Quan Môn

Chương 943

- Tại sao không an bài rượu đế? Phó bí thư Lý Văn Hải nhìn thấy bia rượu bày trên bàn, có chút không vui hỏi nhân viên công tác. - Là văn phòng thành ủy an bài, nghe Tôn chủ nhiệm nói là Diệp chủ tịch phân phó, chỉ an bài bia cùng rượu vang, không an bài rượu đế! Nhân viên công tác lập tức trả lời. - Không uống rượu đế còn gọi là uống rượu sao? Lý Văn Hải nghe được là Diệp Khai an bài, trong nội tâm càng không vui, hắn nói với thư ký ngồi bên cạnh: - Cậu đi một chuyến, tới phòng làm việc của tôi lấy hai bình trần nhưỡng Mao Đài đến. Bí thư Ban kỷ luật thanh tra Đoạn Phi ngồi bên cạnh hắn nghe được, thần sắc tràn đầy lo lắng nói với hắn: - Lão Lý, thôi đi, mùa hè mà uống rượu đế làm gì chứ, tôi nghĩ bia cùng rượu vang cũng đủ rồi. Trong lòng Đoạn Phi hiện tại thật có chút không ổn định. Hôm nay tân nhậm bí thư thành ủy tới nhậm chức, phó chủ tịch thường vụ cũng đã có người, nhưng cục diện thành phố lại biến thành thật khó phân biệt, hiện tại ba vị cán bộ cấp chính sảnh là ba đại cự đầu Đông Sơn, rốt cục họ có ý nghĩ thế nào không ai biết được rõ ràng. Tam cự đầu nếu còn chưa có thái độ minh xác, cán bộ trong thành phố thật sự không dễ đứng thành hàng. Đoạn Phi rất rõ ràng, hiện tại tuy Lý Văn Hải vẫn là phó bí thư, nhưng thực tế quyền hạn đã bị thu nhỏ rất nhiều, căn bản không đủ khả năng gánh chịu nổi địa vị đầu lĩnh của phe phái bản thổ, Diệp Khai, Mộc Uyển Dung cùng Giang Hiểu Mai, bất luận là người nào đều có thể vững vàng áp hắn một đầu. Hơn nữa Trương Thiếu Kiệt bị miễn chức, lực lượng của bọn họ bị hao tổn lớn, cục diện càng thêm khó khống chế. Cho dù bọn họ có thể liên hợp lại nhất trí đối ngoại, cũng chỉ có được bốn vé trong thường ủy hội mà thôi, huống chi lần trước bí thư Ủy ban tư pháp Triệu Thế Lễ chịu duy trì cũng chỉ là vì tuyển chọn đầu cơ, chưa hẳn thực sự nguyện ý liên minh thực sự. Về phần địa vị của thư ký trưởng thành ủy Trương Trùng, lúc này đã có chút bất ổn, là đại quản gia của bí thư thành ủy, không phải là tâm phúc thì rất khó được tin tưởng, sau khi Mộc Uyển Dung nhậm chức còn có thể tiếp tục cho hắn đảm nhiệm chức vụ thư ký trưởng thành ủy nữa hay không cũng không nắm chắc. Nói như vậy người đáng tin cũng chỉ còn Đoạn Phi cùng Lý Văn Hải, hai phiếu bên trong thường ủy hội có thể tạo được bao nhiêu tác dụng? Hoặc là có lẽ ngày sau bọn họ chỉ có thể bám vào một trong ba đại cự đầu mà phất cờ hò reo, mới có thể cam đoan ích lợi của bọn họ không bị ảnh hưởng. Ai…không nghĩ tới mới qua thời gian không bao lâu, chủ tịch thành phố Mạnh Chiêu bị mất chức, phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh vào tù, bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc Trương Thiếu Kiệt bị miễn chức, đoán chừng kết cục sẽ không tốt bao nhiêu, phái bản thổ Đông Sơn từng một tay che trời đã tan thành mây khói. Căn cứ vào loại tâm lý như thế Đoạn Phi cảm thấy không cần phải so đo với Diệp Khai trong những sự việc nhỏ nhặt như vậy, làm như thế chẳng những không có chỗ tốt ngược lại còn bị người nghiêm khắc xử lý. Đoạn Phi tin tưởng nếu như không có Diệp Khai đứng sau lưng thao túng điều khiển, Trương Thiếu Kiệt cũng không có khả năng bị trong tỉnh miễn chức. - Tôi không uống bia cùng rượu vang đâu, đây không phải thứ mà đàn ông nên uống! Lý Văn Hải không để ý tới lời nhắc nhở của Đoạn Phi, khoát tay chặn lại nói. Đoạn Phi nghe xong không khỏi chán nản, trong lòng lại thầm hận. Nếu không phải vì ở trong thường ủy hội