Quan Môn

Chương 1087

Từ thiếu gia không có hứng thú quá nhiều với con gái, thật ra hắn coi trọng Diệp Khai. Hắn cảm thấy Diệp Khai tựa hồ cũng có chút khí tức phú quý nhưng nhìn bộ dạng còn trẻ như vậy giống như sinh viên, tự nhiên không để vào mắt. Theo thế lực mà nói, Từ thiếu gia nhiều lắm cũng chỉ là tầng lớp con cháu đời thứ hai, dùng tiền chiêu mộ được mấy tên côn đồ, nhưng lúc này theo cùng Hà thiếu gia nên cũng lớn gan hơn. “Hà thiếu gia, hai chúng ta vừa chơi một người, vừa lúc thích hợp.” Từ thiếu gia nói với Hà thiếu gia. “Ha ha, vận khí đêm nay thật sự là không tệ, tiểu từ ngươi thu phục chuyện này.” Hà thiếu gia ha ha cười nói. Hai tên đều cảm thấy đây không phải cái gì đại sự. Chuyện này đối với người bình thường mà nói, dù là Từ thiếu gia giàu có hay Hà thiếu gia có cha là ủy viên trung ương đều là đối tượng bọn họ cần nhìn lên. Một câu bọn họ nói ra, hai người chẳng phải sợ đến mức tè ra quần, chính mình ngoan ngoãn đưa lên cửa? Từ thiếu gia cùng Hà thiếu gia cùng một chỗ, cũng có chút cảm giác khoe khoang thân phận, vì thế hắn khoát tay chặn lại, nhất thời còn có Gã thủ hạlại đây. “Từ thiếu gia, ngài có cái gì phân phó?” Gã thủ hạcúi xuống hỏi. “Thấy bên kia có hai người không? Cầm danh thiếp của tôi mời bọn họ đến bên này nói chuyện.” Từ thiếu gia chỉ vào Diệp Khai nói. “Dạ.” Gã thủ hạcung kính tiếp nhận danh thiếp của Từ thiếu gia rồi bước qua bên phía Diệp Khai. Diệp Khai đang ngồi uống rượu với Lăng Tiếu. Lúc này hắn đã hỏi ra tên của người trẻ tuổi mặt tròn là Phùng Lập Danh, ông chủ một xí nghiệp quảng cáo, tuy rằng tuổi trẻ nhưng tài sản cũng có mấy ngàn vạn, có quan hệ nghiệp vụ nhỏ với Ương Thị (CCTV). Lại nói tiếp, công ty này có tiếp xúc với công ty giải trí Hoan Nhan, chẳng qua môn quy không lớn, còn chưa tiếp xúc đến tầng thứ Diệp Kiến Hoan. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Phùng Lập Danh khá quen thuộc đối với chuyện ở kinh thành, cũng biết về giới giải trí, vì vậy ba người vừa uống rượu vừa bàn tán một số chuyện trong đó. “Anh bình thường làm nghiệp vụ gì?” Uống một ngụm rượu, Diệp Khai cảm thấy gần gũi hơn với Phùng Lập Danh, thấy người này cũng khá thú vị nên hỏi chuyện. “Chủ yếu chính là nghiệp vụ bên ngoài.” Phùng Lập Danh giải thích nói,“Ta theo Ương Thị hoặc là địa phương khác muốn làm một chút nghiệp vụ, sao đó ở vòng ngoài báo cáo kết quả công tác, việc không tính rất khó khăn, nhưng có vẻ rườm rà, cho nên lão bản đại công ty chướng mắt, tiểu công ty lại một mình bắt không được, không gian sinh tồn nhỏ.” “Nga, như vậy a.” Diệp Khai vừa nghe liền hiểu được, công ty của bọn họ cũng như làm thầu khoán. “Huynh đệ làm gì, tôi thấy phong cách anh như là con cháu nhà quan nhưng tuổi còn chưa lớn, trong thể chế làm được cái gì?” Phùng Lập Danh hỏi ngược lại. Hắn cũng thấy hứng thú đối với Diệp Khai cùng Lăng Tiếu. Nhìn hai người này tầm mới ngoài hai mươi nhưng phong cách phú quý nên cảm thấy không có khả năng còn là sinh viên. Chỉ là Diệp Khai tự xưng là tiểu