Quan Môn
Chương 823
Diệp Khai nói:
- Cơ hội tốt như vậy cũng không thể đem tặng cho người khác đi?
- Ha ha, Diệp chủ tịch nói đúng, cơ hội tốt như vậy đương nhiên là không thể bỏ qua.
Phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh cũng gật đầu đồng ý.
Mọi người thương nghị một buổi chiều, tổng kết ra ý kiến, sau đó chuyển qua cho những phó chủ tịch được phân công quản lý chứng thực.
Sau đó mọi người lại cùng nhau ăn cơm rồi tản đi.
Diệp Khai vẫn còn an bài buổi tối, hắn nhận lời mời của bí thư Đoàn thanh niên Điền Thanh, đi tham dự buổi gặp mặt khuyến khích cổ vũ các đồng chí tham gia buổi biểu diễn trong đoàn.
- Diệp bí thư, bên Long Thành có tin tức báo tới, quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết mỗi ngày đều ngồi xe chạy tới bệnh viện.
Lý Hải nói với Diệp Khai.
- Ah?
Diệp Khai nghe xong quả nhiên có chút giật mình.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, không thể nào là thân thể Long Chính Tiết xảy ra vấn đề, dù sao hắn đã là một chủ tịch tỉnh, là ủy viên trung ương dự khuyết, bác sĩ chuyên môn chăm sóc sức khỏe sẽ theo dõi chặt chẽ, không khả năng thân thể xảy ra vấn đề mà còn được đặt lên chức vị trọng yếu như vậy.
Cho nên chỉ có khả năng Long Chính Tiết đi thăm người bệnh.
Nhưng có thể làm cho Long Chính Tiết mỗi ngày đều đi thăm, người bệnh kia có địa vị gì chứ?
Với tư cách là quyền chủ tịch tỉnh, công tác của Long Chính Tiết phi thường bận rộn, nếu không phải là người có quan hệ thân mật đặc biệt, làm sao mỗi ngày đều đi tới thăm hỏi đây?
- Gần đây Cù Hữu Nghĩa đang làm gì?
Diệp Khai nghĩ nghĩ, lại hỏi.
- Cù Hữu Nghĩa đi Hong Kong chưa quay lại.
Lý Hải hồi đáp:
- Hắn trở về một mình, không biết làm gì.
Mặc dù nói Diệp Khai đã có hệ thống tình báo riêng của mình, nhưng dù sao chỉ vừa thành lập không lâu, ngoại trừ trong phương diện tình báo kinh tế đầu nhập khá lớn cùng trọng điểm chú ý nhân sự mà hắn quan tâm, về phần nói giám thị những chuyện của Long Chính Tiết hắn tuyệt đối không dám đi làm.
Đó chính là ủy viên trung ương dự khuyết, là quan chức cấp tỉnh bộ, nếu ngươi không có chuyện gì làm đi giám sát hành tung của hắn, thì cứ chờ đợi bộ môn tương quan đi bắt giữ thẩm vấn đi, đây không phải là một công việc gì tốt đẹp.
Đối với Cù Hữu Nghĩa, nếu không phải bởi vì hắn muốn tới Đông Sơn đầu tư, tu miếu kiến phật, Diệp Khai cũng sẽ không liếc nhìn hắn một lần.
Chỉ là người như vậy cũng không nằm trong tiêu điểm tình báo của Diệp Khai cần chú ý, gần đây tổ chức tình báo của Diệp Khai chỉ đem tinh lực đặt lên tỉ suất hối đoái đồng Yên, bằng không mà nói Sở Tĩnh Huyên cũng không khả năng nhẹ nhàng kiếm được một tỷ một trăm triệu đô la như thế, đây kỳ thật chính là kết quả mà Diệp Khai nhờ Chung Ly Dư đi lăng xê tỉ suất hối đoái đồng Yên mà thôi.
Chính vì bọn họ trước đó đã trải sẵn đường, cho nên lần này gây sóng gió cũng cho Sở đại tiểu thư cơ hội đáp nhờ xe, bởi vậy có thể ở trong thời gian cực ngắn buôn bán lời số tiền lớn.
Diệp Khai suy nghĩ về hướng đi của Cù Hữu Nghĩa cùng Long Chính Tiết, nghĩ tới một ít tin tức lấy được bên Bộ tình báo, ngay lập tức đưa ra kết luận:
- Thoạt nhìn quan hệ giữa Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa thật sự là rất tốt!
- Đó là tự nhiên!
Lý Hải nghe được lời này của Diệp Khai ngược lại cảm thấy có chút dư thừa.
