Quan Môn
Chương 572
Diệp Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc bộ quần áo màu đen, áo khoác bằng da đang cùng một nam nhân khoảng ba mươi tuổi có chút râu đang chậm rãi đi vào.
Cô gái mặc áo khoác da sau khi đi vào, liền cởi áo đặt bên cạnh sau đó thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai.
- Bùi tổng?
Diệp Khai sững sờ, không nghĩ ra Bùi Quân Thu cũng đã tới.
Bộ quần áo bó sát màu đen càng thêm nổi bật cho dang người gợi cảm, hoàn mỹ của Bùi Quân Thu, Diệp Khai nhìn thoáng qua, trong lòng càng thêm rạo rực, thế thể thấy được “lực sát thương” của nó lớn tới chừng nào.
Chỉ là tình ý tràn ngập trong mắt cô nàng, làm cho Diệp Khai nhìn thôi cũng có chút không chịu nổi.
Nhẩm tính lại, cũng tới mấy tháng rồi Diệp Khai chưa được ngồi cùng một chỗ với Bùi Quân Thu, khó trách trong lòng cô có chút khó chịu, nói chuyện cũng hơi nồng vị dấm chua.
Quan hệ giữa Bùi Quân Thu với Diệp Khai cũng thật hơi mập mơ, tuy rằng cả hai cùng chưa nói rõ, nhưng khi ở cùng nhau lại luôn có cảm giác khó nói thành lời, hoàn toàn không giống với cảm giác khi ở cùng người bình thường.
Hồ Tu Nam cũng cười, ngồi xuống. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng khá trầm ổn, có lẽ cũng là do hắn nhiều tuổi hơn một chút.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi thì tính tình cũng đã sớm ổn định hơn, không thể còn khiêu thoát, nhanh nhẹ, phóng khoáng giống như Diệp Khai nữa.
- Lão Nhị, vị này chính là Minh công tử nhà Minh Chí Thăng. Minh công tử có bố là Phó bộ trưởng Bộ Điện lực Minh Khải Lễ.
Diệp Kiến Hoan dẫn Diệp Khai tới gặp Hồ Tu Nam.
Hồ Tu Nam ngược lại lại tỏ ra vô cùng khách khí, cười nói với Diệp Khai:
- Nghe nói Bí thư Diệp thiếu niên anh hùng từ lâu lắm rồi, hôm nay vừa gặp được quả đúng là được mở rộng tầm mắt mà. Hai mươi tuổi làm cán bộ cấp Trưởng ban, thật sự là không thể tìm ra được người thứ hai như thế đâu. Chả trách ông nội tôi suốt ngày thao thao bất tuyệt, nói là Diệp lão gia dạy bảo con cháu thật giỏi, nhìn xem cậu cả họ Diệp cùng Bí thư Diệp là thấy.
- Minh công tử khách khí rồi.
Diệp Khai cũng ứng đối lại một hai câu:
- Tất cả mọi người đêu là người trong giới, vừa gặp như đã quen. Hôm nay lại có dịp ở cùng với nhau thì đúng là duyên phận, nào, uống rượu, uống đi.
Nói tới, hệ thống Giao thông cùng Điện lực là hai ban ngành có ảnh hưởng rất lớn tới nhau.
Mấy năm gần đây, tốc độ phát triển của kinh tế trong nước nhanh hơn nhiều, nên xây dựng cơ bản cũng rất nhanh, nguồn cung ứng của điện lực cùng việc kiến thiết xây dựng càng chuyển biến từng ngày. Cơ hồ mỗi ngày đều có công trình mới đang được khởi công xây dựng.
Cho nên Ngành Điện lực cùng Ngành Giao thông mới luôn được đứng cùng ví von với nhau.
Nếu tính kể từ địa phương cho tới tw thì lãnh đạo của hai ban ngành vô cùng “hot” này đều là những nhân vật không thể đắc tội, vai trò của bọn họ quan trọng hơn so với lãnh đạo của các ban ngành khác.
Diệp Kiến Hoan giới thiệu Tào Kiếm Phi cùng Minh Chí Thăng cho Diệp Khai, cùng để ý tới quan hệ của hai vị con ông cháu cha này chắc sẽ có tác dụng cho Diệp Khai về sau này.
Mặc dù nói hiện tại Diệp Khai là Bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật, thế cũng không có nghĩa là mãi sau này hắn vẫn chỉ làm việc ở Ban Kỷ luật Thanh tra mà thôi. Một khi làm người đứng đầu chính đảng ở địa phương phát triển về kinh tế, kiến thiết thành thị đều cần có được sự ủng hộ của cán bộ các ban ngành giao thông điện lực. Mặc dù nói tiếng tăm của lão Diệp gia cũng đủ vang dội, nhưng dù sao cũng không thể lúc nào cũng mang cái đó ra mà dọa người, thế mới tất yêu thiết lập mang lưới quan hệ cùng những người khác.
