Quan Môn
Chương 889
- Chẳng lẽ là Tưởng Hiển Thông sắp đặt cạm bẫy hại con sao?
Diệp Tử Bình nghe xong phản ứng đầu tiên cũng là như vậy, nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu nói:
- Không có khả năng, lão Tưởng không phải loại người như vậy, hắn làm việc cũng có thể tương đối an tâm đấy.
Sau đó Diệp Tử bình lại nghiêm nghị gằn giọng nói:
- Cha mặc kệ chuyện này làm sao phát sinh, con lập tức giải thích rõ ràng với tiểu Huyên, nếu hủy mất cuộc hôn nhân này, con xem cha làm sao thu thập con!
- Dạ dạ…
Diệp Khai chỉ có thể lên tiếng đáp ứng, hơn nữa còn tỏ vẻ chính mình đã báo cáo với Sở Tĩnh Huyên từ trước, cũng không phải tiên trảm hậu tấu, lúc này mới trấn an được lửa giận của lão tử hắn.
Vậy cũng còn chưa xong, qua một lát mẹ của hắn Mạnh Chiêu Hoa lại gọi tới, đem Diệp Khai chửi rủa thêm một trận, sau đó lại thật quan tâm hỏi thăm quan hệ giữa hắn cùng Sở Tĩnh Huyên có phải bị ảnh hưởng gì đó hay không, còn ân cần khuyên nhủ con trai cho dù ăn vụng thì cũng nên cẩn thận một ít, ăn vụng không sao, quan trọng là đừng bị người bắt được, bị người bắt được cũng không sao, ngàn vạn lần đừng để lão bà bắt được.
- Nhất là hiện tại Sở Tĩnh Huyên còn chưa phải là lão bà của con đâu, chỉ mới là vị hôn thê con hiểu chưa? Cần phải dụ dỗ nhiều một chút mới được!
Mạnh Chiêu Hoa nói ra.
- Vẫn là mẹ thương con nhất…
Diệp Khai nghe xong cảm động rưng rưng, trên đời cũng chỉ có mụ mụ là tốt nhất!
Nói tóm lại, thật nhiều người gọi điện thoại tới, nội dung đều như nhau, ban đầu chửi mắng hắn một trận, sau đó lại bát quái một phen, sau đó lại dạy hắn làm sao ăn xong lau sạch, không nên bị lão bà bắt được bím tóc.
Tiếp xong điện thoại Diệp Khai không nhịn được tức giận, liền nắm lên điện thoại gọi cho Tưởng Hiển Thông.
- Tôi là Tưởng Hiển Thông…
Đại bộ trưởng Tưởng Hiển Thông không biết là ai gọi điện thoại cho hắn nên thần sắc chăm chú nói một câu, sau đó chờ đối phương báo tên tuổi.
Chỉ là hắn chờ không phải là lời chào hỏi, mà nghe xong liền có chút xấu hổ.
- Tưởng đại bộ trưởng!
Diệp Khai cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng nói:
- Tôi bị ông lừa khổ rồi!
- Sao lại xui xẻo như vậy?
Tưởng Hiển Thông nhìn xấp tài liệu trước mặt, lộ ra nụ cười khổ.
Hắn cũng không hề nghĩ tới vốn chỉ nhờ Diệp Khai giúp một việc mà thôi, lại gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, tựa hồ hiện tại toàn bộ thế giới đều biết được chuyện Diệp Khai mướn phòng cùng Nam Cung Vân.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng không ngờ phía sau lại nảy sinh quá nhiều vấn đề phiền toái.
Ít nhất hiện tại bên Diệp gia sẽ vô cùng bất mãn với cách làm việc của hắn, bằng không mà nói Diệp Khai sẽ không gọi điện thoại tới trách móc hắn.
