Quan Môn
Chương 924
- Người sợ nổi danh heo sợ mập ah…
Diệp Khai hít sâu một hơi.
Người khác thì lo lắng thanh danh của mình không đủ vang dội, đi tới chỗ hắn lại hi vọng mưu cầu thành phố Đông Sơn ngày càng phát triển, làm ra chiến tích, đối với việc nổi danh gì đấy xác thực là hắn không cần tới, thậm chí là có chút ít bài xích.
Dù sao người bình thường muốn dương danh lập vạn trong quan trường là bởi vì căn cơ không đủ thâm hậu, cho nên phải mượn nhờ ngoại lực hỗ trợ lẫn nhau để có thể tiến vào trong tầm mắt của những vị thượng cấp lãnh đạo tầng cao hơn.
Nhưng đối với Diệp Khai chuyện này không cần thiết, hiện tại hắn cần nhất là làm ra thành tích thực sự, tự nhiên sẽ có rất nhiều người có thể nhìn thấy.
Người khác cần cố gắng để lãnh đạo có thể chứng kiến được đủ loại thành tích cùng trung tâm của bọn họ, để đạt được cơ hội đề bạt, mà Diệp Khai cần là chế tạo chiến tích, để cho mọi người có cớ chủ động đề bạt hắn, khác biệt bên trong thực sự rất lớn.
Buổi tối khi Diệp Khai quay về nhà liền nhận được điện thoại của văn phòng quản lý hạng mục kiến thiết đường cao tốc, giải thích chút tình huống cùng báo cáo với hắn vấn đề sử dụng tài chính, cộng thêm vấn đề khởi công một ít hạng mục cùng thời kỳ tại thành phố Đông Sơn.
Diệp Khai bàn công việc với đối phương chừng nửa giờ mới có thể buông xuống điện thoại.
Ngay sau đó hắn nhận được điện thoại của Diệp Tử Bình, Diệp lão cha đã biết sự việc hắn bị đầu độc, tự nhiên là vô cùng khiếp sợ, hơn nữa đầy oán giận, trong lời nói tràn ngập nỗi bất mãn với hoàn cảnh trị an của tỉnh Hà Đông.
- Kỳ thật cũng không khẳng định là muốn nhắm vào con đâu, dù sao tội danh mưu sát chủ tịch thành phố không ai gánh chịu nổi.
Diệp Khai nói trong điện thoại:
- Mục đích chủ yếu trong chuyện này là muốn mưu sát chứng nhân đang tạm thời ở lại trong nhà con, chỉ có điều thật trùng hợp bị con khám phá!
- Mặc dù là nói như thế nhưng việc này phải điều tra thật tinh tường. Nếu như phương diện lực lượng của tỉnh Hà đông không đủ thì có thể cân nhắc tới việc vận dụng người của Bộ cảnh sát hoặc là người của quân đội tiến hành phá án.
Diệp Tử Bình nghiêm túc nói.
- Dạ, việc này có thể cân nhắc lại!
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Trên thực tế việc này cũng không quá phức tạp.
Bởi vì Diệp Khai lấy được những băng ghi hình cùng bút ký bổn trong nhà Tống Hỏa Sinh, Diệp Khai không trực tiếp chuyển giao cho cảnh sát mà tự giữ lại, từ bên trong có chút phát hiện đã đủ tra ra chân tướng sự thật.
Chỉ là Diệp Khai vẫn chưa hoàn toàn tập trung tới mà thôi.
Nghĩ tới việc này, hắn quay về phòng ngủ của mình lật ra bút ký bổn, chọn lấy một tên quen thuộc bên trong, sau đó lại đối ứng với số thứ tự, tìm được băng ghi hình, bỏ vào trong đầu máy.
- Thao, thật không nghĩ tới tên này lớn tuổi rồi còn làm ra chuyện như vậy, thật là đủ trò trống, nhìn thấy khiến bổn thiếu gia có chút không chịu nổi rồi…
Sau nửa giờ, Diệp Khai cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt hồng hồng đi ra khỏi phòng, chạy ra phòng bếp tìm nước uống.