Hai tên con ông cháu nha Tào Kiếm Phi cùng Minh Chí Thăng này cũng là những nhân vật khá khôn khéo, vừa ăn vừa uống thỉnh thoảng còn bày ra mấy trò cười, thi thoảng còn có mấy tiết mục giải trí, không khí bàn tiệc đúng là không tệ.
Mọi người cùng nhau uống rượu khoảng hơn một tiếng xong, Tào Kiếm Phi nói:
- Bí thư Diệp, nghe nói bên tỉnh Hà Đông đó định đầu tư xây một con đường cao tốc hả?
- À, hình như tôi cũng từng nghe nói về chuyện này, nhưng mà tôi cũng lại chẳng có mối quan hệ trực tiếp gì với dự án đó.
Diệp Khai uống một hớp rượu cười mỉm đáp lại:
- Tôi chỉ là Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật, chủ yếu là điều tra mấy hành vi phạm pháp làm rối loạn kỷ cương của cán bộ, chuyện xậy dựng gần như không liên quan tới tối.
- Đường cao tốc là việc đầu tư đốt tiền, một con đường cao tốc hơn một trăm km đều phải yêu cầu vốn đầu tư lên tới hai tới ba tỷ. Theo tôi được biết, tình hình kinh tế tỉnh Hà Đông gần dây cũng chẳng khả quan là mấy hả?
Minh Chí Thăng ngồi cạnh nói.
Diệp Khai gật dầu, chuyện này hắn cũng loáng thoáng nghe qua, đám người trong tỉnh đúng là đang cố kiết chạy vậy cho chuyện này. Chủ yếu là hi vọng có được sự ủng hộ của Nhà nước, còn lại cũng mong vào vốn đầu tư của các doanh nghiệp. Cũng nhất định là phải liên hệ mật thiết về phương diện ngân hàng, bằng không mà nói trong tỉnh cũng chẳng có nhiều tiền như thế mà ném ra.
Tỉnh Hà Đông tuy rằng là ngôi sao sáng về năng lượng, nhưng những con đường để vận chuyển năng lượng đi ra ngoài lại không thuận lợi. Rất nhiều vấn đề đều phải suy tính tới việc chi một khoản lớn cho giao thông vận chuyển. Đường xá từ Nam tới Bắc, hay từ Đông sang Tây, do thường xuyên phải chịu những xe có tải trọng quá lớn nên bị hỏng nghiêm trọng, chẳng những việc thông hành xe trở nên khó khắn mà những vấn đề ở phương diện khác cũng đang dần dần phát sinh.
Từ khi đồng chí Nhạc Sơn về đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Hà Đông đã bắt đầu cân nhắc tới vấn đề này. Cho tới nay ông ta đã leo len tới chức Bí thư tỉnh ủy rồi, lại kiêm nhiệm luông cả chức Chủ tịch tỉnh, đúng là thời kỳ thâu tóm toàn bộ quyền lực, đương nhiên phải dốc hết sức thúc đầy chuyện này, tranh thủ hoàn thành việc đầu tư làm đường cao tốc này.
Đương nhiên, trong tỉnh cũng tốt, bên ngoài tỉnh cũng được, với việc tỉnh Hà Đông muốn tu kiến đường cao tốc cũng không phải chỉ có ủng hộ. Những ý kiến phản đối cũng rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu chính là số vốn cần đổ vào đó hơn lớn, rất nhiều người đều cho rằng với tình hình hiện tại của tỉnh Hà Đông mà đột nhiên muốn xây dựng hạng mục đường cao tốc thì thật đúng là ước vọng xa vời.
- Đốt tiền vào trong đó, chủ yếu nhất là rất nhiều người cảm thấy, đường cao tốc vẫn còn là khá xa vời, hiện tại thì chỉ một số khu đã phát triển rồi mới bắt đầu trù bị kế hoạch kiến lập đường cao tốc. Theo lượng xe cộ lưu thông cùng nhu cầu thực tế mà nói, tỉnh Hà Đông tựa hồ còn lâu mới tới mức đó.
Tào Kiếm Phi nói:
- Trong nội bộ, những ý kiến trái chiều cũng khá nghiêm trọng, tạm thời còn chưa thống nhất tư tưởng.
Đúng lúc này, Bùi Quân Thu lại chỉ đứng một bên cười lạnh:
- Ý kiến nội bộ thì khi nào mà thống nhất được chứ? Còn không phải là vì liên quan tới việc vốn tài chính quá lớn, ai ai cũng thèm đỏ mắt hay sao? Giá trị xây dựng của một con đường cao tốc đại khái khoảng hai mươi triệu tệ trong khoảng đường một km. đương nhiên, căn cứ tình hình xây dựng thực tế khó dễ khả năng sẽ có một ít chênh lệch, nhưng tóm lại là khá đắt đỏ.