Tuy trước mắt còn chưa thể xác định ý tứ của Diệp gia, thế nhưng sau khi cẩn thận nghiên cứu tài liệu ghi chép về Nam Cung gia, Tưởng Hiển Thông chợt phát hiện mình sắp xếp công việc vẫn còn sơ suất, chỉ biết nhìn từ góc độ công tác mà xem xét vấn đề, lại không chịu nghĩ sâu hơn về phương diện chính trị, cho nên mới tạo thành cục diện khó xử như hôm nay.
Nếu như không lấy được sự thông cảm của Diệp gia, chỉ sợ chuyện lần này sẽ lưu lại mâu thuẫn giữa đôi bên.
Từ phương diện này mà xem, Diệp Khai gọi cuộc điện thoại này cho hắn xem như là rất tốt, ít nhất cho hắn biết rõ tình cảnh hiện tại.
Công tác của hệ thống an ninh quốc gia thật phức tạp, vì vậy làm ra những hành vi sơ suất thật sự là rất nhiều, nếu Diệp gia bất mãn hắn, tùy tiện moi ra một tật xấu nào đó, lại mượn đề tài nói chuyện của mình, đến lúc đó mấy vị ủy viên Cục chính trị trung ương cùng nhau làm khó dễ, như vậy vị trí hiện tại của hắn sẽ ngồi không ổn.
Diệp Khai gọi cuộc điện thoại này cho hắn đơn giản là vì muốn hắn nhanh chóng đền bù lại sơ hở kia, tránh khỏi mọi người vạch mặt với nhau, khiến cho quan hệ biến thành không xong.
- Chào Diệp bí thư, tôi là Tưởng Hiển Thông bên Bộ an ninh, có một sự tình muốn báo cáo cùng ngài một chút.
Tưởng Hiển Thông sửa sang lại ý nghĩ, ngẫm nghĩ tìm từ, sau đó gọi điện cho Diệp Tử Bình.
- Chào Tưởng bộ trưởng, có chuyện gì mời anh nói đi!
Thanh âm của Diệp Tử Bình thật vững vàng, tựa hồ cũng không hề bị chuyện kia làm ảnh hưởng.
Nhưng trong nội tâm Tưởng Hiển Thông hiểu rất rõ, theo phản ứng vừa rồi của Diệp Khai, Diệp bí thư phi thường tức giận đối với chuyện đã xảy ra.
Điều này cũng thật khó trách, dù sao chuyện này có khả năng ảnh hưởng tới quan hệ thông gia giữa Diệp Sở hai nhà, đồng thời cũng có khả năng khơi dậy mối hận của Nam Cung thế gia tạo ra năm xưa, những chuyện này đối với Diệp gia đều là chuyện bất lợi.
Có trách thì trách bản thân hắn không sớm nghĩ tới chuyện như thế, không lưu ý tới thân phận bối cảnh của Diệp Khai sẽ tạo ra biến hóa, nhưng hiện tại chuyện đã như ván đóng thuyền, chỉ có thể dựa vào phương diện khác mà đền bù, không thể để cho Diệp gia cảm thấy mình bị nhận hết thiệt thòi hơn nữa còn do chính Tưởng Hiển Thông làm hại.
Sau khi Diệp Khai gọi điện tố khổ với Tưởng Hiển Thông, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai!
Diệp Khai đã có thói quen mở miệng liền xưng hô theo công việc như thế.
Đối với hắn mà nói có thể gọi được cuộc điện thoại này cho hắn trên cơ bản đều là trưởng bối hoặc là những người lãnh đạo có quan hệ mật thiết, trong lời nói nhất định phải có vẻ khiêm cung.
- Thật xin lỗi, Diệp Khai, tôi không nghĩ tới chuyện này sẽ gây cho anh phiền toái lớn như vậy!
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm thật dễ nghe, chính là Nam Cung Vân.
Theo ngữ khí thái độ mà phán đoán, tựa hồ lời xin lỗi của Nam Cung Vân khá thành khẩn, nhưng đối với yêu nữ này Diệp Khai thật sự không dám tin tưởng, vì vậy hắn liền nói ra:
- Được rồi, có hai chuyện tôi cần xác nhận với cô một chút!
