Quan Môn
Chương 573
Tào Kiếm Phi nói:
- Chuyện này cũng là chuyện trước kia chưa từng có, cho nên ý kiến từ nhiều phía cũng trài chiều nhau, có ủng hộ, cũng có phản đối.
Diệp Khai nghe xong, gật đầu nói:
- Ừ, cho vay tiền để sửa đường, thu phí để hoàn trả lại, chuyện này hình như cũng chẳng phải là vấn đề gì mà.
Theo như kinh nghiệm sau này của hắn thì chuyện cho vay tiền làm vốn sửa đường thì là chuyện rất phổ biến. Đường cao tốc vốn là mảng mang lại món lợi kếch sù, một con đường có vốn khoảng chừng trên duwois ba tỷ có thể sinh sôi ra khoảng gần trăm triệu. Mà căn cứ theo cách làm phổ biến hiện tại thì ít nhất phải thi phí chừng ngoài hai mươi năm thì mới có thể dừng thu phí.
Rất hiển nhiên, đường cao tốc giống như con gà mái biết để trứng vàng, ai ai cũng sẽ đỏ mắt thèm thuồng.
Đương nhiên, nếu là sửa cầu thì món lợi nhuận thu phí này sẽ càng cao hơn nữa.
Một con cầu bắc ngang sông giá trị khaorng chừng hai trăm triệu thì chỉ kim ngạch thu phí hàng năm cũng xấp xỉ con số này rồi. Rồi thu nhập hàng năm sau đó đều nhân lên.
- Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Diệp Khai suy nghĩ một chốc, cảm giác mình mà đi tìm hiểu thêm về chuyện này, không chỉ mang tiếng là tự nhiên xông ra ôm rơm nặng bụng, mà có khả năng còn chọc vào đống phiền toái lớn, được không bù mất, cho nên dứt khoát mặc kệ chuyện này.
Thật ra mà nói, những chuyện như sửa đường, làm dường, mặc dù nói là tạo phúc cho một phương, nhưng số vốn bỏ vào quá lớn, hơn nữa quá trình kinh phí chuyển xuống cũng rất dễ chịu ảnh hưởng của đủ loại chính sách. Cho nên trong những trường hợp bình thường thì nguồn tài chính tư nhân cũng khó đồng ý đầu tư vào trong đó.
Tuy rằng nói Diệp Khai đoán chừng thì chỉ tầm năm năm nữa là có thể thu nhập số vốn đầut ư, sau đó chính là lợi nhuận. Nhưng trong lúc này cũng cần phải cân nhắc tới vấn đề lạm phát.
Tình hình lâu dài mà nói, lợi nhuận thu đươc từ hạng mục đầu tư vào đường cao tốc hoàn toàn không thể đánh đồng với việc thu lợi nhuận của những hạng mục đầu tư khác. Nhất là đối với con người như Diệp Khai, khoảng thời gian mười lăm năm mà chỉ thu được lợi nhuận gấp ba thì đúng là tự đánh vào mặt mình.
Nhưng mà nhìn theo một góc độ khác mà nói, thì vì xây dựng đường cao tốc, cải thiện tình hình giao thông ở địa phương, cũng nhờ thế mà kéo theo sự phát triển nhanh chóng về chỉnh thể kinh tế. Trong đó mấu chốt là nó ẩn chứa tiềm năng thương nghiệp vô cùng lớn.
Đối với tư nhân mà nói, chuyện đầu tư như vậy đúng là không thích hợp lắm, những đứng dưới góc độ một quốc gia nhìn về vấn đề này thì cuộc “làm ăn” này là siêu lợi nhuận rồi.
Điều đáng tiếc chính là với nguồn tài lực của quốc gia mà nói, muốn đường cao tốc mọc lên như nấm thì đúng là lực “chưa” tòng tâm được.