- Bùi tổng nói tuy rằng không dễ nghe, nhưng đó đúng là tình hình thực tế.
Tào Kiếm Phi cười khổ nói:
- Nhưng mà hiện tại những ý kiến phản đối lại quá nhiều, cũng lại vì con số dự toán mà tỉnh Hà Đông báo lên không cao tới mức như thế.
- Hả?
Diệp Khai nghe xong không khỏi sững sờ.
- Đây là lý nào cơ chứ?
Bùi Quân Thu nghe xong cũng cảm thấy có chút bồn chồn,
- Dự toán nhiều hơn, cấp trên không phê chuẩn, đó là đương nhiên, thế nhưng dự toán thấp đi thì vì sao lại còn không phê chuẩn?
Tào Kiếm Phi nghe xog, cười cười, cũng không nói gì thêm.
Ngược lại Diệp Khai rất nhanh phản ứng lại, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Nội bộ giờ ai là đương gia chứ? Không phải là người của chúng ta sao?
Tào Kiếm phi cùng Minh Chí Thăng nhún vai, tỏ vẻ không liên quan tới chuyện của mình.
- Cậu đừng có nhìn tôi, chuyện trong nhà tôi cũng chẳng phải biết được nhiều lắm.
Diệp Kiến Hoan giơ hai tay lên, nói với Diệp Khai.
Hắn đúng là trưởng tôn của lão Diệp gia, nhưng Diệp Kiến Hoan đúng là không liên hệ quá nhiều với những người trong nhà. Hơn nữa những đại sự trong nhà cũng không có khả năng để cho hắn tham dự. Dù sao hắn chọn lựa kinh thương chứ không chọn đi theo quan trường, cho nên những chuyện này cũng chẳng thế nào nói cùng với hắn.
Đối với một số lực lượng của lão Diệp gia,Diệp Khai cũng không phải rõ ràng lắm, chứ đừng nói là Diệp Kiến Hoan đã rời xa chính trị lâu lắm rồi.
- Xem ra chuyện này, tôi vẫn phải hỏi tới chút xem sao.
Diệp Khai thuận miệng nói ra.
Tuy rằng không tới mức lập tức nhấc điện thoại lên gọi cho Diệp lão gia tử hỏi về vấn đề này, nhưng Diệp Khai vẫn nhó kỹ.
- Anh là Bí thư ban Kỷ luật Thanh tra, quan tâm chuyện này làm cái gì/
Bùi Quân Thu trợn mắt nhìn Diệp Khai, noi.
- tôi là Bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật Long Thành mà, cho nên luôn phải để ý tới những chuyện ở tỉnh Hà Đông chứ.
Diệp Khai đáp lại,
Nghe Tào Kiếm Phi nói chuyện này, tuy rằng không biết rõ hắn có phải là cố ý nhắc tới không, nhưng Diệp Khai nghe xong trong lòng đúng thật không cảm thấy thoải mái cho lắm.
Con người Bí thư Nhạc Sơn này, tổng thể mà nói quả thật đúng là không tệ lắm, ít nhất tron chuyện “cần chính, yêu dân” ( hết lòng chăm chút cho công việc, chăm lo cho dân) làm rất tốt.
Mà tầm quan trọng của con đường cao tốc ở Quy Hoa này với tỉnh Hà Đông thì chẳng cần phải nói, ai cũng biết.
Muốn dân giàu lên, trước hết phải sửa đường, những lời này nói không sai. một khi con đường cao tốc này thông xe thì chẳng khác nào mở luôn một con đường nối liền tỉnh Hà Đông với các tỉnh vùng duyên hải, giảm được quãng thời gian vận chuyển từ một tới hơn hai ngày. Điều này sẽ mang lại thành quả rất lớn.
Chẳng những tiết kiệm được phí tổn xăng dầu, tăng cao hiệu suất, cũng giúp rất nhiều tài nguyên, hàng hóa của tỉnh Hà Đông có thể thông thuận ra biển.
Với tư cách là một trong sáu tỉnh trong đó, muốn phá tan rào cẩn xung quanh, tiến thẳng ra vùng duyên hải, đi ra ngoài biên giới thật sự sẽ gặp phải rất nhiều khó khắn cùng rất nhiều chướng ngại. Những thành phố thuộc tỉnh chung quanh cũng không hy vọng một tỉnh đột nhiên trỗi dậy, phát triển nổi trội hơn hẳn bên cạnh tỉnh mình.
Dù sao mọi người cũng có mối quan hệ cạnh tranh, người ta mạnh, thì anh liều yếu đi. Mặc dù là cạnh tranh ở trong nội bộ lãnh đạo các cấp, một đồng liêu quá mức chói mắt xuất hiện bên cạnh anh thì anh cũng phải chịu một áp lực cực lớn.
