Quan Môn
Chương 922
Long Chính Tiết vừa mới quay về Ủy ban thành phố, liền nhận được điện thoại của thư ký trưởng Tỉnh ủy Chu Tử Kiện, nói bí thư Nhạc Sơn triệu tập hội nghị ủy viên Tỉnh ủy cùng những cán bộ trọng yếu phó tỉnh cấp dự họp.
Vì vậy hắn liền vội vàng đi tới Tỉnh ủy, sau khi đi vào trong phòng họp liền phát hiện bên trong đã tề tựu nhóm ủy viên Tỉnh ủy cùng vài phó chủ tịch tỉnh, ngoài ra còn có nhân viên chính phó chức bên chính hiệp, tổng cộng có hơn mấy chục người.
- Long chủ tịch đã đến…
Bí thư Nhạc Sơn nhìn thấy Long Chính Tiết, gật nhẹ đầu nói:
- Chúng ta bắt đầu họp đi, hôm nay có một việc cần thông báo với mọi người một chút.
Long Chính Tiết ngồi xuống ghế, trong nội tâm cũng có chút ngạc nhiên, không biết là việc gì mà không thể giải quyết trong văn phòng bí thư mà phải gióng trống khua chiêng đem ra hội nghị? Cảm giác như có ý tứ muốn gây chiến.
- Ngày hôm qua, thành phố Đông Sơn đã xảy ra sự kiện trọng đại…
Bí thư Nhạc Sơn báo lại sự tình xảy ra tại Đông Sơn, trong phòng họp lập tức xuất hiện thanh âm ồn ào nghị luận, mọi người đều bị chấn kinh.
Là em trai của phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Sơn Tống Lâm Sinh, tổng giám đốc công ty Lập Tín Tống Hỏa Sinh lại là đầu lĩnh tập đoàn buôn lậu ma túy ngầm lớn nhất trong thành phố Đông Sơn, nghiệp vụ thậm chí đã phát triển đến thành phố Long Thành, tin tức như vậy quả thật làm cho người khiếp sợ.
Long Chính Tiết nghe xong cũng có chút líu lưỡi, hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy.
Trên thực tế, đối với phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh của thành phố Đông Sơn, Long Chính Tiết có tiến hành tiếp xúc qua, cảm thấy năng lực của người này không tệ lắm, đáng giá bồi dưỡng, nhất là dưới tình huống Diệp Khai một tay che trời, có thể dùng làm lực lượng trừ bị tại Đông Sơn, mang ý nghĩa trọng đại.
Nhưng hiện tại còn chưa đợi được Tống Lâm Sinh cấu thành uy hiếp gì đối với Diệp Khai, lại tuôn ra chuyện như thế, mặc dù nói chuyện làm của Tống Hỏa Sinh có thể không liên quan tới Tống Lâm Sinh, thế nhưng nếu không có Tống Lâm Sinh chiếu cố, công ty Lập Tín làm sao có thể ở trong thời gian nhanh như vậy phát triển an toàn trong thành phố Đông Sơn?
Long Chính Tiết vừa nghe xong liền ý thức được một hạng mục đầu tư của mình tại thành phố Đông Sơn xem như xong đời, con đường làm quan của Tống Lâm Sinh đã chạy tới cuối cùng, cho dù may mắn thoát khỏi cũng không còn khả năng Đông Sơn tái khởi, bởi vì tính chất bản án của Tống Hỏa Sinh thật sự là quá ác liệt, chỉ sợ đã truyền tới trong tay những vị lãnh đạo trung ương.
Vào lúc này thật không còn ai dám đi kéo cho Tống Lâm Sinh một tay, chỉ có thể phân rõ giới hạn, cắt bào đoạn nghĩa.
- Đáng tiếc…
Long Chính Tiết âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ Diệp Khai đúng là người bất thường, ai chọc tới hắn đều gặp chuyện không may.
Hiện tại Long Chính Tiết nghĩ tới việc của mình, cũng hiểu được đối lập với Diệp Khai thật sự không khôn ngoan.