- Mời nói!
Nam Cung Vân đáp.
- Thứ nhất, những máy nghe trộm gài trong phòng là của cô đó sao?
Diệp Khai trầm giọng hỏi.
- Là tôi sắp đặt, đây chỉ là động tác thói quen của tôi, chỉ bởi vì tôi tràn ngập tò mò đối với anh, muốn xâm nhập hiểu rõ anh một chút cũng không hề có ác ý gì khác.
Nam Cung Vân đáp, nàng rất thẳng thắn thừa nhận chuyện này.
- Thứ hai, chuyện tối hôm qua là chính cô thả ra tin tức sao? Cô biết tôi đang muốn nói chuyện gì!
Diệp Khai hỏi thêm một câu.
Quả nhiên Nam Cung Vân trầm mặc một lát mới thấp giọng hồi đáp:
- Thật xin lỗi, tôi có ý nghĩ lợi dụng anh, nhưng vì ông nội của tôi đã gần trăm tuổi, vô cùng nhớ quê hương, tôi không thể không ra hạ sách này, chỉ là không nghĩ tới vẫn còn có người nhìn chằm chằm vào Nam Cung gia nên đã làm liên lụy tới anh!
- Xem như còn trung thực, nếu có lời nói dối nào xem tôi làm sao thu thập cô!
Trong nội tâm Diệp Khai thầm nói một câu, tâm tình cũng thả lỏng hơn một ít.
Nhắc tới việc bị người lợi dụng luôn có thể xem là lớn hoặc nhỏ, tuy Diệp nhị thiếu rất tức giận nhưng nếu như Nam Cung Vân có thể thành khẩn mở miệng xin lỗi, hơn nữa cũng nói rõ mình bất đắc dĩ mới làm như vậy, làm cho Diệp nhị thiếu cũng cảm thấy có chút đạo lý, có thể lý giải, vậy thì Diệp nhị thiếu vẫn có thể rộng lượng bỏ qua chuyện này.
- Được rồi, chuyện này coi như xong đi!
Diệp Khai khoát tay, nói trong điện thoại:
- Trên nguyên tắc quốc gia sẽ không hi vọng cự tuyệt những người muốn quay về quê hương, nhưng nhằm vào một ít nhân vật đặc thù khẳng định phải có chính sách đặc thù, tỷ như nói ông nội của cô Nam Cung Kinh Hồng, ban đầu ở chính phủ cũ đã treo tới cấp bậc thượng tướng, nhân vật như vậy muốn hồi hương vấn đề sẽ không dễ giải quyết, cô phải kiên nhẫn một chút đi!
- Thời gian không đợi người ah!
Nhắc tới chuyện này, Nam Cung Vân cũng có chút sốt ruột:
- Tuổi tác của ông nội tôi đã cao như vậy rồi, ai biết ông nội có khả năng chờ thêm được bao ngày nữa đây?
- Vậy thì vẫn phải chờ!
Diệp Khai hồi đáp như chém đinh chặt sắt:
- Cho dù tôi có nguyện ý thúc đẩy chuyện này, cũng cần phải có thời gian, dù sao có rất nhiều việc đang cần tôi đi làm. Ân, ba tháng đi, tôi tận lực thúc đẩy việc này cho xong!
- Diệp công tử, nếu như có thể làm được tôi nguyện ý phụng dưỡng bên cạnh cả đời!
Nam Cung Vân hứa hẹn với Diệp Khai.
- Ah?
Diệp Khai nghĩ thầm, điều kiện này tựa hồ không tệ, dù sao Nam Cung Vân xác thực là một tuyệt sắc mỹ nữ khó gặp, nếu như chỉ luận về ngoại hình của nàng mà nói thậm chí còn đẹp hơn những nữ nhân hiện tại của hắn, cho nên chỉ có thể dùng từ yêu nữ mà hình dung, nếu nữ nhân như vậy cũng có thể thu vào trong tay, xác thực sẽ có cảm giác vô cùng thành tựu.