Chỉ đơn cử nói tình hình thu nhập tài chính trong vòng một năm của tình Hà Đông, cũng chỉ tầm sáu tỷ mà thôi.
Một con đường cao tác khoảng chừng 100 km mà đã tiêu hết chừng gần ba tỷ thì chuyện làm đường này đúng thật là động không đáy, cũng khó trách các phía đều mang tâm lý mâu thuẫn về chuyện này.
Nhưng nếu với vai trò là người lãnh đạo đứng đầu tỉnh Hà Đông mà nhìn nhận vấn đề thì Bí thư Nhạc Sơn đương nhiên hi vọng có thể hoàn thành chuyện này rồi. Một khi con đường này được làm thành công thì có thể kích thích mạnh mẽ cho nền kinh tế của toàn tỉnh. Nói một câu không hề khoa trương, kinh tế toàn bộ tỉnh có thể được vực lên hơn chừng một phần ba, hoặc còn có thể nhiều hơn nữa.
Đối với chuyện này, bản thân Diệp Khai cũng có chút do dự, không nói rõ được bản thân mình có đồng ý với người đứng dầu hay không.
Tuy nhiên hắn cũng rất muốn làm chút gì đó cho tỉnh Hà Đông, nhưng khi nhìn thái độ của đám cán bộ Long Thành này chưa hẳn là thân thiết, số người đề phòng cũng ghen ghét lại chiếm đa số liền làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút mất hứng.
Có lẽ, đứng bên cạnh nhìn xem bộ máy chính trị “liêm chính” ở đây có chút lỗ hổng nào, rồi mới chuyển hướng đi theo mới là lựa chọn tốt nhất.
- Đàn ông các người đúng là không có chút gì thú vị cả, vừa thấy mặt đã nói đám chuyện linh ta linh tinh này rồi.
Bùi Quân Thu ngồi một bên cảm thấy có chút nhàm chấn, xen miệng vào nói mấy câu.
- Tổng giám đốc Bùi, cô đương nhiên là không cần lo lắng rồi, một năm cô thu được lợi nhuận cũng chừng mấy trăm triệu, chỉ sợ đã trở thành người phụ nữ giàu nhất nước rồi.
Tào Kiếm Phi cười nói.
- Người phụ nữ giàu nhất? Còn lâu mới được như thế.
Bùi Quân Thu liếc nhìn Diệp Khai hơi ấm ức nói:
- thu nhập mấy trăm triệu một năm, xem chừng chả là cái gì trong mắt Bí thư Diệp Khai cả.
Cô nàng cũng có quan hệ khá thân thiết với Chung Ly Dư cùng Sở Tĩnh Huyê, đương nhiên biết rõ hai cô nàng này mới đúng là nữ tỷ phú, nhất là khi Diệp Khai cho các cô nàng kia tiền đều là con số mấy tỷ đô la Mỹ.
Đương nhiên, Bùi Quân Thu chưa đủ tinh tường lắm, Diệp Khai kiếm được một con số lớn từ bên Nga, chỉ một lần duy nhất cho Chung Ly Dư một tỷ đô Mỹ tiền tiêu vặt, hơn nữa số tiền đó tiêu vào việc gì đều hoàn toàn tùy ý Chung Ly Dư, hắn không quản mấy chuyện đó.
Nếu như Bùi Quân Thu đã biêt chuyện này thì đoán chừng trong lòng cảm thấy không công bằng mà, kỳ thật ở một góc độ nào đó mà nhìn lại thì Bùi Quân Thu đã tự coi mình thành phụ nữ của Diệp Khai rồi.
Diệp Khai đương nhiên sẽ không quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt này. Hắn chỉ cười cười nói:
- Tổng giám đốc Bùi, cô khiêm tốn quá rồi, sự phát triển của công ty sản xuất thép hình của các cô tiến triển cực nhanh. Đoán chừng sang năm có thể đột phá con số hai tỷ rồi. Muốn nói về tốc độ tăng trưởng thì tuyệt đối đứng top 10 toàn quốc đó. Trong vòng mấy năm trở lại đây cũng có số thu nhập lên tới chừng 10 tỷ rồi, nếu như thế còn chưa tính là người phụ nữ giàu nhất cả nước thì thật chẳng còn ai dám nhận danh hiệu đó nữa rồi.
