, mọi người vất vả một chút, tranh thủ làm việc, sớm ngày phá án! Diệp Khai nghe được liền khích lệ. - Diệp chủ tịch, hay là đi tới nhà khách nghỉ ngơi một chút đi? Bí thư huyện ủy Kỷ Thành Vân nói. Diệp Khai nghĩ nghĩ gật nhẹ đầu, đoạn đường đến đây tuy không quá mệt mỏi nhưng đường núi xóc nảy, tự nhiên người không được thoải mái, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, thuận tiện hiểu rõ sự tình căn cứ gieo trồng cây đào mật của huyện Phương Thạch. Trước kia Diệp Khai đã nghe qua Điền Lực Bình báo cáo, nhưng dù sao chỉ thấy trên giấy hay trên miệng, hiện tại đã đến huyện Phương Thạch tự nhiên phải đi một chút nhìn xem, làm rõ tinh tường tình huống nơi này. Hi vọng lãnh đạo huyện Phương Thạch xác thực đúng như họ đã biểu hiện ra ngoài, đáng giá cho hắn xem trọng. - Mọi người không cần đi theo, tôi tùy tiện đi xem một chút! Diệp Khai khoát tay nói với người của huyện Phương Thạch. - Làm vậy không tốt đi? Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình nhìn nhau, đều có chút không quá yên tâm. - Có gì không tốt, cứ làm như thế! Sắc mặt Diệp Khai lập tức sầm xuống nói. Mọi người nhìn thấy liền biết Diệp Khai mất hứng, không dám nói thêm gì nữa, chỉ có Điền Lực Bình đưa mắt ra hiệu cho Trầm Tiểu Hổ đứng bên cạnh. Trầm Tiểu Hổ lập tức hiểu được ý tứ của chủ tịch huyện Điền Lực Bình, quay đầu lại an bài vài cảnh sát mặc thường phục ở xa xa đi theo Diệp Khai, tránh khỏi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Diệp Khai đi dọc theo con đường đi tới, lúc này mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng không còn chói chang như trước, có cơn gió mát thổi tới thật dễ chịu, nếu không phải người của tổ kiểm tra xảy ra chuyện, tâm tình của Diệp Khai có lẽ sẽ rất tốt, nhưng vào lúc này hắn lại không được cao hứng. Mấy cảnh vệ của hắn đã tản ra khắp chung quanh. Lúc này hai bên đường có một ít người đang bận rộn trải tấm vải bạt lên mặt đất, sau đó đem chút ít quần áo hoặc giày dép, các loại vật dụng hàng ngày bày lên, kể cả đồ gia dụng cũng có, có người lại bày hàng ăn, dọn bàn ghế chuẩn bị buôn bán. - Nơi này bày chợ đêm ah… Diệp Khai nhìn thấy cũng có chút hứng thú nói. Gần hai năm qua hiện tượng chợ đêm ngày càng được phổ biến, nhất là vào mùa hè có rất nhiều người động đầu óc muốn kiếm chút tiền phụ cấp gia dụng, vì vậy chợ đêm đã được sinh ra. Nhất là đối với một ít công nhân viên mà nói lúc ban ngày không có thời gian đi dạo phố mua sắm, vào buổi tối lại có thời gian có thể đền bù, cho nên chợ đêm phi thường được hoan nghênh. Từ phương diện chính phủ nhìn lại cũng thật ủng hộ việc mở chợ đêm, dù sao có thể làm thị trường phồn vinh, chỉ là phương diện trưng thu thuế nhất định sẽ mang theo một ít nhân tố bất lợi, các phương diện quản lý cũng nhận được ảnh hưởng nhất định. Nhưng đã có rất nhiều chính phủ địa phương đang cân nhắc chuyện này, chẳng hạn như định ra địa điểm chuyên mở chợ đêm vân vân. Diệp Khai chậm rãi đi tới, liền phát hiện phía trước có một thanh niên tóc dài đang treo dây kẽm, dùng kẹp sắt kẹp vài bức tranh treo lên, thoạt nhìn như muốn bán ra tác phẩm của mình. Hắn đi qua nhìn xem, phát hiện quả nhiên là tranh vẽ tay, vì vậy lại hỏi: - Anh bạn, đây là do chính anh vẽ sao? - Ha ha, đúng vậy, tôi học tạo hình mỹ thuật đấy, đều là tác phẩm của tôi, như thế nào, có bức nào vừa ý hay không? Một trăm đồng một bức, là thành phẩm mà thôi. Thanh niên tóc dài cười cười nói. - Đây là cảnh sắc nơi nào, nhìn thật không tệ ah! Diệp Khai chỉ vào một bức vẽ có núi non hoa cỏ thác nước, cảm thấy hứng thú hỏi thăm. - Là bên núi Tây Câu đó, chỗ kia thật khó đi, bình thường không ai đi qua, nhưng cảnh sắc thì đẹp lắm, tôi là người địa phương cho nên mới đi qua đó vẽ tranh thôi! Chàng trai thuận miệng đáp. Diệp Khai gật nhẹ đầu, đang định nói gì thì phát hiện Lý Hải chợt kéo tay hắn, thần sắc thật ngưng trọng, tựa hồ có chuyện muốn nói.