Nhưng hiện tại tâm tư của Diệp Khai cũng không đặt trong việc này, hắn đang cân nhắc chuyện giúp Nam Cung gia quay về đại lục.
Đúng như mọi người đã nói, lực ảnh hưởng của Nam Cung gia thật sự rất lớn, ở hải ngoại cuộc sống lại dễ chịu, có thể nói là giàu có vô cùng, nếu như bọn họ chịu quay về đại lục sẽ tạo thành ảnh hưởng chính diện phi thường tích cực, cho nên cho dù chuyện này sẽ có ít trở ngại, có người sẽ phản đối thậm chí là căm thù, nhưng đại thế thật khó sửa đổi, không thể ngăn cản được.
Vấn đề hiện tại là phải dựa theo hai phương diện chính trị cùng kinh tế mà tính toán sổ sách, nhìn xem Nam Cung thế gia có thể làm được chuyện gì bày tỏ thành ý, chỉ cần thái độ của bọn họ đủ thành khẩn, điều kiện đủ hậu đãi, như vậy Diệp Khai muốn thúc đẩy chuyện này cũng có được động lực sung túc.
Bằng không mà nói, Diệp nhị thiếu cũng không thật sự vì một nữ nhân mà vận dụng lực lượng của mình đi làm chuyện này đi?
Nói như vậy sẽ không được thành thục, xử lý xong việc chăng nữa cũng sẽ bị người nhạo báng không hiểu gì về chính trị.
Loại chuyện coi tiền như rác kiểu đó, Diệp nhị thiếu kiên quyết không chịu làm, bất luận đối tượng là ai.
- Có một việc tôi cần hiểu tinh tường!
Diệp Khai nghĩ nghĩ, liền hướng Nam Cung Vân dò hỏi:
- Lần này là cả Nam Cung thế gia muốn trở về, hay chỉ là Nam Cung lão gia tử trở về?
Diệp Khai hỏi ra vấn đề này không thể nghi ngờ là trọng yếu phi thường.
Một mình Nam Cung Kinh Hồng trở về, chỉ có thể nói lão đầu nhi muốn lá rụng về cội, đem thân thể già nua của mình quay về quê hương, sinh tại nơi đây, chôn cất ở nơi này, đây là đại biểu ý nghĩ cá nhân của hắn.
Nhưng nếu như là toàn bộ Nam Cung thế gia trở về, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác hẳn, chẳng những đại biểu Nam Cung lão gia tử muốn trở về, đồng thời cũng đại biểu sau khi đại lục cải cách đối với những thế gia đại tộc rời xa quê hương đều sẽ có được lực hấp dẫn rất mạnh.
Nếu như là lý do thứ hai, khả năng nắm chắc khi thuyết phục cao tầng của Diệp Khai sẽ càng lớn hơn một ít.
- Việc này sao…
Nam Cung Vân nghe xong chợt thoáng do dự:
- Ông nội của tôi nhất định là một lòng trở về, đại bộ phận con cháu đời thứ hai cũng yêu cầu trở về, nhưng tới đời thứ ba thậm chí là đời thứ tư thì không khẳng định, bởi vì họ sinh ra tại hải ngoại từ nhỏ, rất nhiều người đã xem như bị tây hóa mất rồi!
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, tỏ vẻ lý giải.
Đã trôi qua gần nửa thế kỷ, ở bên ngoài lâu như vậy đời thứ ba cùng đời thứ tư của Nam Cung thế gia không toàn bộ biến thành huyết thống tây phương cũng đã là chuyện phi thường khó được, muốn nói đối với đại lục có tình cảm gì đó, thật sự là khó khăn.