Bởi vì có câu sóng sau dồn sóng trước, Diệp Khai thật sự là quá trẻ tuổi, con đường phát triển ngày sau thật vô cùng rộng lớn. Xác thực không cần xung đột cùng với hắn, chớ đừng nói chi Diệp gia có thế lực lớn đến như vậy, ngay cả đồng chí Giang Thành cũng phải nể trọng.
Chỉ là bản thân Long Chính Tiết cũng hiểu được tinh tường, bởi vấn đề giới hạn trong lập trường nên cũng không khả năng hỗn được với Diệp Khai. Hắn đối lập với Diệp Khai, trên thực tế là một cách tỏ thái độ trên lập trường, muốn cùng Diệp Khai phân rõ giới hạn mới có người ủng hộ hắn, bằng không mà nói hắn dựa vào cái gì được phá lệ đề bạt làm quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông?
Long Chính Tiết biết rõ đây tuyệt đối là bên trên khảo nghiệm hắn ah!
- Chúng ta đều là đá mài đao, chính là muốn đem cây đao Diệp Khai mài đến sắc bén…
Trong đầu Long Chính Tiết bỗng nhiên toát ra ý niệm như thế.
Nếu không như vậy, vì sao Diệp Khai không gặp phải chuyện gì, ngược lại những viên đá mài đao nhao nhao rơi xuống ngựa?
Rất hiển nhiên, Diệp gia đối với việc những đối thủ cung cấp đá mài đao cũng vui cười nhìn thấy, không có chuyện gì có thể công hiệu hơn trong những lần rèn luyện con cháu ở những cuộc đấu tranh chính trị như thế này.
Nhìn đoạn đường đi tới, người khác bị vùi dập đầy đất, mà Diệp Khai càng lên càng cao, đã lên tới cấp chính sảnh rồi!
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Long Chính Tiết có chút bi ai, đây gọi là người không đồng mệnh thôi!
Bí thư Nhạc Sơn kể rõ tình hình thành phố Đông Sơn, sau đó lại nói ra:
- Vấn đề của thành phố Đông Sơn rất nghiêm trọng, vốn xảy ra tình huống chủ tịch thành phố Mạnh Chiêu, hiện tại lại xuất hiện sự việc của phó chủ tịch thường vụ thành phố Tống Lâm Sinh, còn có một chút việc không thể bộc lộ rõ ràng, những việc này vô cùng nghiêm trọng, việc này quan hệ tới phương châm thi hành biện pháp chính trị của chúng ta đối với thành phố Đông Sơn, ảnh hưởng tới đoàn kết trị an cùng sinh hoạt của nhân dân thành phố Đông Sơn!
- Có cần chụp mũ nhiều như vậy sao? Không phải chỉ là tham chút tiền, không để ý tới việc làm của người trong nhà thôi sao…
Long Chính Tiết không lên tiếng, nhưng trong nội tâm có chút không đồng ý, hắn cảm giác bí thư Nhạc Sơn có vẻ như chuyện bé xé cho to mà thôi.
Đã muốn cho con ngựa chạy, lại không cho con ngựa ăn no, anh nói những con ngựa kia có nguyện ý hay không?
Hậu quả làm như vậy thì đương nhiên con ngựa phải đi ăn cỏ đêm mới có thể no bụng.
Dần dà thói quen ăn cỏ đêm được hình thành, không ăn cỏ đêm thì không làm việc được rồi.
- Sau khi nhận được tin tức, ứng theo bên thành phố Đông Sơn xin phép, tôi đã mời đồng chí Tần Phương Trần khẩn cấp đến thành phố Đông Sơn, toàn quyền xử lý việc này…
Bí thư Nhạc Sơn còn nói thêm:
- Hiện tại chúng ta cần thảo luận một chút sau việc này, làm sao giải quyết vấn đề ban lãnh đạo thành phố Đông Sơn…
Ý tứ của bí thư Nhạc Sơn rất đơn giản, muốn mọi người đề cử nhân tuyển đến nhậm chức tại thành phố Đông Sơn, tính cả cấp chính sảnh cùng phó sảnh, không cân nhắc vấn đề đề bạt, chỉ cân nhắc bình điều.