cần người liên thủ, hắn sẽ không nhân nhượng Lý Văn Hải, dù sao một người thật thế đơn lực bạc, làm việc gì cũng sẽ không có người ủng hộ, khẳng định là không thể ở lại trong thường ủy hội, ít nhất phải có được một minh hữu, có hai người trở lên thì không còn gì tốt hơn. Đương nhiên một khi lực lượng của bọn họ quá lớn, ảnh hưởng tới quyết sách của thường ủy hội thì sẽ đưa tới phiền toái. Giống như lần dự họp trước đó, Diệp Khai gặp phải nguy hiểm mất quyền lực, lập tức liền biểu lộ ra lực lượng cường đại của chính mình, một người dùng ba phiếu, cường thế áp đảo bọn họ hợp tung liên hoành, làm cho bọn họ bị biến thành chuyện cười. Trương Thiếu Kiệt bị miễn chức, đương nhiên là liên quan tới việc dự họp lần trước, bởi vì khi đó xe chỉ luồn kim với bọn họ chính là Trương Thiếu Kiệt, cho nên hắn đứng mũi chịu sào. Đối với thủ đoạn của Diệp Khai, Đoạn Phi kiêng kỵ thật sâu, nếu không phải do chính bờ mông hắn không được sạch sẽ, hắn cũng không muốn cùng Lý Văn Hải xen lẫn chung một chỗ, điều này thực sự chỉ là hành động bất đắc dĩ. - Ông muốn làm sao thì làm đi… Đoạn Phi hờn dỗi nói một câu, xoay mặt sang chỗ khác. Cũng không qua bao lâu, chỉ lấy thư ký của Lý Văn Hải đã mang tới hai bình Mao Đài, bỏ lên trên bàn. Lý Văn Hải mở nắp một bình, mùi rượu tràn bốn phía, không biết uống vào sẽ như thế nào, chỉ là hương rượu cũng đủ làm người say mê, xác thực mang theo hương vị mê người. - Rượu ngon! Lý Văn Hải híp mắt, hít sâu một hơi, nhịn không được tán thán nói. Mấy người chung quanh đều ngửi được mùi rượu, sâu rượu trong bụng lập tức bị hấp dẫn đi ra, chỉ là chứng kiến rượu do Lý Văn Hải sai người của mình mang tới, nên chỉ nhìn qua liền dừng bước. Đang trong thời khắc mẫn cảm, hai vị tân nhậm lãnh đạo vừa mới tới nhậm chức, mà Diệp chủ tịch đang nhìn chằm chằm, ở thời điểm mấu chốt nếu đi tới thân cận với Lý Văn Hải sẽ gặp phải tình huống như thế nào thật sự rất khó nói, chỉ nhìn kết cục của Trương Thiếu Kiệt liền minh bạch hậu quả nếu dám nghịch thủy triều rồi. Chỉ cần bảo trụ vị trí của chính mình, sừng sững không ngã, còn lo lắng không có rượu ngon để uống? Nếu ý nghĩ nóng lên, đứng sai đội ngũ, đây chỉ có thể còn cơ hội uống được ngụm rượu trước mắt mà thôi. Mọi người kinh nghiệm chiến trận, tự nhiên biết rõ sự tình gì có thể làm, sự tình gì không thể làm, cái gì gọi là cơm có thể ăn mà rượu không thể uống, cho nên người động tâm thật không ít, nhưng dám tới đòi Lý Văn Hải chén rượu uống thì lại không có một ai. Đoạn Phi ngược lại không quan tâm ý nghĩ của những người khác, nhưng hắn phi thường bất mãn với thái độ của Lý Văn Hải, cho nên không có tâm tư uống rượu, bởi như vậy chỗ của Lý Văn Hải liền biến thành tẻ ngắt. Một hồi lâu sau, không có người nào tới cùng hắn chia sẻ rượu ngon. Lý Văn Hải nhìn thấy được tình huống như vậy, trong lòng không khỏi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tình huống Đông Sơn lại chuyển biến xấu tới mức độ hôm nay, Lý Văn Hải hắn đã không còn là phó bí thư được nhiều người ủng hộ như trước kia rồi sao? Người trong quan trường, thật sự là đủ thực tế đấy! Diệp Khai thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi hắc một tiếng. - Sao vậy? Mộc Uyển Dung ngồi bên cạnh hỏi. - Không có gì, chỉ nghĩ tới tiết mục nên khai mở thôi. Diệp Khai hướng chỗ Điền Thanh đang ngồi bên bàn khác gật nhẹ đầu, ý bảo nàng đi qua. - Diệp chủ tịch! Điền Thanh đi tới hơi khom người dò hỏi. - Ách, tôi định hỏi thăm một chút tiết mục