Cho nên, con đường cao tốc này của tỉnh Hà Đông không dễ dàng được xây dựng rồi.
Nhưng là hồi nãy nghe Tào Kiếm Phi nói một câu rất thú vị, đó chính là nguyên nhân của lực cản lại không phải là vì dự toán báo cáo của tỉnh Hà Đông quá cao, mà lại là vì chi phí thấp.
Bùi Quân Thu không hiểu ý của những lời này là vì cô không phải là người trong giới quan trường, cũng không nhận biết được một số quy tắc ngầm trong giới quan trường.
Dự toán cao thì đám cán bộ cấp cao bên trên còn có thể chen chấn kiếm một chén canh trong đó, ích lợi của mọi người đều là đồng đều chia nhau. Cho nên mỗi khi có hạng mục đầu tư với số vốn cao thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn. Vì đó chính là cơ hội tốt để kiếm tiền rồi, mặc dù là bản thân anh không thu nhận hối lội, cũng hoàn toàn có thể để cho anh em họ hàng, cô dì chú bác gì đó nhân cơ hội này mà hưởng chút lộc lá. Chỉ cần tùy ý thực hiện một công trì thì nhất định tiền bạc chảy tràn xuống tay.
“ Vàng cầu, bạc đường” chính là câu nói của giới kiến trúc, xây dựng cầu chính là hạng mục có phí tổn khó làm rõ nhất, tiếp theo chính là sửa đường rồi. Còn về hạng mục làm đường bình thường chính là công trình có lợi nhuận ít nhất. Qua bao nhiêu tầng chuyển từ trên xuống, cuối cùng số vốn có thể dùng để vào công trình thật sự đúng là rất ít. Cho nên đây mới là chân lý đưa ra dự án kiến trúc thật sự, ngành xây dựng cơ bản là một lỗ thủng đen ngòm, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Nhưng tỉnh Hà Đông này hết lần này tới lần khác lại hạ thấp số vốn đầu tư xuống, thế mới làm xảy ra vấn đề.
Ít nhất trưởng phòng ban ngành sẽ hỏi: anh dự toán kinh phí thấp như thế, thế chúng tôi biết ăn cái gì đây?
Mà mặt khác, xây dựng đường cao tốc, các tỉnh lân cận cũng sẽ oán than dậy trời, tỉnh Hà Đông của các người hiếm khi được tu sửa, lại báo cáo dự toán kinh phí thấp như thế, các người bảo đám lãnh đạo luôn đưa dự toán cao lên như chúng tôi làm sao chịu nổi chứ?
Cho nên, từ những điều đó cho thấy, khả năng Bí thư Nhạc Sơn đưa ra quyết định này đúng là sai lầm rồi. Tuy rằng ông ta muốn bỏ một số tiền nhỏ để gây dựng đại sự, làm tốt công việc, giảm bớt gánh nặng của dân chúng. Nhưng như thế lại không đế ý tới cảm nhận của đám quan liêu khác.
- Bí thư Nhạc Sơn, con người này thế thì thật hơi quá rồi, không chịu hiểu lòng người khác mà.
Diệp Khai lắc đầu nói.
Nếu như đổi lại là những lão cáo già khác ở chốn quan trường thì đã sớm tìm cách cho thông thuận chuyện này, cũng chẳng gặp nhiều trắc trở như thế.
- Con người này cũng chẳng hòa hợp với mọi người cho lắm. Minh Chí Thăng nhiều tuổi hơn một chút, cũng khá thông thuộc với mấy chuyện ở Bắc Kinh, trước kia đảm nhiệm chức vụ ở bộ ủy Bắc Kinh, ông ta đã không hòa hợp cho lắm, chỉ là công tác của bộ ủy cũng khá đơn giản, những người cần liên hệ cũng không ít, nhưng lại đa phần ở địa ví khá cao cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hiện tại tới địa phương công tác lại vẫn giữ phong cách như thế thì đúng là hơi lỗi thời rồi.
Lúc này đây tỉnh Hà Đông muốn tu sửa đường cao tốc bị cấp bộ gác lại đương nhiên là có nguyên nhân. Nhưng mặc kệ là ở phương diện nào thì Bí thư Nhạc Sơn làm việc cũng chưa khéo léo đưa đẩy cũng là một nguyên nhân chính.
- Còn có một nguyên nhân nữa, chính là dự án đường cao tốc này của tỉnh Hà Đông này toàn bộ khoảng chừng 140 km, dự định vốn đầu tư vào chừng ba tỷ. Trong đó khoảng chừng môt phần tư số tài chính là mượn của ngân hàng.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
89 chương
23 chương
187 chương
1703 chương
123 chương
387 chương