Quan Môn
Chương 969
- Chuyện của người trẻ tuổi chúng ta xác thực không quản được rồi!
Mạnh Chiêu Hoa có chút cảm khái nói.
Kỳ thật hai vợ chồng Diệp Tử Bình chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, có thể nói là trẻ trung khỏe mạnh, là thời điểm xuất ra thành tích, chẳng qua lúc trước kết hôn sớm, con trai lại có tiền đồ, cho nên cảm thấy bản thân mình không còn trẻ tuổi.
Trên thực tế với tuổi tác của bọn họ xem như đã là nhân vật cao tầng trẻ tuổi nhất.
- Qua một thời gian là sinh nhật của lão gia tử, đến lúc đó nên tặng lễ vật gì mới tốt đây?
Mạnh Chiêu Hoa đột nhiên hỏi.
Sinh nhật của lão gia tử luôn dùng ngày âm lịch, cho nên sinh nhật của ông năm nay nằm giữa tháng 8, tính ra còn chưa đầy nửa tháng cho nên Mạnh Chiêu Hoa đã suy nghĩ phải sớm làm chuẩn bị, trước tiên đem lễ vật chuẩn bị mới thỏa đáng.
- Loại chuyện này em tự làm chủ là được rồi!
Diệp Tử Bình có bao giờ đặt chủ ý trong vấn đề như vậy nên nói với vợ.
- Lần trước ở trong một tiệm trang sức em nhìn thấy một tòa hoàng dương mộc điêu không tệ, đoán chừng hợp khẩu vị của lão gia tử, chỉ là giá tiền hơi cao, phải hơn hai trăm ngàn đâu.
Mạnh Chiêu Hoa nói với Diệp Tử Bình.
Giá cả hơn hai trăm ngàn đối với họ mà nói xác thực là rất đắt.
Phải biết rằng là người lãnh đạo phó quốc cấp, tuy Diệp Tử Bình không cần sầu vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, bởi vì hết thảy đều có chính phủ lo lắng toàn bộ, nhưng nếu bảo hắn tự xuất ra nhiều tiền như vậy đúng là thật cố hết sức.
Làm người lãnh đạo tới cấp bậc này bản thân Diệp Tử Bình cũng có thu nhập, chủ yếu là tiền nhuận bút, thu nhập tính ra cũng có chút phong phú, nhưng tùy tùy tiện tiện bỏ hơn hai trăm ngàn mua một lễ vật hoàng dương mộc điêu, khẳng định phải có chút cố hết sức, cho nên cần phải suy nghĩ kỹ mới được.
- Chuyện này em cứ nói với Chung Ly Dư một tiếng là xong thôi.
Diệp Tử Bình ngược lại liền có biện pháp trực tiếp nói với Mạnh Chiêu Hoa.
- Không tốt lắm đi?
Mạnh Chiêu Hoa có chút do dự nói.
Mặc dù nói Chung Ly Dư là nữ nhân của Diệp Khai, chuyện này đã được lão gia tử tán thành, nhưng Mạnh Chiêu Hoa luôn cảm giác loại quan hệ này có chút là lạ, không biết nên xử trí như thế nào.
- Có gì mà không được, em nói với nàng khẳng định nàng vô cùng cao hứng!
Diệp Tử Bình nói.
Dù sao hắn cũng là nam nhân, kỳ thật có chút vấn đề hắn hiểu được khá tinh tường, biết rõ Chung Ly Dư chấp chưởng tài nguyên kinh tế khổng lồ cho Diệp Khai, khẳng định rất có tiền, nhưng Chung Ly Dư luôn khát vọng lấy được sự tán thành của Diệp gia, cho nên vẫn luôn phi thường quan tâm việc của Diệp gia.
Hôm nay sắp tới sinh nhật của lão gia tử, Chung Ly Dư dâng lên lễ vật là chuyện thật hợp tình hợp lý.
