Quan Môn

Chương 790

Bằng không mà nói đêm nay nhất định sẽ có người nhảy ra làm tay sai cho Long chủ tịch tỉnh, đến công khai lên án hành vi đại bất kính của Diệp Khai mất rồi. - Con làm cái quỷ gì? Cù Hữu Nghĩa đi sang một bên, vẻ mặt phẫn nộ thấp giọng quát con trai: - Nơi này không phải Hong Kong, đây là thủ đô, nếu không phải người ta nể mặt mũi của Long thúc, thứ người như con đã sớm bị người văng ra, về sau ít gây phiền toái cho cha đi! Cù Hữu Nghĩa ánh mắt cay độc thế nào, hắn vừa nhìn thấy mỹ nữ bên người Diệp Khai dĩ nhiên liền hiểu được vì sao con của hắn lại khởi lên xung đột với người ta, tên tiểu tử này trí nhớ không dài, ở bên Hong Kong vẫn thường xuyên gây ra phiền phức bởi vì tính háo sắc của hắn. Hôm nay đã tới đại lục, còn đi đùa nghịch tật xấu thiếu gia quần là áo lượt, đây không phải tự mình tìm không thoải mái sao? Cù gia bọn họ ở sơ kỳ lập quốc từ Hà Đông dời ra ngoài, hiện tại Cù gia ở tại Hong Kong cũng có được chút tài sản, ở hải ngoại cũng có được chút mạng lưới quan hệ, nhưng tài chính thực sự có thể đem ra vận tác chỉ khoảng ba tỷ mà thôi, hoặc là có thể xem như lấy được địa vị nhất định trong đại lục hiện tại, thậm chí có được cơ hội phát triển, nhưng dù sao cũng đã bị xem như người ngoài, đương nhiên sẽ không cách nào đè ép được những địa đầu xà nơi này. Càng đừng nói nơi này chính là thủ đô, ai biết ngươi chọc phải nhìn qua chỉ là tiểu nhân vật, nhưng rất có thể lại là công tử thế gia của gia tộc nào đó thì sao? Vừa rồi hắn đã hỏi thăm qua thân phận của Diệp Khai, người bên ngoài nói cho hắn biết đó là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn tỉnh Hà Đông Diệp Khai, chỉ mới hai mươi tuổi. Lời này liền hù dọa hắn kêu một tiếng, đối với quan trường trong nước hắn nghiên cứu được nhiều một chút, tự nhiên biết rõ chủ tịch thành phố là cán bộ cấp chính sảnh, thế nhưng một cán bộ còn trẻ tuổi như vậy, muốn nói sau lưng không có bối cảnh phi thường vậy cơ hồ là chuyện không thể nào. Long Chính Tiết xem như xuôi gió xuôi nước thăng quan, nhưng hắn bước lên chức vị cấp chính sảnh cũng phải sau ba mươi tuổi. Cân nhắc tới vấn đề bối cảnh của Diệp Khai, cùng với thần sắc biểu lộ vẻ băn khoăn thật rõ ràng khi nãy của Long Chính Tiết, cho nên Cù Hữu Nghĩa mới tranh thủ thời gian nắm lấy con trai khiển trách một phen cho hắn trường trí nhớ. - Con nhớ kỹ rồi! Cù Sĩ Vinh bị cha mình giáo huấn một trận, cúi đầu đáp, trong nội tâm không chút cam lòng. Chỉ là cảnh vệ kia của Diệp Khai thật sự là quá lợi hại, Cù Sĩ Vinh nghĩ tới bảo tiêu nhà mình lại không phải đối thủ của người ta, liền có chút nhụt chí, xem ra muốn tìm về mặt mũi còn phải nghĩ tới biện pháp khác. - Người của anh cũng giống tính tình như anh, đều luôn có chút xúc động. Mộc Uyển Dung nói với Diệp Khai: - Thời điểm này trêu chọc chủ tịch tỉnh mất hứng, thật sự không có chỗ gì tốt, hiện tại anh cũng không phải là bí thư Ban kỷ luật thanh tra nữa rồi, anh là chủ tịch thành phố, cần phải liên hệ với Ủy ban tỉnh nhiều hơn, gây tới chủ tịch tỉnh em thật sự thấy lo lắng. - Sợ cái gì, nếu Long Chính Tiết chỉ có chút lòng dạ như vậy, thì hắn cũng không ngồi lên được tới vị trí này. Diệp Khai mỉm cười nói. Mặc dù nói vừa rồi Diệp nhị thiếu vung mặt mũi bất quá chỉ là làm bộ dáng chứng tỏ Diệp nhị thiếu đang phẫn nộ mà thôi, cũng không có nghĩa hắn vì loại chuyện nhỏ nhặt như vậy mà thực sự tức giận. Thượng cấp đến tỉnh Hà Đông nhậm chức đối với những chủ tịch thành phố chính là một loại áp lực, nhưng