Hẹn ngày gặp lại
Chương 1
Cuối tháng mười hai ở Bắc Kinh hiện giờ đang có tuyết rơi.
Bây giờ, Lâm Khả Nhi vội vàng đi trên đến sân bay, cô sắp bay sang Thụy Sĩ để nghỉ xả hơi.
Trong hai tháng qua cô phải tham gia dự án quảng bá du lịch Trung Quốc, thế nên suốt mấy tuần vừa rồi, Lâm Khả Nhi bận tối mặt, một tuần phải đi đến ba, bốn tỉnh, thành phố.
Vừa làm xong thủ tục, thì nhận được cuộc gọi điện thoại của quản lý, Tuyết Như.
Tuyết Như là quản lý và cũng là bạn học thời đại học của cô, lúc đó mới vừa ra trường thì Lâm Khả Nhi là một beauty blogger* chưa nổi tiếng lắm, vừa vặn khi đó Tuyết Như học chuyên ngành báo chí nhưng lại có niềm đam mê rất lớn đối với ngành nhiếp ảnh. Thế nên hai người hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, dần đà Lâm Khả Nhi có danh tiếng hơn còn Tuyết Như trở thành quản lý của cô lúc nào không hay.
*Beauty blogger là ngành nghề đã không còn xa lạ với giới trẻ hiện nay, những người này sẽ review các sản phẩm dưỡng da, quảng cáo cho các thương hiệu, luôn dẫn đầu và tạo ra xu hướng làm đẹp. Những beauty blogger nổi tiếng ở Trung Quốc hiện nay như: Qiu Qiu, Xu Laoshi, Vivekatt… còn Việt Nam thì có Trinh Phạm, An Phương, Chloe Nguyễn, Daul Be, Mẫn Tiên… ( nguồn: google )
Lâm Khả Nhi nhấn trả lời: “Có chuyện gì vậy?”
Tuyết Như mở miệng liền nói: “Bạn yêu à, chắc là mày không có thời gian thư giãn được rồi” Sáng nay bên tài trợ dự án “Xây dựng trường học cho trẻ em khiếm khuyết” vừa gọi đến, họ nói là giám đốc bên đó muốn gặp mày gấp.”
Lâm Khả Nhi vội vàng: “Cái gì cơ? Chẳng phải đã hẹn sang tuần sau sao?”
Tuyết Như nói với giọng nuối tiếc: “Nghe bảo là giám đốc bên đó có việc nên phải hẹn sớm”
Dự án “Xây dựng trường học cho trẻ em khiếm khuyết” là tâm huyết mà cô đã ấp ủ rất lâu, để giúp đỡ cho những trẻ em kém may mắn có tinh thần ham học, thế nên cô muốn giúp cho các em ấy có thể đến trường như những đứa trẻ khác.
Nhưng mà chuyến đi Thụy Sĩ này là lời hứa hẹn năm xưa, nó có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Lâm Khả Nhi hỏi lại: “Hẹn ở đâu vậy?” Giọng nói có chút hụt hẫng.
Tuyết Như: "Không biết, bên kia chưa báo"
Tuyết Như vừa nói xong, cô liền nhận được tin nhắn bên phía nhà tài trợ, họ bảo là giám đốc bên đó đang ở Thụy Sĩ, cô thầm nghĩ thật trùng hợp.
Tuyết Như trả lời: “Á mày có hi vọng rồi, bên kia báo là ông chủ đang ở đi du lịch Thụy Sĩ”
Lâm Khả Nhi ngạc nhiên hỏi: “ Ở Thụy Sĩ sao? “ Lâm Khả Nhi thở dài một hơi, may là không phải hủy chuyến đi này, nếu không chắc cô sẽ rất nuối tiếc.
Nói thêm vài câu thì Lâm Khả Nhi phải nên máy bay, nên cuộc gọi phải kết thúc.
****
Lúc máy bay đáp xuống thành phố Bern thì đã là 21 giờ 32 phút giờ địa phương, sau chuyến bay dài gần hơn 20 tiếng đồng hồ, Lâm Khả Nhi mệt nhọc xách vali, chờ người ở khách sạn đến đón.
Trên đường về khách sạn, trong xe cô nhìn từ cửa sổ, bên ngoài đã được bao phủ bởi màng đêm, ở đây cũng giống Bắc Kinh hiện tại đang là mùa đông nên có hơi lạnh.
Về đến khách sạn, cô dọn dẹp hành lý rồi sau đó đi tắm.