Mà Mạnh Chiêu Hoa ra mặt cho Chung Ly Dư đi mua sắm lễ vật, đây là xem nàng như con dâu mà đối đãi, Chung Ly Dư biết được sẽ vô cùng cao hứng.
Làm như vậy cũng mang ý nghĩa từ trên xuống dưới trong Diệp gia đều thừa nhận sự tồn tại của Chung Ly Dư, nhiều nhất chỉ là không thể thừa nhận trên danh nghĩa công khai mà thôi.
- Được, nghe lời anh!
Mạnh Chiêu Hoa gật đầu đồng ý.
Kỳ thật Mạnh Chiêu Hoa cũng rất ưa thích Chung Ly Dư, vừa xinh đẹp học vị lại cao, còn có thể kinh doanh một tập đoàn công ty lớn như vậy, nữ nhân như thế đặt nơi đâu đều là đối tượng tranh giành, nếu không phải vì nguyên nhân của Sở Tĩnh Huyên, thật sự là một lựa chọn tốt nhất cho Diệp Khai.
Chỉ là với đại chính hào môn như Diệp gia, không môn đăng hộ đối thì tuyệt đối không được, Mạnh Chiêu Hoa có thích cũng không làm được gì.
…
Sau khi Diệp Khai về tới nhà, lại cảm thấy có chút mất ngủ.
Hắn ở trong phòng thật lâu sau, lại gọi điện thoại cho Mộc Uyển Dung:
- Em ngủ chưa?
- Vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, còn anh?
Thanh âm Mộc Uyển Dung thật ôn nhu.
Trên thực tế những người làm lãnh đạo như bọn họ bình thường đều ngủ rất muộn, về phần buổi sáng có đúng giờ đi làm hay không kỳ thật không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần kịp thời xử lý công việc cho dù không đến văn phòng thì có quan hệ gì?
Có tra xét chuyên cần chăng nữa cũng không ai tra tới trên đầu bọn họ, dù sao lãnh đạo luôn bề bộn, thời gian dài ở bên ngoài là việc thật bình thường, tỷ như trước kia khi Diệp Khai đảm nhiệm chức bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành, thường xuyên đi ra ngoài, thời gian ở lại trong Long Thành rất ít.
- Bỗng nhiên không ngủ được.
Diệp Khai nói, sau đó chợt hỏi:
- Anh qua tìm em được không?
- Không tốt đi, đã trễ như vậy, bị người nhìn thấy thì sao bây giờ!
Mộc Uyển Dung có chút khó xử nói.
Chuyện này xác thực không dễ dàng, nếu như nói là ban ngày thì đỡ hơn một chút, mọi người có nhìn thấy thì nói chủ tịch thành phố tìm bí thư thành ủy nghiên cứu công tác gì đó là được, thế nhưng hiện tại đã là nửa đêm, chủ tịch thành phố trẻ tuổi mò tới nhà của bí thư thành ủy tuổi trẻ, sau khi đi vào thì không thấy đi ra, mãi cho tới sáng sớm hôm sau vẻ mặt hài lòng rời đi, chuyện này nếu bị người thấy được nhất định sẽ gây ra đại loạn.
Tình huống Đông Sơn vốn đã vô cùng phức tạp, nếu còn truyền ra đồn đãi chuyện xấu giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, chỉ sợ toàn bộ tỉnh Hà Đông đều phải chấn động bất an.
Mộc Uyển Dung cân nhắc thật nhiều vấn đề, nàng có chút lo lắng Diệp Khai tùy ý làm bậy sẽ gây ra cục diện hỏng bét.
Mặc dù nói hiện tại thành phố Đông Sơn đã có biểu hiện bề ngoài giống như đã ổn định lại, nhưng Mộc Uyển Dung cũng cảm giác được phía dưới mặt ngoài bình tĩnh khả năng đang cất giấu nguy cơ sóng gió mãnh liệt.
Vào thời điểm này càng phải trầm tĩnh, tuyệt đối không thể vì chút việc nhỏ mà làm ảnh hưởng tới đại cục.