Nếu như quan hệ giữa Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa không tốt, thì cũng không khả năng trước khi Long Chính Tiết còn chưa kịp nhậm chức chính thức đã mời Cù Hữu Nghĩa đi qua đại lục trợ trận cho hắn, hiện tại Long Chính Tiết mới bắt đầu nhậm chức thì Cù Hữu Nghĩa đã bôn ba khắp nơi giúp hắn, hiển nhiên là có ý muốn thông qua chính thương kết hợp phát triển tại tỉnh Hà Đông.
Nhưng qua thêm một lát điện thoại của Lý Hải chợt vang lên, hắn tiếp máy nghe xong quay đầu nói với Diệp Khai:
- Nhị thiếu gia, sự tình đã điều tra xong, là Cù Sĩ Vinh con trai của Cù Hữu Nghĩa đã nhập viện, nghe nói chân trái đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, hiện tại đang ở trong bệnh viện tỉnh, mỗi ngày Long Chính Tiết đều đi qua thăm hỏi, Cù Hữu Nghĩa đã mời nhiều danh y đến chữa bệnh cho con hắn nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết!
- Hắc…
Diệp Khai nghe xong thoáng lắc đầu.
Không nghĩ tới Cù Sĩ Vinh lại xảy ra chuyện.
Mặc dù Diệp Khai không có hảo cảm với Cù Sĩ Vinh, nhưng Cù Sĩ Vinh đột nhiên nhập viện như vậy vấn đề đầu tư của Vạn Hòa tập đoàn tại thành phố Đông Sơn thậm chí là tỉnh Hà Đông khẳng định sẽ bị ảnh hưởng nhất định, có lẽ Cù Hữu Nghĩa sẽ vì chuyện của con trai mình mà không rảnh phân thân, kéo dài chuyện đầu tư cũng có khả năng.
Trách không được mỗi ngày Long Chính Tiết đều chạy tới bệnh viện, thật sự là chuyện của Cù Sĩ Vinh đã nghiêm trọng ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa hắn cùng Cù Hữu Nghĩa, đã làm vị quyền chủ tịch tỉnh mới nhậm chức kia có chút ngồi không yên.
Thử nghĩ mà xem, vốn Long chủ tịch tỉnh đã thả ra tiếng gió trong cao tầng tỉnh Hà Đông, nói là tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong muốn đầu tư mấy tỷ tại tỉnh Hà Đông, nhưng bây giờ sấm lớn mưa nhỏ, gây ra ô long như vậy, chẳng phải sẽ làm mọi người chê cười hắn?
- Lão Long xuất sư bất lợi, đụng phải loại chuyện này…
Diệp Khai không khỏi lắc đầu cười, nhưng trong nội tâm lại có một ý nghĩ khác.
Đối với quyền chủ đạo thành phố Đông Sơn, ngoại trừ việc miễn chức hay nhậm chức cho cán bộ ra, vậy thì nắm bắt kiến thiết kinh tế chính là quyền chủ đạo, hắn tự nhiên không hi vọng trong tỉnh nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Đông Sơn, nhất là tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong của Cù Hữu Nghĩa, rõ ràng là hướng tới hạng mục kiến thiết đường cao tốc trong tỉnh.
Nếu không đi tới nơi này phát triển du lịch chính thật chỉ là một con đường chết, tu miếu kiến phật cũng chỉ làm cho quỷ xem mà thôi, căn bản không hấp dẫn được bao nhiêu du khách.
Diệp Khai tuyệt đối không thể tha thứ người khác vây kín lũng đoạn trong địa bàn của mình, cho nên chuyện này hắn nhất định phải đem quyền chủ động chộp vào trong tay.
Cho nên hiện tại đối với hắn mà nói chính là một cơ hội phi thường trọng yếu.
- Bùi tổng, trong mấy ngày gần đây đến Đông Sơn một chuyến đi, tôi mời cô đi dạo Đông Sơn một vòng!
Diệp Khai thuận tay gọi điện cho Bùi Quân Thu.
- Nhị thiếu gia nói vậy là có ý gì đây này? Trước kia không phải đã nói thêm vài ngày mới có thể qua nha…
Thanh âm của Bùi Quân Thu có chút lười nhác, hiển nhiên là đang ngủ, nói không chừng là bị điện thoại của Diệp Khai đánh thức.
- Lúc này mới mấy giờ mà Bùi tổng đã lên giường đi ngủ?
Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi.
- Rỗi rảnh không việc làm nên phải đi ngủ sớm thôi, nhị thiếu gia vừa nói lại có ý tứ gì?
Bùi Quân Thu hỏi thăm.
- Sự tình bên Đông Sơn xảy ra chút biến hóa, cho nên hiện tại Bùi tổng đi qua chỗ tốt sẽ nhiều hơn một ít.
Diệp Khai đem sự tình của cha con Cù Hữu Nghĩa kể lại cho Bùi Quân Thu nghe qua, sau đó nói với nàng:
- Bởi vì có câu nói thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, nếu lúc này cô đi tới đưa ra ý định muốn làm hạng mục đầu tư nơi này, đoán chừng Cù Hữu Nghĩa sẽ vô cùng phiền muộn, như vậy mới có lợi cho tôi nha!