quan nên lại làm cho Phùng Lập Danh cảm thấy có chút không quá tin tưởng. Người bên cạnh Diệp Khai cũng tuổi còn trẻ, nếu làm ở cơ quan chính phủ cũng chỉ là tiểu nhân vật, nói là tiểu quan thật không thể đồng tình. “Tôi nhậm chức ở tỉnh Hà Đông, ban tổ chức ở đó phân công khá thoáng, có thể thăng chức phá cách.” Diệp Khai cũng không nói quá rỗ, chỉ nói chỗ mình công tác. “Ban tổ chức của tỉnh Hà Đông......” Phùng Lập Danh nghe xong, nhất thời sáng mắt nói,“Nghe nói gần đây ở tỉnh Hà Đông có rất nhiều đầu tư lớn, bên chỗ các anh có nghiệp vụ gì tốt có thể làm? Giới thiệu cho anh em nhé.” “Trong kinh thành nhiều lợi nhuận hơn chứ?” Diệp Khai hỏi. “Trong kinh thành có nhiều nghiệp vụ nhưng cạnh tranh cũng kịch liệt, không gian lợi nhuận không lớn.” Phùng Lập Danh giải thích nói,“Thị trường tỉnh ngoài tuy rằng chưa khởi sắc nhưng tùy tiện làm một vài vụ cũng có lợi nhuận lớn. Chỉ là chưa quen phong thổ, rất nhiều mạng lưới quan hệ cũng không thuận lợi phải làm từ đầu, nếu có người quen sẽ tiện hơn.” “Ha ha, lời này cũng đúng vậy.” Diệp Khai cười cười nói,“Tôi lưu điện thoại cho anh, có cơ hội chúng ta có thể liên hệ một chút, bên Hà Đông vẫn có nhu cầu về xí nghiệp quảng cáo. Nếu công ty của anh đủ sức nhận công trình lớn thì muốn đứng chân bên kia không có gì khó.” Gã thủ hạđứng sau Từ thiếu gia đã bước lại đây. “Vị tiên sinh này, vị tiểu thư này, lão bản chúng tôi mời mấy người đi qua uống một chén rượu.” Gã thủ hạđem danh thiếp của Từ thiếu gia ra, nói vẻ kiêu ngạo. “ Tổng giám đốc Từ Đại Kim của tập đoàn mậu dịch quốc tế Á châu?” Diệp Khai tiếp nhận danh thiếp nhìn lướt qua, thuận miệng đọc lên, trên mặt cũng là không có gì cảm xúc, ném lại tấm danh thiếp lên mặt bàn,“Không biết.” Gã thủ hạnghe xong, nhất thời ngạc nhiên. Khách tới tham gia dạ trường mà ngay cả chủ nhân cũng không biết, thoạt nhìn hai người này đúng là từ nhóm phục vụ bỏ vào như Từ thiếu gia đoán, quả nhiên là tiểu nhân vật. Nếu đổi là con cháu cao quan trong kinh thànhlại há có thể chưa từng nghe qua đại danh của tập đoàn mậu dịch quốc tế Á châu? “Lão bản chúng tôi là đại nhân vật.” Gã thủ hạhất cằm nói,“Thấy vị bên cạnh ông ấy không? Vị kia chính là Hà thiếu gia, cha của hắn là ủy viên trung ương, biết ủy viên trung ương là gì không? Cả nước cũng chỉ có một hai trăm người! Đại nhân vật như vậy mời hai người qua uống rượu là để mắt đến hai người.” “Cha hắn có phải là ủy viên trung ương hay không thì quan hệ chó gì đến tôi?” Diệp Khai bật cười,“Ủy viên trung ương có gì đặc biệt hơn người, nếu chỉ là thân phận đó thì chưa tiến được vào nhà tôi.” Gã thủ hạnghe xong, không khỏi có chút sững sờ, thầm nói tiểu tử ngươi rốt cuộc có biết cái gì kêu là ủy viên trung ương không? Ở trong kinh thành, còn có mấy chỗ mà ủy viên trung ương không vào được? “Đi, nể mặt mà không biết.” Bất quá nhìn đến đối phương một chút hứng thú đều không có, gã thủ hạcũng không nói thêm gì với Diệp Khai, phẫn nộ cầm danh thiếp của Từ thiếu gia quay lại. “Như thế nào, không cho