Quan Môn
Chương 691
Cảnh sát lĩnh đội còn định lên tiếng hỏi đã bị người kéo lại:
- Vị này là Diệp bí thư của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, nhậm chức ngày đầu tiên đã tiêu diệt hai cán bộ cấp phó sảnh!
Người kia nghe xong lập tức liền héo.
Nguyên lai là bí thư Diệp Khai của Ban kỷ luật thanh tra Long Thành, ở trong thể chế tại Long Thành, có ai chưa từng nghe qua đại danh của hắn!
Chỉ là không hề nghĩ đến đêm nay hắn lại xuất hiện bên trong câu lạc bộ thanh niên.
Thoạt nhìn vị Diệp bí thư này quả nhiên là tới tiếp đãi khách nhân, đều nghe nói là do hắn mời vị nữ tổng giám đốc kia đến bàn việc đàm phán, xem ra quả nhiên không giả.
Thế nhưng hôm nay bởi vì sự tình của Ngô phó chủ nhiệm, huyên náo cho vị nữ tổng giám đốc phi thường căm tức, tuyên bố muốn triệt tiêu đơn đặt hàng, hủy bỏ hợp đồng còn chưa kịp đàm phán, làm cho người thật có chút hãi hùng khiếp vía.
Chủ tịch công hội Kỉ Thành Vân cũng đi lên, giữ chặt Diệp Khai nói ra:
- Diệp bí thư xin bớt giận, xin bớt giận, chúng ta đem những người không có mắt kia thanh lý ra ngoài rồi nói sau.
Lão Kỉ thét to một tiếng, người của bên nhà máy thép lại trở nên tích cực, một nhóm thanh niên thân thể cường tráng chạy đi ra, hai người xốc một người đem đoàn người của ủy ban tỉnh kéo đi ra ngoài.
Đám cảnh sát xem xét thấy tình thế không đúng, lẫn vào trong đám người lặng lẽ lẻn đi, không bị ai chặn đường.
Tựa hồ Diệp Khai cũng không có ý gây khó dễ cho bọn họ, nếu không họ đã không đi được nhẹ nhàng như vậy.
- Tôi là phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban tỉnh!
Ngô phó chủ nhiệm đột nhiên lại từ dưới mặt đất bò lên, mặc dù đầu óc có chút choáng váng nhưng còn chưa quên thân phận của hắn, nhịn không được lại hô to.
- Mất mặt xấu hổ!
Diệp Khai sầm mặt mắng một câu, sau đó phân phó cho nhân viên của mình:
- Gọi điện cho bên văn phòng, không, cho thư ký trưởng Phiền Như Kỳ của ủy ban tỉnh, để cho hắn tới mang người lĩnh về!
Nhân viên công tác rất nhanh đã gọi điện thoại cho thư ký trưởng Phiền Như Kỳ của ủy ban tỉnh, đem điện thoại đưa qua cho Diệp Khai.
- Chào Phiền thư ký, tôi là Diệp Khai của Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành.
Diệp Khai giới thiệu trong điện thoại.
- Chào đồng chí Diệp Khai, đã trễ như vậy xảy ra chuyện gì?
Phiền Như Kỳ là lần đầu tiên nhận được điện thoại do Diệp Khai gọi tới, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù hắn đã sớm nghe nói qua thanh danh của Diệp Khai, nhưng chưa từng trực tiếp tiếp xúc qua, đêm hôm khuya khoắc Diệp Khai đột nhiên gọi tới, trong lòng Phiền Như Kỳ vô cùng bồn chồn.
- Phiền thư ký trưởng, tôi đang ở bên câu lạc bộ thanh niên, Ngô Minh Ngô phó chủ nhiệm bên văn phòng của các vị xảy ra chuyện ít việc…
Diệp Khai sầm mặt gọi điện thoại, trong giọng nói cũng có chút đông cứng:
- Phải, đại khái là uống quá nhiều, ảnh hưởng thật không tốt, phải, tôi cần trấn an nhà đầu tư, các vị phái tới một người lĩnh hắn về đi thôi, được, tốt!
Diệp Khai gọi cuộc điện thoại này rất có kỹ xảo, mặc dù không trực tiếp cáo trạng, nhưng bản thân hắn đi gọi cuộc điện thoại như vậy cũng là một cách cáo trạng, bằng không mà nói chuyện này đại khái có thể giải quyết riêng, không cần kinh động tới thượng cấp.
Với tư cách cán bộ hoạt động một sự kiện ngoại giao, Ngô Minh lại làm thành hình dạng này, không chỉ làm cho người ngoại quốc nhìn thấy chê cười, đồng thời còn làm tức giận nhà đầu tư trong nước, có khả năng sẽ quấy cho đơn đặt hàng giá trị hơn sáu trăm triệu bay hơi, trách nhiệm như vậy hắn không cách nào trốn tránh.