có thể bắt đầu rồi hay không? Diệp Khai liếc mắt nhìn Điền Thanh. Điền Thanh phát hiện tư thế của mình có chút mập mờ, vì vậy dùng tay che vạt áo nói: - Lúc nào cũng có thể bắt đầu! - Vậy thì bắt đầu đi, Mộc bí thư cùng Giang phó chủ tịch đường xa mà đến, sớm xem xong tiết mục còn sớm về nghỉ ngơi. Diệp Khai nói với Điền Thanh, sau đó lại nói với Mộc Uyển Dung: - Vị này là bí thư Đoàn thanh niên thành phố Điền Thanh, tiết mục tối nay là do nàng xử lý, năng lực của đồng chí Điền Thanh rất tốt. - Nha… Mộc Uyển Dung gật nhẹ đầu, không khỏi liếc mắt nhìn Điền Thanh. Mộc Uyển Dung phát hiện vị bí thư Đoàn thanh niên này quả nhiên xinh đẹp, không khỏi có chút hoài nghi, có phải có quan hệ đặc biệt gì với Diệp Khai hay không? Diệp Khai tựa hồ biết nàng suy nghĩ điều gì, dùng ngón tay chấm nước viết lên mặt bàn hai chữ : thư ký. - Vậy thì bắt đầu đi! Mộc Uyển Dung lập tức hiểu được ý nghĩ của Diệp Khai, cười gật đầu nói. Điền Thanh đương nhiên nhìn thấy được hai chữ Diệp Khai viết lên bàn, trong lòng không khỏi dao động, nàng thật không ngờ quan hệ giữa Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung thân cận hơn đồng sự bình thường mà nàng đã suy đoán rất nhiều, bằng không mà nói Diệp Khai không có khả năng ngay ngày đầu tiên Mộc Uyển Dung nhậm chức mà hướng nàng đề cử nhân tuyển làm thư ký. Điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, quan hệ giữa hai người thật không tầm thường. Tiết mục buổi tối xem như là buổi diễn thử liên hoan đại hội Đảng, đưa vào buổi tiệc hoan nghênh bí thư thành ủy cùng phó chủ tịch thường vụ tân nhậm cũng xem như là một công đôi việc, vừa có thể biểu hiện tôn trọng lãnh đạo vừa có thể nhìn xem ưu khuyết để kịp thời thay đổi. Nếu không phải nguyên nhân này, Diệp Khai sẽ không huy động nhân lực làm ra buổi tiệc tối. Tiết mục biểu diễn không tệ, ít nhất mọi người nhìn xem cảnh đẹp ý vui. Chỉ là tâm tình của phó bí thư Lý Văn Hải không tốt, một mình buồn bực uống rượu. Giang Hiểu Mai thấy được tình hình này, nội tâm có chút so đo, nàng đi qua nói: - Lý phó bí thư, đây là rượu gì, sao lại thơm như vậy? - Mao Đài trần nhưỡng, đây thật khó tìm, Giang phó chủ tịch cũng thử xem một chén? Lý Văn Hải thấy Giang Hiểu Mai tựa hồ có hứng thú với rượu của hắn, lập tức hưng phấn nói. - Ha ha, tôi không uống rượu, chỉ có thể uống chút rượu vang thôi! Giang Hiểu Mai cười lắc đầu nói: - Chỉ là ngửi mùi rượu thật thơm nên mới đi qua hỏi thăm một tiếng. - Giang phó chủ tịch không uống rượu? Lý Văn Hải nghe xong, lập tức sửng sốt, hắn cũng không đoán ra ý tứ của Giang Hiểu Mai, trong nội tâm thoáng xoay chuyển, thử thăm dò nói: - Vậy không có vấn đề gì, tôi còn một bình chưa mở ra, đưa cho Giang phó chủ tịch đặt trong nhà bày biện cũng sẽ không mất mặt! - Làm sao lại không biết xấu hổ vậy chứ? Giang Hiểu Mai tựa hồ có chút động tâm. - Giang phó chủ tịch đừng khách khí, dù sao tôi cũng không uống được nhiều như vậy, bình này đưa cho cô thôi! Lý Văn Hải cảm thấy Giang Hiểu Mai tựa hồ có ý lôi kéo mình, lập tức hào phóng tỏ vẻ, cũng không quản Giang Hiểu Mai nói gì, để thư ký dùng chiếc túi đựng bình Mao Đài cứng rắn nhét vào trong tay của nàng. - Vậy thì đa tạ! Vẻ mặt Giang Hiểu Mai thật thản nhiên, thật tự nhiên thu bình Mao Đài, sau đó cảm tạ quay về chỗ ngồi. - Vị Giang phó chủ tịch này hình như có chút ý nghĩ đâu… Diệp Khai thấy một màn kia khẽ nói với Mộc Uyển Dung. - Cho dù có ý nghĩ cũng không đấu lại anh! Mộc Uyển Dung khẽ mỉm cười nói.