Quan Môn

Chương 1081

Sau khi được đài kiểm soát không lưu cho phép, máy bay đáp xuống an toàn ở sân bay Long thành. Diệp Khai không dám buông lỏng, hắn đợi cho sau khi hành khách xuống hết mới ra khỏi ca bin, nhìn thấy bí thư Nhạc Sơn đã bố trí cẩn thận mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù chuyện xảy ra bất ngờ thế nào thì quan trọng vẫn là biện pháp phòng ngừa, có ai tính kế cũng không quan trọng. Nam Cung Kinh Hồng đeo kính, đội mũ dạ nhỏ, chống gậy đi ra như một ông lão vừa đi du lịch về. Bí thư Nhạc Sơn từ đằng xa nhìn qua, nhất thời không thể nghĩ ra vị lão nhân đi cùng với Diệp Khai là ai mà gọi là đại nhân vật? Ông cũng đã ở kinh thành mười mấy năm, coi như quen thuộc với các lãnh đạo. Nhưng hiện giờ nhìn người trước mắt này quả thật không quen, không khỏi làm cho bí thư Nhạc Sơn cảm thấy có chút ngạc nhiên. “Nhạc bí thư, ngài như thế nào tự mình chạy tới ?” Diệp Khai thấy Nhạc Sơn cũng có điểm ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới bí thư Nhạc Sơn tự mình đến đây, chuyện này biến thành có chút lớn. “Đồng chí Diệp Khai, anh lấy danh nghĩa cục cảnh vệ trung ương ra lệnh hạ cánh xuống sân bay Long thành, tỉnh ủy tự nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, vừa lúc tôi có thời gian nên tới đây xem có chuyện gì xảy ra.” Bí thư Nhạc Sơn cười nói, bất quá cứ nhìn tới nhìn lui vào Nam Cung Kinh Hồng, hiển nhiên là muốn muốn làm rõ ràng vị này là thần thánh phương nào. Diệp Khai đương nhiên biết ý tứ của bí thư Nhạc Sơn liền giải thích nói,“Vị lão tiên sinh có thân phận đặc thù, lẽ ra không nên lộ ra, bất quá nói qua với Nhạc bí thư cũng không có gì.” Bí thư Nhạc Sơn nghe xong, không khỏi lại kinh ngạc. Ông biết rõ Diệp Khai, tuy rằng tuổi trẻ nhưng làm việc rất kết cấu, hơn nữa hậu trường bối cảnh thực lực cường đại, ở trung ương cũng có lực ảnh hưởng rất cường đại. Lãnh đạo bình thường thấy hắn cũng phải nể mặt, giờ hắn lại nói lão tiên sinh này có thân phận đặc thù, vậy thuyết minh vị này thực không phải người bình thường . Nếu không phải bởi vì lão tiên sinh là Hoa nhân thì ông đã cho rằng đây là mật sứ của nước nào đó, trên người có sứ mệnh thần bí cho nên phải xuất hành bí mật. Diệp Khai nói thầm mấy câu vào tai bí thư Nhạc Sơn, ông nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc . “Lão tiên sinh một đường vất vả, hoan nghênh đi vào Hà Đông làm khách.” Bí thư Nhạc Sơn tiến lên tỏ vẻ hoan nghênh đối với Nam Cung Kinh Hồng. “Nhạc tiên sinh khách khí , đột nhiên cải biến đường đi, làm phiền.” Nam Cung Kinh Hồng gật đầu khách khí đáp lại. Nếu đã biết thân phận đối phương, bí thư Nhạc Sơn tự nhiên biết việc này càng kín đáo càng tốt. Vì thế ông quay về tỉnh ủy, Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng cũng lên theo, chuẩn bị thẳng đến nhà khách tỉnh ủy ở tạm nghỉ ngơi rồi tiếp tục vào kinh thành. “Diệp Khai......” Phía sau, chợt nghe giọng của Lăng Tiếu. Cô đã hoàn thành chuyến bay, thấy Diệp Khai chưa rời đi, liền chạy lại đây. “Nếu em không có chuyện gì thì theo anh vào kinh.” Diệp Khai nghĩ lại mang theo Lăng Tiếu vào kinh thành cũng không tệ, ít nhất trên đường có người chiếu