đồng thời đối với Long Chính Tiết mà nói nên làm sao xử lý quan hệ cho tốt cùng thuộc hạ cấp dưới đồng dạng cũng phi thường trọng yếu. Nếu anh đến làm chủ tịch tỉnh, làm lãnh đạo của mười ba thành phố địa cấp, nhưng lãnh đạo mười ba thành phố đều bài xích anh, vậy anh làm sao mà còn triển khai được công tác? Cho nên căn cứ vào cân nhắc trong phương diện này, Long Chính Tiết đi vào Hà Đông cũng không khả năng thoáng chốc liền dám khai đao với mọi người, cho dù nói hắn tuổi trẻ khí thịnh, chính trực tráng niên, cũng không đến nỗi lập tức đem bản thân mình đưa vào trong hoàn cảnh nguy hiểm. Dù sao tuy hắn ở bên trên có chỗ dựa, nhưng còn chưa tới mức sâu tận gốc rễ. Chủ tịch tỉnh Hà Đông sở dĩ suốt cả nửa năm không thể tuyển chọn, chủ yếu là vì các phương diện thế lực đối với căn cứ nguồn năng lượng này tranh đoạt khá gay gắt, mặc dù Long Chính Tiết có đồng chí Giang Thành ủng hộ, nắm bắt được vị trí này có khả năng may mắn bên trong, hơn nữa hắn mượn cơ hội này thăng nhiệm thành lãnh đạo tỉnh bộ cấp, nhưng chuyện cần chú ý ở các phương diện cũng rất nhiều, cho nên hắn càng thêm quý trọng cơ hội lần này, không có khả năng làm việc theo tính tình bản thân mình. Diệp Khai căn cứ theo những tình huống này mà suy đoán, tự nhiên biết được sau khi Long Chính Tiết đi tới tỉnh Hà Đông đoán chừng sẽ ít xuất hiện một thời gian, dùng việc thăm dò tình huống cơ sở làm chủ yếu, chưa hẳn sẽ gióng trống giương cờ biểu lộ phương hướng triển khai công tác của chính mình. - Hiện tại tối đa hắn chỉ làm một ít công trình mặt mũi mà thôi, quyền hành nhân sự một mực nắm giữ trong tay bí thư Nhạc Sơn, nếu như hắn đủ thông minh hiện tại tuyệt đối sẽ không đi tranh giành, tối đa là trong một ít sự tình râu ria tỏ vẻ thái độ một chút. Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung: - Nếu biểu hiện của hắn không phù hợp với sự phán đoán của chúng ta, như vậy thành tựu trong quan trường của hắn cũng chỉ có hạn. Chuyện trên quan trường luôn thay đổi chỉ trong nháy mắt, không phải nói vượt lên trước một bước thì sẽ một mạch vượt lên, không phải có một câu nói hay sao, gọi là thức dậy sớm không nhất định là thân thể khỏe mạnh! - Ha ha, anh nói chuyện thật là nhiều lời kỳ quái! Mộc Uyển Dung nghe xong lập tức nở nụ cười. Nhưng Diệp Khai phân tích những lời này với nàng làm nội tâm Mộc Uyển Dung cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, rất hiển nhiên Diệp Khai cũng không phải tùy tiện hồ đồ, mà là trong nội tâm đã sớm đem tình thế hiểu thật rõ ràng, đã có đầy đủ tự tin. Nói một cách khác, ở trong quan trường tranh giành khí phách cũng không là chuyện gì đại sự, thế nhưng nếu khi anh đang làm việc mà để người nắm được nhược điểm, vậy thì đừng trách người ta trở mặt vô tình, cho dù động thủ lấy xuống chức chủ tịch thành phố của Diệp Khai, Diệp gia cũng không nói được gì thêm, dù sao công là công mà tư là tư, không thể lẫn lộn. Nhưng nếu như là hiện tại, vì một chút xích mích trên miệng lưỡi mà Long Chính Tiết dám động thủ đối với Diệp Khai, như vậy xem như con đường chính trị của hắn không được thành thục, trực tiếp bị người quăng ra cũng là gieo gió gặt bão, ngay cả đồng chí Giang Thành cũng không có biện pháp vì hắn nói chuyện. Hai người nói nhỏ thêm một lát, lại cảm thấy còn lưu lại nơi này thật sự không còn ý nghĩa gì. - Các vị lãnh đạo, các vị khách nhân, hiện tại mời Long chủ tịch giảng vài câu với chúng ta. Đúng lúc này chủ nhiệm Loan Anh cầm microphone nói ra. Diệp Khai ngẩng đầu nhìn Loan