Bùi Quân Thu nghe xong liền bĩu môi nói:
- Nhị thiếu gia đúng thật là quá đen đi, giở trò trong thời gian này, đoán chừng vị quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết kia sau khi biết được sẽ hận anh tới tận xương!
Lời của nàng cũng không phải nói lung tung, tài nguyên du lịch thành phố Đông Sơn là tiết điểm mà tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong muốn nắm bắt tại tỉnh Hà Đông, lúc này người của Diệp Khai đột nhiên xuất hiện, muốn dùng thái độ cường thế đi vào nhúng tay tài nguyên du lịch của thành phố Đông Sơn, như vậy tập đoàn Vạn Hòa của Hong Kong xem như đã mất đi cơ hội tốt lũng đoạn thị trường này.
Cù Hữu Nghĩa bởi vì chuyện nhà chưa hẳn sẽ có thời gian hạ công phu ứng đối Bùi Quân Thu, như vậy một khi bọn họ mất đi cơ hội rất có thể những kế hoạch tiếp theo sau đều ngâm nước nóng.
Nếu như kế hoạch của Cù Hữu Nghĩa ngâm nước nóng, như vậy kế hoạch kết hợp chính thương của Long Chính Tiết cũng xong đời, đợi khi bọn họ kịp khôi phục lại, muốn làm tiếp thêm chuyện gì sẽ phát hiện tình hình khác hẳn, bởi như vậy Long Chính Tiết không phải sẽ hận kẻ đầu sỏ gây chuyện như Diệp Khai tới thấu xương sao?
- Kiến thiết thành phố Đông Sơn không thể kéo quá lâu, chẳng lẽ tôi phải chờ đợi con trai của Cù Hữu Nghĩa khỏe lại mới phát triển kinh tế thành phố Đông Sơn? Nếu Long Chính Tiết dám nói ra lời này, tôi dám đem lời của hắn nói cho toàn bộ dân chúng Đông Sơn nghe qua, đến lúc đó thật sự muốn nhìn xem người không may trước sẽ là ai?
Diệp Khai không có hảo cảm với Long Chính Tiết, trực tiếp nói thẳng ý nghĩ của mình với Bùi Quân Thu.
- Cũng đúng, tôi cũng không tin Long Chính Tiết không hiểu rõ chi tiết về thân phận của Diệp nhị thiếu anh đâu.
Bùi Quân Thu suy nghĩ một thoáng, lại nói với Diệp Khai:
- Tôi đoán chừng trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn, vì sao lại là Diệp nhị thiếu điều tới Đông Sơn? Khiến cho hắn phi thường phiền muộn, vốn đầy bụng trí kế nhưng đã hoàn toàn lãng phí!
- Vậy chỉ có thể nói bát tự hai bên không hợp, mệnh cách xung khắc, đụng phải tôi xem như hắn không may!
Diệp Khai ha ha cười nói.
Hai người hẹn xong thời gian sau đó cúp điện thoại.
Xe của Diệp Khai ngừng lại trong sân vận động thành phố, mọi người cùng nhau đi vào.
Thư ký trưởng Ủy ban thành phố Vương Sơn Khôi cùng chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh đã sớm tới trước, đang nói chuyện cùng bí thư Đoàn thanh niên thành phố Điền Thanh, nhìn thấy nhóm người Diệp Khai đi vào, lập tức tiến lên nghênh đón.
- Diệp chủ tịch đến thật nhanh…
Vương Sơn Khôi nói:
- Bên này mới bắt đầu, vừa lúc có thể xem tình huống, có thể chỉ đạo cho mọi người.
- Tôi chỉ tới xem náo nhiệt, chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp đi làm, cán bộ lãnh đạo cũng không phải người vạn năng đâu.
Diệp Khai cười nói, trong tư thế mọi người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt đi vào hàng đầu tiên trong thính phòng, ngồi xuống quan sát tập luyện trong sân.
- Bên đài truyền hình đã ủng hộ chúng tôi rất lớn…
Điền Thanh ngồi bên cạnh Diệp Khai, nhiệt tình chỉ trỏ giới thiệu cho hắn:
- Bên kia là xe trang bị của đài truyền hình, năm trước mới mua, trong những đài truyền hình địa phương quốc nội xem như là trang bị tiên tiến rồi, tương lai khi chính thức hoạt động chúc mừng, có thể sẽ được truyền hình trực tiếp trong toàn thành phố.
Diệp Khai nhìn theo ngón tay chỉ của nàng, chỉ thấy bên kia quả nhiên có một xe của đài truyền hình, còn có mười mấy người đang bận rộn, hẳn đang thử nghiệm trang bị.