Hắn nói bình thản như chuyện đương nhiên, nhưng Tào Kiếm Phi cùng Minh Chí Thăng ngồi bên nghe xong cũng giật mình thốt lên mấy câu.
Sớm biết căn cơ về thép của Bùi Quân Thu ở Hà Đông thâm dày tới thế, nhưng cũng chẳng ngờ tới đã phát triển tới quy mô như thế rồi, thật đúng là ngành sản xuất mang lại món lợi kếch sù mà.
Nhưng mà nghĩ lại một chút, căn cơ sự nghiệp cán thép tạo hình của Bùi Quân Thu cũng không chỉ nằm hoàn toàn trên đất Hà Đông. Hiện nay trên cơ bản khắp các tỉnh, thành phố đều có cơ sở của Bùi Quân Thu, như vậy tính ra thì con số Diệp Khai nói ra cũng chẳng ngoa chút nào.
Nhất là một khoảng thời gian gần đây, ngành sản xuất vật liệu xây dựng trong nước bắt đầu phát lên, ngành cán thép tạo hình vừa sạch sẽ mà lại tiết kiệm nguồn tài nguyên từ gỗ thật đã được nhiều địa phương nồng nhiệt đón nhận. Sự thành công của Bùi Quân Thu cũng chẳng phải là ngẫu nhiên.
Tính theo khả năng phát sinh lợi nuận mà nói thì ngành cán thép tạo hình của Bùi Quân Thu kiếm được hơn rất nhiều so với ngành sản xuất vcd, dvd của Sở Tĩnh Huyên, kỹ thuật sản xuất cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng là về lâu dài mà nói thì sản nghiệp của Sở Tĩnh Huyên lại có thể thăng cấp hoặc mở rộng tới các ngành sản xuất mặt hàng điện gia dụng, nên càng nắm chắc hơn, không gian phát triển thị trưởng trong tương lai cũng rộng hơn. Một khi có thể
- Đúng là chúng ta mới là khổ mà, nhìn mấy ngàn mấy vạn tờ danh sách mà tối tăm cả hai mắt.
Tào Kiếm Phi hâm mộ nói:
- Diệp đại thiếu gia, Bí thư Diệp, có hạng mục nào hay thì giới thiệu cho anh em đấy nhá. Anh được ăn thịt, chúng tôi chỉ xin chút ít nước canh mà thôi.
Diệp Kiến Hoan đứng cạnh vừa cười vừa nói:
- Lúc nào mà thiếu chân của anh chưa? Ngôi sao ca nhạc tháng trước kia không phải là tôi giới thiệu cho anh hay sao? Sao rồi, lên giường chưa hả?
Minh Chí Thăng liền nói:
- Cậu cả, anh hỏi anh ta như thế, thật đúng là chẳng nể mặt chút nào rồi. Tiểu Tào của chúng ta đã theo đuổi cô nàng nào, làm gì có lúc nào chậm hơn ba ngày mới lên giường?
Sức hấp dẫn của cái danh công tử của Phó vụ trưởng Bộ xây dựng vẫn rất lớn. Nhất là Tào Kiếm Phi cũng ra tay tương đối rộng rãi, cũng lại không thiếu tiền, luôn luôn hào phóng. Đám đàn bà con gái bị mắc câu anh ta, rất ít có thể kiên trì được vào những thời điểm mấu chốt.
- Điều này thì thật không thể bì được với cậu cả, cậu hai này được, người ta đều là những người chọn trong hàng ngàn, hàng vạn người đấy, không giống tôi chỉ là mới nổi mà thôi.