Bởi như vậy nhân tuyển có thể để mọi người lựa chọn cũng không nhiều, hơn nữa tính tích cực cũng không lớn.
Sau khi hội nghị kết thúc, trong nội tâm Long Chính Tiết vẫn không hiểu được vì sao bí thư Nhạc Sơn lại huy động nhân lực triệu tập hội nghị nói ra những lời như vậy, rốt cục lại có ý tứ gì?
Nếu không phải cân nhắc chuyện đề bạt thăng chức, thật sự sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý rời khỏi vị trí hiện tại để đến thành phố Đông Sơn nhậm chức.
Cho dù là cán bộ trong xí nghiệp, nếu là cấp phó sảnh cũng xem như làm người đứng đầu xí nghiệp mất rồi, đương nhiên sẽ không nguyện ý đi đến thành phố Đông Sơn cúi mình dưới người khác, hơn nữa chất béo bên trong xí nghiệp vốn rất nhiều, mà nhân số cấp phó sảnh trong xí nghiệp cũng không nhiều lắm, lợi ích thực tế nhiều hơn đi làm quan viên địa phương, cũng không gặp phải phong hiểm gì quá lớn.
Dù sao vào thời điểm này, thu nhập tiền lương cán bộ quan viên rất dễ dàng khiến người khác chú ý, rất nhiều người cho dù là có tiền cũng phải che giấu, không dám thoải mái tiêu xài, bằng không thật khó tránh khỏi bị người cắn xuống.
Chỉ tham ô mấy chục ngàn cũng đủ lôi kéo một cán bộ cấp phó sảnh xuống ngựa mất rồi.
Long Chính Tiết còn chưa triển khai lực khống chế đối với tỉnh Hà Đông, chiến trường chủ yếu vẫn nằm tại tỉnh thành, cho nên tuy chú ý sự tình tại Đông Sơn nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó thể chọn lựa được người thích hợp đưa tới Đông Sơn ẩn giấu, cho nên hắn dứt khoát ngậm miệng không lên tiếng, chỉ tỉnh táo quan sát nhìn xem rốt cục lại có ai tranh đoạt mấy vị trí ghế trống trọng yếu kia hay không.
Nhưng vừa đi ra ngoài chưa bao lâu, thư ký trưởng Chu Tử Kiện gọi điện thoại tới.
- Cái gì, lại họp ủy viên Tỉnh ủy?
Long Chính Tiết vừa nghe xong, trong nội tâm có chút bất mãn.
Nếu như còn cần họp hội nghị ủy viên Tỉnh ủy thì ban nãy cứ trực tiếp lưu người ở lại họp là được rồi, hiện tại mọi người đã rời đi, lại gọi điện thoại thông tri họp nữa, làm vậy là sao chứ?
Hắn thực sự muốn phản bác một câu, nhưng dù sao còn chưa kịp rời khỏi tòa nhà Tỉnh ủy, nếu gây ra mâu thuẫn sẽ đem mâu thuẫn giữa bí thư Tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh biến thành công khai, đây không phải là việc gì tốt, dù sao trước chức chủ tịch tỉnh vẫn còn lưu một chữ “quyền” chưa kịp xóa hẳn đâu.
Vì vậy Long Chính Tiết lại sầm mặt quay trở lại phòng họp.
Trong lòng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ, nếu lần này không có chuyện trọng yếu gì phát sinh, như vậy mặt mũi nhất định phải vung xuống, bằng không mà nói hắn đường đường quyền chủ tịch tỉnh còn lại uy nghiêm gì nữa?
Các ủy viên Tỉnh ủy đều quay trở lại, hiển nhiên biểu tình đều không khác gì Long Chính Tiết, thậm chí đều có cảm giác bị người trêu đùa hí lộng.