Tràng cảnh trong băng ghi hình so với phim AV thật sự là càng thêm kích thích.
Diệp Khai xem một ít, có cảm giác bị xúc động, có thể biết được tràng cảnh nóng nảy thế nào.
Chỉ là đi vào phòng bếp mới phát hiện không có nước ấm.
Diệp Khai cân nhắc, đoán chừng là Điền Thanh hay Từ Chỉ Đồng cầm lên phòng nên không tiếp tục tìm kiếm.
Chất nước tại Đông Sơn tuy không tệ, nhưng nước máy hiển nhiên không đạt tới cấp bậc đủ dùng để uống, Diệp Khai suy nghĩ một thoáng quyết định tự mình nấu nước.
Vì vậy hắn hứng một ấm nước mở gas lên nấu, bản thân ngồi trên sô pha bên cạnh phòng bếp, cầm báo chí lật xem.
Tân văn báo Đông Sơn là cơ quan ngôn luận của thành phố, bên trong có in ấn không ít tin tức, mặc dù cũng có chút trau chuốt cắt xén tư liệu sống, nhưng Diệp Khai xem tới xem lui vẫn xem ra được chút vấn đề.
- Diệp chủ tịch, sao anh lại ngồi đây?
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn lên, liền chứng kiến Điền Thanh cầm hai bình nước ấm đi tới, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- A…?
Diệp Khai liếc mắt nhìn Điền Thanh, phát hiện vị bí thư Đoàn thành niên thành phố này mặc đồ ngủ rất mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy được hai tiểu anh đào, hiển nhiên bên trong để trống, hơn nữa đôi chân trần trắng nõn lộ bên dưới, tỏ vẻ thật tươi mát.
- Diệp chủ tịch, sao anh lại tự nấu nước đây, để cho tôi nấu là được rồi.
Điền Thanh nhìn thấy ấm nước đặt trên lò gas lập tức nói.
- Ah, cũng không có việc gì…
Mùa hè nhiệt độ cao, ấm nước rất nhanh đã sôi lên, Điền Thanh đặt bình giữ ấm sang bên, rót đầy nước, lấy hộp trà bưởi vặn mở nắp, đổ một ít ra chén trà, lại đổ nước sôi, sau đó nói với Diệp Khai:
- Diệp chủ tịch, uống chút trà bưởi đi, có thể giải khát, thanh nhuận phổi.
- Được, cảm ơn, Điền bí thư không cần phải bận rộn như vậy, tôi tự làm là được rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Mặc dù hắn xuất thân từ đại chính hào môn, nhưng Diệp Khai cũng không xa lạ với công việc trong phòng bếp, những việc nhỏ nhặt đó cũng không xem vào đâu, cho dù để hắn nấu cả bàn tiệc lớn cũng không phải không làm được.
- Không có việc gì, tiện tay mà thôi, dù sao chúng tôi ở lại đây xem như đã quấy rầy Diệp chủ tịch.
Điền Thanh nở nụ cười, đặt chén trà lên bàn sau đó quay người muốn đi lấy bình giữ ấm.
Nhưng nàng lại sơ ý không nhìn thấy sàn nhà cẩm thạch trơn bóng bị đổ chút ít trà bưởi có pha mật ong nên hơi trơn tuột dưới chân.
Điền Thanh vừa giẫm lên lập tức mất thăng bằng, ngã xuống đất.
- Ah?
Diệp Khai nhìn thấy giật mình kêu lên.
Sàn nhà cẩm thạch cứng rắn, nếu bị ngã không bị đập đầu chảy máu cũng phải trầy da trật gân, nhất là ở mùa hè, mặc quần áo mỏng manh, không bị thương mới kỳ lạ.