Tào Kiếm Phi nói:
- Nhất là cậu hai nha, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là Sở đại tiểu thư đứng dầu Bắc Kinh. Đám sói già ở Bắc Kinh đều chỉ đành giương mắt lên mà nhìn thôi.
- Đúng rồi, em trai của tôi có thể là người bình thường được sao?
Diệp Kiến Hoan vừa nghe nhắc tới chuyện này liền có chút dương dương tự đắc.
Trước kia là Diệp đại thiếu gia dẫn dắt Diệp Khai, hiện tại Diệp Khai xem như đã có tiền đồ nên Diệp đại thiếu càng thêm nở mày nở mặt. Nhất là lão Diệp gia dạy bảo con cháu luôn nghiêm khắc, Diệp đại thiếu gia bình thường đều rất ít khi dám lấy danh nghĩa ông nội hay bố của mình đi ra ngoài làm gì, cũng vì thế nên trong lòng luôn có cảm giác giống như “Cẩm y dạ hành” vậy.
Nhưng hôm nay thì khác, lúc nói chuyện cùng người khác, nhất là nói chuyện cùng những người không biết thân phận của mình, chỉ cần nói một câu “ Diệp Khai là em trai tôi” thì chỉ cần là đám cán bộ cao cấp trong giới quan trường thì trên cơ bản đều chấn động, sau đó nghiêm nghị kính nể.
- Không nhắc tới chuyện này, uống rượu đi.
Diệp Khai nhìn thoáng qua sắc mặt Bùi Quân Thu bên cạnh không tốt lắm, liền đưa tay nâng chén rượu lên, nói với đám người Tào Kiếm Phi cùng Minh Chí Thăng.
Mọi người liền chuyển sang vui chơi giải trí, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi tan tiệc, Diệp Kiến Hoan mới nói với Diệp Khai:
- Cậu có biết hai người này tới là có ý gì không?
- Chuyện này làm sao mà em biết được?
Diệp Khai nói.
- Tiểu Tào cùng lão Minh muốn tới tỉnh Hà Đông khai thác mỏ, thuận tiện xây nhà mấy điện, đương nhiên là muốn nối gần quan hệ với cậu.
Diệp Kiến Hoan nói.
- Mặc dù nói hai tên đó đều có chút năng lực, thế nhưng đã tới Hà Đông thì cường long xứ lạ cũng chẳng thế trấn nổi rắn rết địa phương, luôn phải tìm người quen mới tiện làm việc mà.
- À, hóa ra là còn có chuyện như thế,
Diệp Khai nghe xong cũng chẳng cảm thấy có gì là lạ.
Tào Kiếm Phi cùng Minh Chí Thăng là một trong đám công tử thiếu gia ở Bắc Kinh, xem như cũng khá có năng lực làm việc, mà người nhà bọn họ cũng đang trong thời kỳ thăng tiến, cho nên cũng không dám gây thêm nhiều chuyện phiền phức cho người nhà. Muốn kiếm được chút tiền lợi nhuận cũng chẳng phải là chuyện đễ dàng gì, còn phải ít xuất hiện, cho nên mới nghĩ tới Diệp Khai. Có quan hệ với Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra thì sau này tới tỉnh Hà Đông càng tiện nhờ vả người quen giúp đỡ.
Lại nói thì cũng coi như là dựa thế bén hơi mà.
Đối với chuyện này, Diệp Khai cũng chẳng phản cảm lắm, chỉ cần không phải chuyện vi phạm pháp luật, thì việc giúp đỡ bạn bè như thế cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.
Diệp Kiến Hoan uống hơi nhiều, liền để cho tài xế lái xe đưa về,
- Tổng giám đốc Bùi nghỉ ngơi ở đâu?
Diệp Khai tiến Diệp Kiến hoa xong liền quay sang Bùi Quân Thu ở bên cạnh.
