Quan Môn
Chương 913
- Tốt xấu là chức quyền bí thư thành ủy, các cậu nói nếu như tôi không động vài ủy viên thành ủy, có phải có chút lãng phí quyền lực này rồi hay không?
Diệp Khai nằm trên võng đung đưa, hướng mọi người hỏi.
- Nên làm đấy!
Cam Tĩnh nghe xong gật đầu nói.
Theo ý nghĩ của hắn, ủy viên thành ủy cũng chỉ bình thường thôi, Diệp nhị thiếu muốn động ai, còn có người ngăn được sao?
Ủy viên thành ủy, vợ của Trương Thiếu Kiệt, phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi xảy ra chuyện, mặc dù nói Tôn Thánh đã đi qua điều tra, đưa ra báo cáo kết quả, hơn nữa còn giao lên cho Diệp Khai nhưng Diệp Khai không hề xem qua, trực tiếp ném cho thư ký Đường Mộc.
Ẩn ý bên trong cũng có chút tính kỹ xảo.
Diệp Khai không xem qua bản báo cáo kia, ý tứ rất rõ ràng, chính là hiện tại hắn sẽ không đưa ra lời bình luận với báo cáo này, thậm chí tạm thời không thời gian đi giải quyết chuyện đó.
Thái độ của hắn kỳ thật cũng có ý nghĩa chuyện của Hà Mộ Chi còn chưa xong, thậm chí còn chưa bắt tay vào xử lý.
Dù sao ý kiến cùng báo cáo của Tôn Thánh chỉ đại biểu cách nhìn cá nhân của hắn, không trải qua việc được Diệp Khai tán thành.
Nói cách khác, Diệp Khai tùy thời đều có thể bỏ qua báo cáo của Tôn Thánh, lại một lần nữa bắt tay điều tra chuyện đó.
- Trương Thiếu Kiệt bất kính với nhị thiếu gia, cầm hắn khai đao là chuyện tất nhiên thôi!
Đường Mộc nói.
Đường Mộc là thư ký của quyền chủ tịch thành phố, biết rõ trong hội nghị ủy viên thành ủy Trương Thiếu Kiệt từng nhảy ra bất mãn Diệp Khai, lần này vợ hắn phạm sai lầm, nếu nói hắn không hề có chút liên quan trách nhiệm thì không thể nào nói nổi.
- Muốn đánh thì đánh con cọp lớn, Trương Thiếu Kiệt còn chưa đáng cho tôi phí nhiều khí lực như vậy!
Diệp Khai lại nói.
Con cọp lớn, rốt cục là chỉ ai đây?
Trong lòng Đường Mộc suy nghĩ một hồi, cảm thấy là hai mục tiêu, một là phó bí thư Lý Văn Hải, một là phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh.
Dù sao trong những ủy viên thành ủy, vị trí của hai người kia phi thường trọng yếu, một là cự đầu thứ ba, một là cự đầu thứ tư, nếu Diệp Khai muốn phát uy chọn Trương Thiếu Kiệt ra tay tựa hồ có chút quá đề cao hắn, như thế nào cũng phải chọn một trong hai người Lý Văn Hải hoặc Tống Lâm Sinh mới phù hợp.
Chỉ là Đường Mộc đoán không ra rốt cục Diệp Khai sẽ động thủ đối với ai?
Nếu như tính theo lực ảnh hưởng mà xem, động thủ với Lý Văn Hải là thích hợp nhất, bởi vì Lý Văn Hải địa vị cao, lực ảnh hưởng tại Đông Sơn lớn nhất, nếu nắm bắt hắn đi xuống không thể nghi ngờ sẽ giúp uy vọng của Diệp Khai tăng vọt, địa vị tại Đông Sơn sẽ được nhanh chóng ổn định.
Nhưng tính theo Ủy ban thành phố mà nói, vị trí của Tống Lâm Sinh cũng thật trọng yếu. Dù sao đang ở ngay trong địa bàn nhà mình còn có một phó chủ tịch thường vụ thường xuyên nhảy ra đối nghịch với mình, không thể nghi ngờ chính là đả kích trọng đại đối với một chủ tịch thành phố. Cho nên từ mức độ bức thiết mà xem ném bỏ Tống Lâm Sinh mới là việc cấp bách.
Bằng không mà nói, khi bí thư thành ủy tương lai đi tới, lợi dụng Tống Lâm Sinh làm chỗ đột phá, chế tạo mâu thuẫn bên trong Ủy ban thành phố, như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới Diệp Khai rất lớn.
Trái lại vị trí của Lý Văn Hải không ảnh hưởng tới Diệp Khai bao nhiêu, khi bí thư thành ủy tương lai đi tới sự tồn tại của Lý Văn Hải sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất đối với bí thư tân nhậm, sẽ bị bí thư thành ủy chèn ép cũng là việc rất bình thường.
Từ theo phương diện này mà xem, Lý Văn Hải ngược lại có khả năng kết minh thật lớn đối với Diệp Khai.