Sau khi thư ký trưởng Phiền Như Kỳ tiếp xong cuộc điện thoại kia, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.
Mặc dù trong điện thoại Diệp Khai cũng không trực tiếp nhắc tới Ngô phó chủ nhiệm đang say khướt la lối om sòm, nhưng theo ngữ khí của hắn, theo thần thái của hắn Phiền Như Kỳ đã sớm nghe ra có điều không đúng.
Ngô Minh này Phiền Như Kỳ khá quen thuộc, hơn nữa cũng có ý định trọng dụng, bởi vì người này biết nhìn trên nhìn dưới, công việc nghênh đón khách nhân đều làm rất tốt, nguyên nghĩ thêm thời gian sẽ nâng đỡ hắn lên trên, nhưng không nghĩ tới lần này an bài hắn đi đón khách nước ngoài vậy mà đã xảy ra chuyện.
Sau khi Phiền Như Kỳ cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy khó chịu, không biết bên câu lạc bộ thanh niên rốt cục xảy ra tình huống gì, hắn suy nghĩ một chút quyết định tự mình đi qua lĩnh người, nhìn xem rốt cục ai gây ra vấn đề?
Chỗ ở của Phiền Như Kỳ còn cách nhà máy thép một đoạn không gần không xa, chờ khi hắn chạy tới đã hơn hai mươi phút sau.
Vừa đi tới bên này thì phát hiện hiện trường không còn bao nhiêu người, chỉ thưa thớt trên dưới trăm người, bên trong có mười khách nhân người Nhật, còn có mười mấy khách nhân đến từ căn cứ Hoa Đông Thần Vận, cùng nhân viên công tác văn phòng ủy ban tỉnh và Ban kỷ luật thanh tra thành phố.
Mấy vị lãnh đạo chủ yếu bên nhà máy thép cũng đang chạy tới, giúp đỡ trấn an cảm xúc của nhà đầu tư, dù sao tràng diện thật sự hơi khẩn trương.
Diệp Khai đang sầm mặt đứng nơi đó, ngậm một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Phiền Như Kỳ vừa mới đi tới, liền chứng kiến Ngô Minh mặt mũi đầy máu ngồi xổm dưới đất, nhìn hình dạng hắn xem ra uống say khướt rồi, không khỏi cau chặt mày.
Nhưng còn chưa đợi hắn có động tác, chợt nghe một cô gái xinh đẹp đang bất mãn nói với Diệp Khai:
- Diệp bí thư anh không cần phải nói thêm, nếu không phải anh cực lực mời tôi cũng sẽ không đến Long Thành, lại càng không có chuyện đơn đặt hàng gì, tôi cũng biết anh khó xử, nhưng trong tỉnh các anh lại có loại thái độ này đối với nhà đầu tư, làm tôi thật khó tin tưởng công tác tại nơi này có gì khởi sắc, nghiệp vụ nhà máy thép các anh làm không xong thật không phải không có nguyên nhân bên trong đấy.
- Dư tổng, cô đừng nên tức giận!
Sắc mặt Diệp Khai cũng khó xem, nhưng vẫn cố gắng an ủi:
- Chuyện đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, cô không thể cam đoan từng địa phương không có chuyện ngoại lệ như vậy xuất hiện, đơn đặt hàng của nhà máy thép chúng ta đã thương lượng xong rồi, mặc dù nói bên Long Thành chúng tôi có nhờ sự hỗ trợ, nhưng đối với căn cứ Hoa Đông bên kia cũng tiết kiệm thật nhiều phí tổn bên trong, đây là chuyện mà đôi bên cùng có lợi, tôi hi vọng đừng nên vì một ít chuyện nhỏ ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa chúng ta.
- Nếu như tỉnh Hà Đông các anh chỉ toàn là loại cán bộ này thì tôi thật hoài nghi phải chăng có thể ở lại nơi này kinh doanh tốt hay không, hay là nên quay về Giang Trung thì vẫn tốt hơn.
Chung Ly Dư có chút hờn dỗi nói.
- Dư tổng, cô hãy nghe tôi nói…
Diệp Khai vẫn cố gắng giải thích.
- Đồng chí Diệp Khai!
Phiền Như Kỳ vừa nghe được vài câu như vậy, đã cảm thấy tình thế có chút không ổn.
Sự tình về nhà máy thép thành phố hắn có nghe nói qua, tuy không hiểu rõ nội tình nhưng đối với Diệp Khai hắn cũng không xa lạ, chủ yếu là từ chỗ bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn, biết rõ bí thư phi thường xem trọng Diệp Khai, trước kia bí thư Nhạc Sơn kiêm cả chức chủ tịch tỉnh nên phụ trách luôn cơ quan bên đây, trong lòng Phiền Như Kỳ đương nhiên biết Diệp Khai là thượng khách của bí thư Nhạc Sơn.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
22 chương
109 chương
29 chương
57 chương
184 chương
68 chương
13 chương