Nhìn thần sắc không vui trên mặt mọi người, Long Chính Tiết nghĩ thầm xem ra phản ứng của mọi người đều không khác biệt nhau, không chừng ai cũng bất mãn đối với cách làm việc của bí thư Nhạc Sơn rồi.
- Thật có lỗi, lại phải gọi mọi người quay trở lại.
Bí thư Nhạc Sơn đầu tiên biểu thị vẻ áy náy, sau đó lại nghiêm túc nói:
- Sở dĩ làm như vậy là vì mới nhận được một tin tức trọng yếu, có người mang thức ăn tới trong nhà đồng chí Diệp Khai, trong đồ ăn bị bỏ chất độc, ý đồ mưu sát đồng chí Diệp Khai, cùng hai vị chứng nhân trọng yếu đang ở trong nhà hắn!
- Cái gì?
- Lại có chuyện như vậy?
- Thành phố Đông Sơn làm sao vậy?
- Đó còn là thành phố Đông Sơn của chúng ta sao…
Quả nhiên những ủy viên Tỉnh ủy nghe được tin tức này đều giống như bùng nổ, tỏ vẻ phẫn nộ cực độ.
Rất nhiều người đang ngồi cũng không có hảo cảm gì với Diệp Khai, cho rằng Diệp Khai làm việc thật quá kiêu ngạo, tuổi nhỏ chiếm địa vị cao chưa tính, còn lôi xuống quá nhiều tiền bối, kể có phó bí thư Tỉnh ủy Cố Thành tiền nhiệm cũng bị hắn kéo xuống, ở tại Long Thành liên tục gây sóng gió, không xem ai ra gì.
Đối với dạng cán bộ thế này, mọi người đương nhiên phải có phê bình kín đáo, thậm chí cũng có người chán ghét hắn.
Đương nhiên, nếu như trong nhà có con cháu vừa tới độ tuổi lập gia đình khẳng định đều sẽ rất có hảo cảm với Diệp Khai, đây là đứng trên lập trường đầu tư mà nhìn nhận vấn đề, dù sao cán bộ còn trẻ tuổi như vậy thật sự là ngôi sao tương lai, nếu có thể thu làm con rể thật sự là một vốn bốn lời.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên nghe nói có người muốn bỏ độc vào thức ăn muốn giết Diệp Khai, tâm tình mọi người vô cùng oán giận.
Thủ đoạn đúng là cực kỳ ác độc!
Sử dụng thủ đoạn ám sát giải quyết vấn đề ở trong bất kỳ thời điểm nào đều bị mọi người khinh thường, hơn nữa phải nghiêm khắc truy cứu.
Kể cả Long Chính Tiết vốn không ưa Diệp Khai cũng lập tức biểu lộ ra thái độ của mình:
- Bí thư Nhạc Sơn, tôi cho rằng tính chất của chuyện này vô cùng nghiêm trọng! Muốn ám sát một người đứng đầu của một địa phương chính là chuyện lớn! Phải nghiêm túc xử lý, xâm nhập truy cứu trách nhiệm! Một khi phát hiện ra dấu vết, nhất định phải được nghiêm tra! Tuyệt đối không thể cho những phần tử phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Mọi người đều ồn ào bày tỏ thái độ, đồng ý lời đề nghị của đồng chí Long Chính Tiết.
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong cũng gật đầu tỏ thái độ:
- Tốt, ý kiến của các đồng chí phi thường nhất trí, nghiêm tra! Bất luận tra được người nào, nhất định phải tra tới cùng, nghiêm túc truy cứu trách nhiệm!
Sau đó hắn lại nói ra:
- Lực lượng của thành phố Đông Sơn vẫn còn bạc nhược yếu kém, tôi đề nghị Sở cảnh sát tỉnh triệu tập lực lượng nòng cốt tham gia điều tra bản án!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
572 chương
12 chương
16 chương
87 chương
73 chương
224 chương