mặt mũi?” Từ thiếu gia vừa thấy gã thủ hạ tay không mà về, đưa lại tấm danh thiếp thì không khỏi gắt gỏng. Cho dù là không nể cờ hiệu của Hà thiếu gia thì Từ thiếu gia hắn ở kinh thành coi như nhân vật số một. Vậy mà trước mặt đôi nam nữ này lại không công mà về, điều này làm cho Từ thiếu gia cảm thấy tức giận phi thường. Mấy năm này hắn ở trong kinh thành rất phong lưu, lăn lộn phong sinh thủy khởi, chơi đùa nam nữ vô số kể, tự nhiên thấy không ai dám bác mặt mũi. “Hắc, khẩu khí hai tên ăn mày này thật lớn, dám bảo ủy viên trung ương còn chưa đủ tư cách vào nhà.” Gã thủ hạ nhất thời liền thêm mắm thêm muối nói,“Theo tôi thấy đúng là không biết trời cao đất rộng.” Hắn vừa nói như vậy, chẳng những Từ thiếu gia tức giận mà Hà thiếu gia đang chơi đùa nữ ngôi sao kia cũng thay đổi sắc mặt. Cái gì mà ủy viên trung ương còn chưa đủ tư cách vào nhà hắn, vậy nhà hắn là chỗ nào? Nói như vậy, rõ ràng chính là khinh bỉ Hà thiếu gia hắn. “Rất càn rỡ ! Thật sự là cho mặt mũi mà không biết!” Hà thiếu gia vỗ bàn nói, nổi giận đùng đùng đứng lên, bước đi lại. Bên này Phùng Lập Danh thấy Diệp Khai đuổi gã thủ hạ đi liền bất an, nói với Diệp Khai,“Huynh đệ, anh làm vậy không quá thích hợp, cho dù là Từ thiếu gia là thương nhân, có thể xem nhẹ không sao nhưng thân phận của Hà thiếu gia thật sự là không phải nhỏ, con của ủy viên trung ương, lực ảnh hưởng rất lớn, không mấy ai trong kinh thành không dám nể mặt. Anh đắc tội hắn, chuyện này không dễ làm .” “Cha hắn tên gì?” Diệp Khai hỏi ngược lại. “Hà Cương Dung, hiện tại là ở quốc vụ viện, nghe nói rất nhanh sẽ ra bên ngoài nhận chức bí thư ở tỉnh phía Nam nào đó.” Phùng Lập Danh nói,“Biên giới đại quan o a.” Nói đến đây, Phùng Lập Danh cũng có chút lo lắng, hắn cùng ở với đám Diệp Khai, ai biết đối phương có trách tội đến đầu của hắn hay không? Với gia thế của hắn căn bản không ở trong mắt người ta. “Nga, nguyên lai là hắn.” Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền gật gật đầu. Về người này, hắn cũng từng nghe nói qua một chút, chỉ là chưa gặp mặt. Nhưng thật không nghĩ con của hắn lại kiêu ngạo như vậy, trong kinh thành dám trêu chọc lung tung. Phía sau, Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia đều đã đi tới. “Tiểu tử, không cho mặt mũi? Mày có biết tao là ai sao?! Mày có biết cha tao là ai sao?!” Hà thiếu gia vẻ mặt càn rỡ nhìn Diệp Khai hỏi. Diệp Khai cười hắc hắc nói,“Mày là ai, tao không biết, cha mày là ai cũng không nên hỏi tới tao, phải hỏi mẹ mày! Mày đúng là có bệnh, cha mình không biết là ai lại đi hỏi một người xa lạ? Mày lại đây là vì tìm cha không được?” Lăng Tiếu nghe Diệp Khai nói vậy liền bật cười, không nghĩ tới Diệp Khai chanh chua như vậy. “Mẹ mày!” Hà thiếu gia nghe xong giận dữ, nhiều năm như hắn chưa từng bị mắng vào mặt, lại càng không muốn nói cha hắn giờ coi như một nhân vật sáng chói, tương lai sáng ngời. Bất quá hắn còn chưa kịp làm gì thì Từ thiếu gia đã đá văng cái bàn,“Đến đây, bắt hai tên này cho tao! Lão tử phải hành hạ hắn!”