***
Sau khi tắm xong, đến với quy trình dưỡng da, hôm nay hơi mệt nên giảm bớt chu trình lại một chút, rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vừa lên giường thì cô nhận được tin nhắn từ Tuyết Như gửi đến, bây giờ Trung Quốc đã là rạng sáng mà cô ấy vẫn còn thức.
“Mày tới nơi chưa?, à bên đấy hẹn 5 giờ chiều ở tháp đồng hồ ở thị trấn cổ nhá, đây là số điện thoại riêng của người đó nè”
Cô giật mình, trùng hợp vậy sao, ý định đến đây của cô là tới tháp đồng hồ ở phố cổ Bern, vậy mà bên kia lại hẹn ở đó
“Vừa mới tới, mà mày có thông tin gì của giám đốc bên đó không?”
Tuyết Như hồi âm: “Không có, chả có tư liệu gì hết”
Hai người lại huyên thuyên thêm vài câu sau đó Lâm Khả Nhi mệt quá nên ngủ thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, cô thức dậy thì đã là hơn 11 giờ.
Vội vàng vệ sinh cá nhân, sau đó dùng bữa sáng tại khách sạn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô định sẽ đi vòng thị trấn cổ, buổi chiều cũng có hẹn ở trí trấn nhưng chắc chẳng tham quan gì được vì phải bàn công việc.
Hôm nay là ngày 26 tháng 12 là một ngày rất quan trọng đối với Lâm Khả Nhi, đó là ngày kỷ niệm yêu nhau của cô với anh.
Năm cô tròn 23 khi đó hai người đã bên nhau được hai năm, và cũng chính vào năm đó cô là người nói lời chia tay.
Trước đó cô đã từng nói, cô rất muốn đi thị trấn cổ ở thành phố Bern, anh cũng đã hứa năm cô tròn 26 tuổi anh sẽ đến cùng cô.
Và ngày hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật của cô.
Nhưng cô lại đã làm thất hứa, nghĩ đến đây, như có một con dao vô hình đang cứa vào lòng cô, khiến nó rỉ máu.
Trong 3 năm qua sau khi chia tay, Lâm Khả Nhi lao đầu vào công việc, không có ngày nào mà cô không ngừng nhớ đến anh, nên cô muốn vùi đầu vào công việc để quên đi hình bóng của anh. Nhưng làm sao cũng chẳng thể quên được.
Lâm Khả Nhi thẫn thờ đứng trước một tiệm đồ vintage trên phố cổ, bỗng nhiên trong dòng người lướt qua có một hình bóng rất quen thuộc, chân cô không tự chủ được mà cứ bước đi theo hình bóng đó.
Đó là anh, Mạc Thành Đông, hình bóng càng ngày càng khuất xa, còn cô cứ mãi chạy theo đến lúc đại não có ý thức với điều đang làm, cô dừng bước, bật khóc nức nở giữa đường, tự nói với bản thân “Mày bị điên rồi Lâm Khả Nhi”.
Phải qua một lúc sau, cô mới bình tĩnh lại mà đi tiếp, một lúc sau cô đi bộ đến tháp đồng hồ, nơi này là nơi cô từng rất muốn đến cùng anh, nhưng bây giờ đứng ở đây chỉ có mỗi mình cô.
Đứng ở tháp đồng hồ khá lâu, sau đó cô nhìn kim đồng hồ chỉ đến 15g30, lúc ấy cô mới nhớ ra phải quay trở về sửa soạn để đi gặp nhà tài trợ bên đó.
Đi bộ về đến khách sạn mất 20 phút, cô vội tắm rửa, sau đó trang điểm, kế tiếp cô thay một chiếc váy dài qua đầu gối có họa tiết hoa của thương hiệu Dior mà cô mới mua vào tuần trước, xách theo túi Chanel màu đen với mang đôi giày đế bệt của D&G cho dễ đi bộ.
Thay đồ xong, thấy hơi lạnh cô khoác thêm một cái áo blazer màu nude.
Sau khi nhìn vào gương thấy trên gương mặt xinh đẹp, nổi bật nhất là đôi môi anh đào chúm chím được tô điểm thêm chút màu đỏ của son, nhìn một lúc thấy bản thân đã chỉnh chu rồi, sau đó cô liền rời khỏi khách sạn quay lại tháp đồng hồ.
Đến tháp đồng hồ, đứng khoảng mười phút, bây giờ đã là 5 giờ 18 phút mà người bên kia vẫn chưa tới, sau đó cô gửi tin nhắn cho người bên kia nhưng mãi vẫn không thấy hồi âm.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
45 chương
31 chương