Cũng may hắn chỉ ngồi cách Điền Thanh một bước ngắn ngủi, thân thể khẽ động lên đỡ được người nàng.
Nhưng Điền Thanh ngã xuống đột ngột nên thân thể nện thẳng lên ngực Diệp Khai, khiến hắn không giữ được thăng bằng ngã ngửa ra sau sô pha.
- Ah…
Điền Thanh lập tức cảm nhận được có chút không ổn.
Nàng vừa bị hoảng hốt, cảm giác mình đè ngã Diệp chủ tịch, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng nàng rất nhanh cảm thấy tình huống rất không thích hợp, nửa thân dưới của Diệp chủ tịch đột nhiên cứng rắn thẳng tắp đẩy lên bụng của nàng, tựa hồ như muốn đâm thủng người nàng.
Sau khi ý thức được đó là vật gì, Điền Thanh cảm thấy thân thể mềm nhũn ngồi phịch trong ngực Diệp Khai.
Khác với các thiếu nữ, sức chống cự của thiếu phụ đối với tình hình này yếu nhược hơn nhiều lắm, dù sao từng nếm qua trái cấm, nỗi kháng cự trong lòng đã nhỏ đi nhiều, nhất là Diệp Khai chẳng những là vị lãnh đạo ở địa vị cao, còn là một thanh niên phong lưu tuấn dật, lực sát thương đối với các thiếu phụ thật sự là quá lớn.
Điền Thanh ngã xuống tay chân vốn vô lực, bị tình huống của Diệp Khai lây nhiễm, càng mềm nhũn như muốn chảy ra nước, không hề có chút năng lực phản kháng.
Tình huống của Diệp Khai cũng không tốt hơn được bao nhiêu, vừa rồi hắn mới xem băng ghi hình của Tống Hỏa Sinh, bản thân đang bị lửa vượng không nơi phát tiết, cho nên mới đi xuống lầu tìm nước uống, không nghĩ tới gặp phải loại chuyện này.
Nhất là thân dưới vốn có chút cứng rắn, hiện tại bị thân thể mềm mại của Điền Thanh va chạm càng tăng thêm cảm giác bừng bừng phấn chấn.
Hơn nữa dạo gần đây hắn không có cơ hội phát tiết sinh lực, cho nên đầu óc hắn căng cứng như đứt tung, có chút cảm giác sắp sửa không thể khống chế.
Trên thực tế trước kia nhận được bí tịch song tu của đại sư phụ, sức chống cự của Diệp Khai trong phương diện này đã hạ thấp, tựa hồ nhu cầu càng nhiều hơn trước, nhưng còn chưa tới mức thấy mỹ nữ liền muốn lên giường.
Chỉ là Điền Thanh ăn mặc thật quá mỏng manh, thân thể lại mê người, mà hắn cũng chỉ mặc quần đùi, hai thân thể kề nhau dụ hoặc thế này thật khó thể ngăn cản.
Diệp Khai không tự chủ được nữa, nhịn không được ôm Điền Thanh lật nghiêng người, cúi thân thể ôm lấy khuôn mặt của nàng, ngăn lấy bờ môi kiều diễm, cạy mở hàm răng của nàng ngậm lấy chiếc lưỡi thơm tho hút mạnh.
- A…đừng…
Trong đầu Điền Thanh hỗn độn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Khai, trên mặt vừa thẹn vừa giận, dùng tay đánh nhẹ lên lưng hắn như muốn giãy dụa đẩy hắn tránh ra xa.
Thế nhưng với khí lực của nàng tự nhiên khó thể thực hiện được ý định này, chỉ có thể mặc cho Diệp Khai muốn làm gì thì làm.
Theo nụ hôn xâm lược đầy nồng nhiệt của Diệp Khai, ánh mắt của Điền Thanh cũng ngày càng thêm mê ly, như nổi lên một tầng hơi nước mịt mờ…
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
572 chương
12 chương
16 chương
87 chương
73 chương
224 chương