- Ở khách sạn chứ sao.
Bùi Quân Thu cũng chẳng hào hứng là mấy.
Mặc dù nói Bùi Quân Thu ở Bắc Kinh cũng có bất động sản, nhưng là vì sống ở Hà Đông đã lâu, cho nên căn nhà ở trên Bắc Kinh này cũng đã lâu lắm không ở. Mà nhà một khi đã không ở lâu thì cũng chẳng có cảm giác là một căn nhà nữa.
Cho nên, mỗi lần cô tới Bắc Kinh làm việc đều luôn thích ở lại khách sạn, một là thuận tiện, hai là cũng sẽ không vì gặp cảnh sinh tình, làm cho cảm xúc bị xao động.
Mặc dù nói cô là cháu dâu của lão Trần gia chỉ là hữu danh vô thật, nhưng khi nhìn thấy lão Trần gia đang trong đà nhanh chóng lụn bại, trong lòng Bùi Quân Thu cũng sẽ không cảm thấy thoải mái cho lắm.
Nhắm mắt làm ngơ.
Trên thực tế, Bùi Quân Thu tuy rằng còn mang danh hiệu là cháu dâu nhà họ Trần lại sớm không còn qua lại gì với Trần gia từ lâu lắm rồi.
Nhưng mà, có một số hoạt động công khai thì Bùi Quân Thu vẫn tham gia một chút, ví dụ như khi lão Trần gia làm lễ truy điệu cho Trần Lập Phương, Bùi Quân Thu cũng tham gia, còn những hoạt động bình thường thì thật cô nàng cũng chẳng lui tới làm gì.
- Khách san nào? Tôi đưa cô sang đó.
Bùi Quân Thu đọc tên khách sạn, Diệp Khai nghe xong cũng thấy có chút ấn tượng.
Bởi vì lúc Diệp Khai tới là do Diệp Kiến Hoan lái xe tới đón, hôm nay Diệp Kiến Hoan lại uống nhiều, Diệp Khai lại để cho lái xe đưa anh ta trở về. Bây giờ thì Diệp Khai đang ngồi xe của Bùi Quân Thu.
- Uống nhiều rượu như thế, anh có đi được hay không đó?
Bùi Quân Thu ngồi xuống ghế phụ, nhìn thoáng qua Diệp Khai, có chút lo lắng.
- Mấy bình rượu mà thôi, cũng chẳng đáng là bao. Tôi nổi danh ngàn chén không say đó.
Diệp Khai nói.
Sau đó Diệp Khai nhìn nhìn xe của Bùi Quân Thu, liền nở nụ cười, nói:
- Lại đổi xe mới nữa là? Lần này là xe gì?
- Maserati quattroporte......
Bùi Quân Thu trả lời.
- À, chả trách nhìn lại thấy hơi quen mắt.
Diệp Khai cười nói.
Kỳ thật trước khi lên xe hắn đã để ý tới biểu tượng Tam hoa kích trên bánh xe rồi.
- Cái tên Maserati quattroporte này ngoài trừ nói rõ nó là một trong bốn dòng xe nổi tiếng, thì từ ba mươi năm về trước cũng đang đồng nghĩa với danh hiệu chiếc xe con cao quý của Italy rồi.
Nghe nói những người có được Quattroporte đều là những danh nhân, minh tinh màn bạc, hoàng thất, hay là những cán bộ cấp cao cùng Thủ tướng Italy.
Mà trong mắt Diệp Khai thì Maserati Quattroporte chính là loại xe con đỉnh cao của thế giới, từ ngoại hình cho tới ý tưởng thiết kế nội thất đều thể hiện sự khác hẳn với các hãng xe nổi tiếng khác.
Diệp Khai điều chỉnh vị trí ngồi, sau đó cho xe nổ mấy, tiếng động cơ thật kinh người.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
89 chương
23 chương
187 chương
1703 chương
123 chương
387 chương