Nghĩ tới đây, Đường Mộc đã có nhận thức khá rõ về mục tiêu kế tiếp của Diệp Khai, hắn nhất định là muốn động thủ với phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh.
- Tống Lâm Sinh có một tình nhân làm việc trong phòng quảng cáo đài truyền hình…
Đường Mộc bỗng nhiên nói một câu.
Diệp Khai vốn đang nằm trên võng nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe Đường Mộc bâng quơ nói một câu như vậy, không khỏi mở mắt xuyên thấu qua kính râm nhìn Đường Mộc, thật lâu mới nở nụ cười:
- Không tệ, Đường chủ nhiệm có tiến bộ!
Là một thư ký đủ tư cách, dĩ nhiên phải giỏi trong việc suy đoán tâm tư của lãnh đạo, ở thời điểm thích hợp lại bổ túc thiếu sót, đem công tác làm thật tốt, lúc này Đường Mộc lại bâng quơ nhắc nhở về một việc riêng tư của phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh, tự nhiên hắn đã tỏ vẻ mình hiểu được ý đồ của lãnh đạo.
Diệp Khai khen ngợi Đường Mộc không phải bởi vì hắn đem một tay cầm của Tống Lâm Sinh nói ra, chính yếu nhất là muốn tán thưởng hắn có thể kịp thời suy đoán được ý tứ của lãnh đạo, hơn nữa còn thông qua lý do thích hợp bày tỏ cách nhìn của chính mình.
Nghe được lời khen của Diệp Khai, lòng tin của Đường Mộc chợt tăng:
- Kỳ thật về Tống Lâm Sinh, lời bình luận trong dân chúng cũng không khá lắm, tâm tư của người này khá nặng, em trai của hắn là Tống Hỏa Sinh mở một công ty kiến trúc quy mô không nhỏ, được gọi là công ty Lập Tín, rất nhiều hạng mục kiến thiết của thành phố Đông Sơn đều do bọn họ tiếp nhận thi công, hơn nữa tính tình Tống Hỏa Sinh lại háo sắc, làm người lại có chút vô lại, nếu nói là xã hội đen thì chưa tới mức, nhưng nếu nói công ty của bọn hắn có hạnh kiểm xấu thì có vẻ quá nhẹ!
- Cán bộ lãnh đạo lại không thể tự kiềm chế bản thân, dung túc người thân cậy thế làm ẩu, đây là biểu hiện rất không xứng chức!
Diệp Khai nghe xong lại nói, hắn thật không ngờ trên người Tống Lâm Sinh có nhiều vấn đề như vậy.
Thoạt nhìn muốn bắt xuống Tống Lâm Sinh càng đơn giản hơn trong tưởng tượng.
- Nhị thiếu gia, bắt được vài con cá, xem ra có thể làm cá nướng ăn rồi!
Đúng lúc này Lý Hải mang theo người trở lại, dùng nhánh cây cạo vảy, xuyên vài con cá, mỗi con cũng phải nặng tới hơn hai cân.
- Không ngờ còn có cá lớn như vậy sao…
Diệp Khai nhìn thấy thoáng sững sờ.
- Gần đây có một ao cá, đoán chừng do mấy người trước nước ngập lớn, cá trong ao tràn vào trong sông, bằng không đoạn sông này cũng không bắt được cá lớn như vậy đâu.
Lý Hải nói.
- Vậy phải xem tay nghề của các anh như thế nào!
Diệp Khai gật đầu nói.
Cam Tĩnh đã nướng xong cánh gà, xuyên năm sáu cánh trên đũa nướng đem tới đưa cho Diệp Khai.
- Hương vị không tệ, cậu đi mở quầy nướng dư sức rồi!
Diệp Khai ăn xong khen vài câu.
Cam Tĩnh cười nói:
- Mùa hè vẫn luôn thích nhất làm một chuyện, đó là uống bia, ăn món nướng, chúng tôi không có việc gì làm thường hay lắc lư ở mấy sạp hàng nướng vỉa hè, tự nhiên là học được chút ít!
- Bệnh lâu thành lương y, kẻ ăn hàng biến thành đầu bếp!
Diệp Khai cười nói.
Cá do Lý Hải mang về đã làm sạch sẽ, cắt thành mảnh nhỏ xuyên trên đũa tre, thoa gia vị, trước tiên phải ướp thêm chốc lát sau đó đợi khi gia vị thấm vào mới đem ra nướng.
- Trộm được nửa ngày phù du rỗi rảnh a…
Diệp Khai uống bia ăn cánh gà nướng, ngắm nhìn bầu trời sáng sủa, tâm tình phi thường sảng khoái, nhịn không được nói vài câu.
Nhưng vừa nói xong thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai!
Diệp Khai mở điện thoại nói.
- Chào Diệp chủ tịch, tôi là Phong Diệu của văn phòng Ủy ban tỉnh, Long chủ tịch có ý muốn cuối tuần đi qua thành phố Đông Sơn thị sát công tác, hi vọng các vị chuẩn bị làm tốt công tác tiếp đãi, an bài nhật trình cụ thể, văn phòng sẽ fax qua cho các vị!