Trong những người kia có một cô gái trẻ tuổi dáng vẻ cao gầy, chừng 1m72, mặc chiếc váy liền áo màu xám nhạt, trên váy điểm tơ vàng lấm tấm, mái tóc dài tới eo dùng dây lụa buộc lên, dưới chân mang đôi giày cao gót trắng làm cho nàng càng nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Cô gái thật có khí độ dứt khoát nhanh nhẹn, đang vội vàng chỉ huy mọi người làm việc, rất hiển nhiên nàng là nhân vật đầu lĩnh của nhóm người kia.
Khi Diệp Khai nhìn qua tựa hồ cô gái có phát giác, xoay đầu lại liếc nhìn qua bên này, ánh mắt đảo qua người Diệp Khai tựa hồ còn mỉm cười, ngay lập tức giống như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân.
Trong lòng Diệp Khai thoáng nhảy mạnh, vội vàng thu liễm ánh mắt, giả vờ như không quan tâm nói:
- Người của đài truyền hình cũng tới sao?
- Đúng vậy Diệp chủ tịch, anh nhìn bên kia, cô gái mặc váy áo xám nhạt là em chồng của tôi.
Điền Thanh nhìn thấy em gái của chồng đang bận rộn, không khỏi có chút nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Khai nhận thức.
- Ah, là người nhà của Điền bí thư, trách không được khí chất cũng tốt như cô vậy, quả nhiên xuất thân môn đệ thư hương!
Diệp Khai nghe xong gật đầu cười, không tiếp tục nhìn qua cô gái kia.
Những lãnh đạo trong thành phố này, Diệp Khai cũng có chút hiểu biết.
Là những cán bộ khá trẻ tuổi của thành phố, có thể tự mình đảm đương một phía, Đoàn thanh niên thành phố nhất định là một bộ môn khá đặc thù, là cơ cấu chính phòng cấp, bản thân Điền Thanh là cán bộ cấp chính phòng, ba mươi tuổi, đồng thời kiêm nhiệm chức bí thư đảng tổ Đoàn thanh niên thành phố, xem như là lãnh đạo nữ tính khá trẻ tuổi của thành phố Đông Sơn.
Mà gia đình Điền Thanh xuất thân xác thực là môn đệ thư hương, hơn nữa gia đình chồng của nàng cũng là thế giao.
Về phần em gái của chồng học hệ Trung văn, sau khi tốt nghiệp tiến vào đài truyền hình chủ yếu làm phỏng vấn, ngẫu nhiên cũng tham gia làm người chủ trì chuyên mục, xem như hoạt động khá sôi nổi trong đài truyền hình thành phố, cũng là mỹ nữ trẻ tuổi được hoan nghênh, có thể dùng chính khí chất của mình mà phát triển.
- Đông Sơn vẫn có thể xuất mỹ nữ thôi.
Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành phố Tôn Thánh vừa cười vừa nói:
- Anh xem Điền bí thư, lại nhìn em chồng của nàng, đây đều là Đông Sơn mỹ nữ điển hình!
Thư ký trưởng Ủy ban Vương Sơn Khôi cũng cười nói:
- Một phương khí hậu dưỡng một phương người, khí hậu Đông Sơn quả thật không tệ, nhất là thủy chất nơi này rất tốt!
- Việc này thì tôi cũng có cảm thụ, thủy chất quả thật không tệ, nếu so với thủ đô thì tốt hơn nhiều, Long Thành thì không cần so sánh, chất nước bên kia uống vào có chút cảm giác đắng chát, còn bị vẩn đục!
Diệp Khai gật đầu biểu thị đồng ý.
Vùng núi cùng vùng núi cũng có bất đồng, thành phố Đông Sơn tuy cũng được gọi là vùng núi, nhưng chỉ hùng cứ trên dãy núi mà thôi, địa thế bằng phẳng, chỉ là độ cao so với mặt biển thì cao hơn, nhưng cũng có chỗ tốt, chẳng hạn như không khí cũng đỡ hơn một ít, hơn nữa chất nước tốt phi thường.
Ở bên này thật nhiều người có hàm răng rất trắng, hơn nữa chắc chắn, kỳ thật là có quan hệ tới việc quanh năm uống nước tại bản địa Đông Sơn, mà chất nước bên Long Thành không được tốt, hàm răng lẫn mái tóc vàng vàng là không tránh khỏi, đây cũng là do khí hậu chất nước khác nhau, cũng không cách nào thay đổi được.
Năng lực tổ chức hoạt động cỡ lớn của Điền Thanh vẫn thật mạnh, cộng thêm bên thành phố Đông Sơn cũng không thiếu khuyết nhân tài văn nghệ, loại hình nào cũng có, còn có tiết mục hí khúc phong tình của địa phương Đông Sơn, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho một buổi tiệc tối văn nghệ quy mô nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
166 chương
380 chương