- Không sao đâu, bên trong đại viện không trang bị máy giám thị, anh cẩn thận một chút là được, em chờ anh năm phút mở cửa cho anh, đừng bật đèn!
Diệp Khai nói.
- …
Mộc Uyển Dung lập tức im lặng.
Diệp Khai mò mẫm đi ra khỏi nhà, vòng ra phía sau biệt thự của mình, bên này có một hàng cây thật cao vừa lúc đủ che đậy hành tung của hắn.
Biệt thự của Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung còn cách nhau một con đường đi bộ chừng hơn năm thước mà thôi, Diệp Khai đi nhanh qua, cẩn thận lách qua chỗ hàng cây, liền đi tới trước cửa biệt thự của Mộc Uyển Dung.
Đúng lúc này Mộc Uyển Dung cũng đã đứng sau cửa chờ hắn, nàng không mở đèn, đôi mắt đã sớm thích ứng với bóng tối, quả nhiên nhìn thấy Diệp Khai chạy tới.
- Lá gan anh ghê gớm thật!
Mộc Uyển Dung nhỏ giọng oán trách một câu, sau đó mở cửa cho Diệp Khai đi vào, lại rất nhanh khóa cửa lại.
Làm xong việc này Mộc Uyển Dung chợt cảm thấy trái tim mình nhảy loạn thình thịch, hơi thở có chút gấp gáp.
Trước kia mỗi khi ước hẹn với Diệp Khai trên cơ bản đều ở trong thủ đô, không có người nào để ý tới bọn họ, hơn nữa địa phương cũng kín đáo, hiện tại ước hẹn trực tiếp ngay trong đại viện thành ủy xác thực là chưa từng thử qua bao giờ.
Diệp Khai đã có chút không nhịn được vươn tay thăm dò vào trong người nàng:
- Ồ, sao lại mặc quần áo rồi đây?
Nhưng hắn cũng không hề có chút cố kỵ, thuận tay vuốt vào bên trong, đẩy ra áo lót, xoa nắn bầu vú mềm mại của nàng, cảm giác được một đoàn ấm áp, chỉ chớp mắt Mộc Uyển Dung đã động tình.
- Đừng…
Mộc Uyển Dung đã lâu không nếm trái cấm, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.
- Anh bế em lên lầu…
Diệp Khai gần đây đã nén lửa dục không ít, mặc dù Nam Cung Vân luôn chủ động câu dẫn hắn, nhưng Diệp Khai không quá yên tâm đối với nàng, đối mặt bữa ăn ngon cũng không dám động đũa, trong nội tâm rất oán giận.
- Ah…
Mộc Uyển Dung chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nhoáng lên, đã bị Diệp Khai bế bổng, nàng dùng hai chân vòng ôm lên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn dùng một loại tư thế phi thường thân mật kề sát chung một chỗ.
Diệp Khai nâng bờ mông của nàng, nửa thân dưới đã cứng rắn đẩy lên mông nàng.
- Diệp bí thư Ban kỷ luật thanh tra, chủ tịch thành phố anh đều đã làm, hiện tại anh thật muốn làm cả bí thư thành ủy đây…
Diệp Khai cắn nhẹ lỗ tai Mộc Uyển Dung nói.
- Ah…Anh muốn làm bí thư thành ủy?
Mộc Uyển Dung bị Diệp Khai chọc ghẹo đã sớm ý loạn tình mê, nghe vậy trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, trong lòng tự nhủ anh làm bí thư thành ủy chẳng lẽ em làm chủ tịch thành phố sao?
- Đúng vậy, chính là muốn…làm em đây!
Đúng lúc này Mộc Uyển Dung chợt phản ứng, vì sao Diệp Khai lại nói muốn “làm” bí thư thành ủy!
- Tiểu tử này, càng ngày càng xấu xa!
Mộc Uyển Dung không nhịn được thầm mắng.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
572 chương
12 chương
16 chương
87 chương
73 chương
224 chương