Thanh âm trong điện thoại vang lên.
- Được, đã biết!
Diệp Khai đáp một tiếng, không nói thêm lời nào liền cúp điện thoại.
Chân mày hắn lập tức nhíu lại, Long Chính Tiết kia cũng thật là, trước đó trong thành phố Đông Sơn bị nguy cấp lũ lụt không thấy bóng dáng hắn, hiện tại tình huống vừa ổn định lại hắn vội vã muốn chạy tới, cuối cùng lại có ý tứ gì, tự nhiên không khó suy đoán.
Hiện tại thành phố Đông Sơn tuy gắng gượng vượt qua mùa lũ lụt, nhưng đủ loại công tác nối tiếp cần phải tiến hành khẩn trương, việc xây dựng lại sau thiên tai cùng tu chỉnh những công trình thủy lợi cũng phải cần nhân lực vật lực cùng tài lực đầu nhập tiến hành.
Vào thời điểm này hắn đột nhiên đòi đi tới thành phố Đông Sơn thị sát, chẳng phải là muốn gây ảnh hưởng tiến độ công việc bận rộn của Đông Sơn, gây thêm phiền toái cho mọi người sao?
Diệp Khai ghét nhất những kẻ chỉ biết mang tới bề ngoài vờ vịt, nhưng tình huống hiện tại trong nước lại luôn xảy ra kiểu trò trống như vậy, thật sự là không cách nào không để ý tới sự tồn tại của loại người như thế.
Ngoại trừ việc tiếp đãi những kẻ như thế, đồng thời còn phải trích kinh phí cùng nhân lực bảo đảm cho bọn hắn, chẳng hạn như công tác an toàn, chẳng hạn như tô điểm hoàn cảnh cho đẹp đẽ, những sự tình không hề có chút ý nghĩa nào đối với dân chúng lại không cách nào làm qua loa cho xong.
Thế nhưng những loại chuyện vô ý nghĩa thế này, đều phải dùng tiền để làm đó ah!
- Nhị thiếu gia, chuyện gì vậy?
Đường Mộc nhìn thấy lại hỏi.
- Cuối tuần này Long Chính Tiết muốn tới thị sát!
Diệp Khai hồi đáp:
- Thoạt nhìn lại không được yên tĩnh rồi!
- Loại chuyện này chỉ sợ còn phải mở hội nghị thường ủy an bài một chút đi?
Đường Mộc lại hỏi.
- Đây là chuyện nhất định rồi, sau khi trở về cậu thông tri một chút, để nhóm ủy viên ngày mai tới dự họp, nói là chủ tịch tỉnh muốn tới khảo sát công tác!
Diệp Khai nói ra.
- Dạ, đã biết!
Đường Mộc gật đầu ghi chép lại.
Nếu như là bí thư Nhạc Sơn tới thị sát công tác, Diệp Khai sẽ thấy cao hứng, bởi vì quan hệ giữa hắn cùng bí thư Nhạc Sơn không tệ, hơn nữa bí thư Nhạc Sơn làm người chỉ thích chú ý lợi ích hiệu quả thực tế, không quá xem trọng những thái độ lòe loẹt vờ vịt bên ngoài, cho nên thật dễ ứng phó, nhưng Long Chính Tiết khác hẳn, vị quyền chủ tịch tỉnh kia luôn tỏ vẻ bất mãn với Diệp Khai từ trước tới giờ.
Nếu để cho hắn đi tới, tránh không được sẽ soi mói khiêu khích tật xấu khắp nơi, điều này làm Diệp Khai cảm thấy phi thường khó chịu.
- Ai, thật mất hứng!
Diệp Khai nhìn Cam Tĩnh đang loay hoay, lại nghĩ tới việc Long Chính Tiết muốn tới, tâm tình thực sự khó chịu, không khỏi nói một tiếng.
Chỉ là trong nội tâm Diệp Khai cũng có chút kỳ quái, không biết Long Chính Tiết đột nhiên muốn đi tới Đông Sơn rốt cục vì sự tình gì?
Chẳng lẽ là chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa ngóc đầu trở lại rồi sao?
Suy nghĩ loại khả năng này vẫn là rất lớn, bằng không mà nói Long Chính Tiết chưa hẳn có hứng thú thị sát công tác tại Đông Sơn, dù sao hắn cùng Diệp Khai xem nhau không thuận mắt, chưa hẳn chịu đi tới địa bàn của Diệp Khai.
- Tới thì tới đi, chẳng lẽ hắn làm gì được cậu sao?
Cam Tĩnh ngược lại nhìn thoáng việc này, đem con cá nướng chín đưa qua trong tay Diệp Khai.
- Cũng đúng, chẳng lẽ tôi còn sợ hắn?
Diệp Khai suy nghĩ một chút, bình thường trở lại, cắn cá nướng, cảm thấy hương vị thật ngon, không khỏi khen Cam Tĩnh một câu:
- Không tệ, cá nướng của cậu đã có vài phần của tông sư đầu bếp rồi đó!
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
572 chương
12 chương
16 chương
87 chương
73 chương
224 chương