Dù sao hiện tại đại lục từ mọi phương diện sinh hoạt mà xem, thật sự còn chưa thể đánh đồng được với đời sống của Châu Âu.
- Nhưng thái độ muốn trở về của Nam Cung gia chúng tôi thật sự là thành khẩn, ý định trực tiếp quyên ra một tỷ đô la xem như làm tài chính giúp đỡ người nghèo khu vùng núi, đồng thời cũng nguyện ý tài trợ giúp đỡ xây dựng một trăm ngôi trường trung học!
Nam Cung Vân lại nói với Diệp Khai.
- Đây là một chuyện tốt thôi!
Diệp Khai nghe xong lập tức gật đầu nói.
Hắn suy nghĩ chuyện này một thoáng, tuy rằng có độ khó nhưng cũng có không gian thao tác thật lớn, không cần nói gì khác, chỉ nói một tỷ đô la cũng không phải là con số nhỏ, cao tầng nhất định sẽ cảm thấy phi thường hứng thú, đến lúc đó xem như giúp đỡ người nghèo vùng núi hay là dùng làm phương diện khác đều là một số tài chính lớn.
Về phần nói tài trợ xây dựng một trăm ngôi trường trung học là một ý nghĩ không tệ, bảo thủ một chút, một ngôi trường trung học tính toán phải tiêu tốn sáu triệu tài chính xây dựng, như vậy xem như gần một triệu đô la rồi.
Có được chiến tích lớn vận tác, lại có thể đem một mỹ nữ tuyệt sắc về làm nhân tình, trọng yếu nhất là thông qua thao tác chuyện này có lẽ mình cũng có thể tăng thêm được sức nặng bản thân trong mắt cao tầng hoặc các lão đồng chí, làm cho họ chứng kiến năng lực vận tác cường đại của mình, chuyện này tuyệt đối là có thể làm.
Thoạt nhìn lần này vận khí cũng không quá tệ, mặc dù nói hiện tại bởi vì bị lời đồn đãi làm ảnh hưởng, khiến cho hắn có chút chật vật, nhưng chỉ cần làm thành việc này, đây sẽ là đại đạo phong quang rồi.
- Được rồi, xem Nam Cung gia các vị có thành ý như thế, tôi nguyện ý giúp cho một lần đi!
Diệp Khai rốt cục biểu thị minh xác thái độ của chính mình.
- Thật tốt quá!
Nam Cung Vân vừa nghe, rốt cục buông xuống tâm sự đã lâu, nhưng nàng lập tức đưa ra một vấn đề khác:
- Thời gian có thể rút ngắn lại một ít hay không, ba tháng có chút quá lâu!
Đối với một lão nhân đã gần trăm tuổi mà nói, cho dù thân thể Nam Cung Kinh Hồng không tệ, nhưng không thể bỏ qua thời gian ảnh hưởng tới sức khỏe của hắn, những người trên cơ bản đã chạy tới cuối cùng của nhân sinh, tùy thời đều có thể phát sinh biến hóa đột ngột, cho nên Nam Cung Vân không thể không cân nhắc chu toàn hơn một ít.
Nàng lo lắng mình vất vả bề bộn chạy ngược chạy xuôi rốt cục đạt thành hiệp nghị, nhưng lão nhân gia đột nhiên duỗi chân rời khỏi, nói như vậy những vất vả của nàng chẳng phải uổng phí?
Phải biết rằng lần này nàng không ngại khó khăn đi về đại lục muốn hoàn thành sự nghiệp quay về quê hương của Nam Cung gia tộc, trong đó cũng phải nhận được thật nhiều lời đồn đãi, trước kia khi Nam Cung lão gia tử sửa lại di chúc, ai có thể thúc đẩy cho Nam Cung gia tộc thuận lợi quay về đại lục thì người đó sẽ đạt được 30% quyền sở hữu tài sản Nam Cung thế gia.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
572 chương
12 chương
16 chương
87 chương
73 chương
224 chương