Anh, nữ nhân này đã hơn bốn mươi nhưng dáng người bảo trì rất tốt, ăn mặc rất hợp thời, tóc xõa đầu vai, uốn thành cuộn sóng, nhìn vào thật đại khí, hoàn toàn làm nổi bật thân phận chủ nhiệm của nàng. - Nàng cũng là cán bộ cấp chính sảnh? Diệp Khai liếc nhìn Loan Anh, liền hỏi Mộc Uyển Dung. Đối với thật nhiều chuyện trong tỉnh Hà Đông, Mộc Uyển Dung hiển nhiên tinh tường hơn Diệp Khai rất nhiều. - Loan chủ nhiệm hưởng thụ đãi ngộ cấp chính sảnh, trên thực tế là phó chính sảnh. Mộc Uyển Dung giải thích với Diệp Khai: - Nhưng hình như nàng ở trong thủ đô cũng có không ít mạng lưới quan hệ, cho nên qua thêm một thời gian cũng rất có thể đem cấp phó chính sảnh chuyển sang chính sảnh. Xem ra cũng là nhân vật rất có quan hệ đi, Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong nội tâm thầm nói. Trong thủ đô muốn làm tốt chức chủ nhiệm văn phòng đại diện cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là nữ nhân đã tới tuổi trung niên, bị người nuốt chửng cũng không có gì kỳ lạ, chuyện trên quan trường cũng chỉ luôn thế mà thôi. Lúc này Long Chính Tiết đã đi qua, rất có phong độ, ánh mắt sáng ngời nhìn mọi người trong đại sảnh bắt đầu nói chuyện. Những lời nói khách sáo mở đầu, sau đó lại là những lời hứa cần chính chuyên nghiệp sau khi đến công tác tại tỉnh Hà Đông, sau đó hắn kéo người trung niên tóc hoa râm bước tới gần: - Tôi giới thiệu với các vị một chút, vị này là chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa tại Hong Kong, Cù Hữu Nghĩa tiên sinh. Mọi người nghe xong liền vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh. Vào thời kỳ hiện tại, mọi người đối với thương nhân Hong Kong vẫn rất hoan nghênh, bởi vì bọn họ đến đại lục trên cơ bản là mang tới khoản đầu tư lớn, nghĩ tới vị chủ tịch tập đoàn Cù Hữu Nghĩa kia là nhà đầu tư mà Long chủ tịch mời đến, nếu như ai có vận khí tốt có thể đem được vị thần tài kia thỉnh tới địa bàn của mình sẽ có thể lưu lại bút tài phú không ít đi. Đối mặt với tình cảnh như vậy, những chủ tịch thành phố nhất định là khá quan tâm, chỉ là không biết vị chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa của Hong Kong kia có mục đích gì trong chuyến đi lần này? Chỉ khi nào hiểu được tinh tường mục đích của đối phương thì mới có thể tiến hành kế hoạch an bài, làm tốt công tác mời đầu tư. Bởi như vậy tinh thần của các vị chủ tịch thành phố đều lập tức tập trung chú ý. - Cù Hữu Nghĩa tiên sinh là thương nhân ái quốc của Hong Kong, cũng là người bản địa Hà Đông ngày trước. Long Chính Tiết tiếp tục giới thiệu với mọi người: - Hôm nay Cù tiên sinh không quên tổ quốc, hi vọng có thể quay về cố hương vì phụ lão quê quán làm chút sự tình, về tình về lý chúng ta nên đại lực ủng hộ! Mọi người lại vỗ tay, ánh mắt đều mang theo vẻ nóng bỏng. Long Chính Tiết đã nói thật rõ ràng, Cù chủ tịch Cù Hữu Nghĩa muốn trở về Hà Đông làm chút chuyện, đã muốn làm việc, khẳng định sẽ đầu tư cho địa phương, cụ thể cần đầu tư vào ngành sản xuất nào, ở địa phương nào thì thật không rõ, tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, hi vọng đem số đầu tư này kéo tới khu trực thuộc của chính mình. - Chào các vị! Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Cù Hữu Nghĩa đứng thẳng có chút cảm khái nói: - Giang thủy tam thiên lý, gia thư thập ngũ hành, khi Cù mỗ rời khỏi quê quán vẫn chỉ là một đứa trẻ mới tập nói, lần này quay về quê hương thì đầu đã bạc, trong nội tâm cảm khái xác thực là một lời khó nói hết. Chứng kiến bộ dáng kích động của Cù Hữu Nghĩa, Long Chính Tiết dùng tay vỗ vỗ vai hắn ý như an ủi, nhưng vẻ quan hệ thân mật giữa hai người đã rõ rành rành, rất hiển nhiên hai vị này đã sớm quen biết, không chừng còn là bạn cũ. Bằng không mà nói Long Chính Tiết còn chưa chính thức đi nhậm chức mà Cù Hữu Nghĩa sao lại vội vàng chạy tới đầu tư trợ giúp hắn. - Lúc trước khi mẹ tôi lâm chung từng nhớ mãi không quên, muốn trùng tu Đông Sơn Tự. Cù Hữu Nghĩa bỗng dưng nói ra: - Lần này Cù mỗ quay về tự nhiên là muốn thực hiện nguyện vọng của lão nhân gia, thúc đẩy việc này. Trùng tu Đông Sơn Tự, trong nội tâm Diệp Khai còn đang nhắc tới ý tứ của những lời này, liền chợt phát hiện ánh mắt của thật nhiều chủ tịch thành phố đang ngồi đều đang tập trung trên người hắn. - Ân? Diệp Khai lập tức cảm thấy có chút tò mò, Cù Hữu Nghĩa muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹ mình, trùng tu Đông Sơn Tự gì đó, điều này có thể lý giải, cũng không có gì là kỳ quái. Chỉ là vì sao mọi người đều đưa mắt nhìn tôi đây này? Diệp Khai có chút nghi hoặc nhìn qua Mộc Uyển Dung, chỉ thấy Mộc Uyển Dung cũng có chút kinh ngạc, chỉ là nàng hiểu rõ tình huống của Đông Sơn Tự hơn Diệp Khai liền nhỏ giọng nói với hắn: - Đông Sơn Tự nằm trong địa bàn của anh. Hắc! Diệp Khai vừa nghe xong lập tức hiểu ra. Nguyên lai ánh mắt mọi người nhìn hắn đều là hâm mộ lẫn ghen ghét đi! Hắn đột nhiên cảm giác được chuyện này có chút hoang đường, có chút không thể tưởng tượng nổi, vì sao Cù Hữu Nghĩa muốn trùng tu Đông Sơn Tự, nhưng còn nằm trong thành phố Đông Sơn đây? Đông Sơn Tự của thành phố Đông Sơn, những chuyện của Đông Sơn Tự, mục đích chuyến đi này của Cù Hữu Nghĩa, chẳng lẽ muốn ở trong địa bàn của mình hô mưa gọi gió? Diệp Khai không thể không cẩn thận cân nhắc một chút, bên trong đây có phải còn có vấn đề nào khác hay không, có phải lại là một cái bẫy nữa không? Không thể không thừa nhận, sau khi trải qua nhiều chuyện mưa gió như thế Diệp Khai cảm giác bản thân mình đã triệt để biến thành một người chuyên mang tâm lý âm mưu luận. Đương nhiên dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, Diệp Khai nhất định phải có chút tỏ vẻ thái độ của hắn, dù sao hiện tại hắn là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, là người đứng đầu phụ trách kiến thiết kinh tế thành phố Đông Sơn, hoàn toàn phải có biểu hiện cảm giác tồn tại của bản thân. - Ha ha, Cù chủ tịch nhiệt tâm với việc kiến thiết quê hương, chúng tôi cảm giác sâu sắc kính nể, nếu như Đông Sơn Tự mà ngài đã nói chính là Đông Sơn Tự trong thành phố Đông Sơn chúng tôi, như vậy đối với ý nguyện trùng tu của Cù chủ tịch, tôi với tư cách quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn đại biểu Ủy ban thành phố tỏ vẻ đại lực ủng hộ! Diệp Khai đứng lên, phi thường minh xác tỏ ý thái độ của mình trong chuyện này. - Đa tạ Diệp chủ tịch ủng hộ, tôi vô cùng cảm kích! Cù Hữu Nghĩa cười gật đầu đáp lại. Đương nhiên, theo lời nói của Long Chính Tiết lần này tập đoàn Vạn Hòa của Hong Kong cũng không chỉ vì trùng tu Đông Sơn Tự mà đến, trên thực tế Cù chủ tịch còn có kế hoạch đầu tư tổng quát, tổng kim ngạch có thể ngoài hai tỷ. Mọi người nghe xong đều cảm thấy có chút chấn động, nhưng đều có vẻ hưng phấn, nhiệt tình cùng hứng thú đối với Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa cũng lớn hơn trước. Hai người nói chuyện xong lại có một nhóm người xông tới thăm hỏi, thái độ khác biệt một trời với trước đó. Đối với tình huống này Diệp Khai hoàn toàn có thể lý giải.