ứng. Hắn tận lực làm kín đáo chuyện này, không muốn bị người chú ý tới, cho nên không nghĩ gióng trống khua chiêng, nhưng Lăng Tiếu có thể tín nhiệm. “Được rồi, nhưng em chỉ được nghỉ ba ngày thôi......” Lăng Tiếu cao hứng đáp lại nói. “Ba ngày, vậy là đủ rồi.” Diệp Khai gật đầu cười nói,“Đi kinh thành, anh làm ông chủ mời anh giải trí.” Ba người đi lên xe của bí thư Nhạc Sơn chạy tới tỉnh ủy rồi xuống xe vào nhà khách tỉnh ủy nghỉ ngơi. Với thân phận cán bộ cấp trưởng ban của Diệp Khai thì bố trí ăn ở cũng rất dễ dàng. Huống hồ bí thư Nhạc Sơn đã sớm thông báo cho nhà khách phải đón tiếp cẩn thận, vì thế người nhà khách nhanh chóng sắp xếp hành lý và chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ. Chỉ là ba người lại đây cũng không mang theo hành lý gì, Nam Cung Kinh Hồng vốn không có gì bên mình, Diệp Khai cũng đi người không, chỉ có mấy tờ chi phiếu hay tiền. Chỉ có Lăng Tiếu kéo theo một vali, bên trong là mấy đồ thường ngày của phụ nữ. Diệp Khai yêu cầu một phòng lớn, bên trong có hai gian phòng ngủ. Sau khi vào phòng, Diệp Khai bắt đầu gọi điện thoại tiến hành liên lạc với bên kinh thành, giải thích chuyện xảy ra nửa đường. “Có chuyện như vậy? Để tôi tìm hiểu xem.” Phụ trách chuyện này không phải người khác, chính là lão thủ trưởng của Diệp Khai, chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt. Hắn nghe nói bầu trời kinh thành có chuyện thì cũng kỳ quái, bởi vì ở đây cảm giác thời tiết không có gì xấu. Qua một hồi, chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt gọi điện thoại trở về,“Ân, chuyện này, đồng chí Diệp Khai làm được tốt lắm, xác thực xảy ra một ít vấn đề, bất quá là bên sân bay kinh thành có vấn đề, không có quan hệ tới lão tiên sinh.” Diệp Khai cẩn thận hỏi mới biết bên sân bay kinh thành xảy ra không tặc nên không tiện cho máy bay hạ xuống. Các máy bay tới đây đều nhận được thông báo thay đổi tuyến bay, không phải chuyện cố tình nhằm vào Nam Cung Kinh Hồng. “Nga, nói như vậy thì tôi an tâm.” Diệp Khai nghe xong, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ba người ở phòng nghỉ ngơi hai giờ, sau đó lại ăn vài thứ, nghỉ ngơi một hồi rồi rời khỏi. Chỉ là lần này lên xe công vụ đi theo tuyến quốc lộ . Dù từ Long thành không có đường cao tốc nhưng vì khoảng cách cũng không quá xa, hơn nữa tình hình giao thông cũng không kém, cho nên đến chiều thì tới kinh thành. Bên này đã chuẩn bị khá long trọng, người của cục cảnh vệ trung ương sau khi đón tiếp thì vận dụng phương án bảo vệ tối nghiêm khắc tiếp nhận Nam Cung Kinh Hồng. Diệp Khai cũng mang theo Lăng Tiếu đi vào đại nội gặp chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt bàn giao nhiệm vụ mới xem như hoàn toàn yên tâm. “Đi thôi, anh mang em tới gặp ông nội, cũng nhân tiện xem trong đó.” Diệp Khai quay đầu, thấy Lăng Tiếu có chút ngơ ngác liền cười nói. “Nơi này chính là đại nội?” Lăng Tiếu hiển nhiên là bị dọa cho sợ hãi. Cô không thể nghĩ là Diệp Khai lại cứ thế đem mình tới chỗ này. Lúc còn ở trên máy bay, cơ trưởng sau đó lén hỏi cô sao biết đại nhân vật như Diệp Khai. Lăng Tiếu lúc ấy còn cảm thấy không có gì, cô cũng không biết đơn vị như cục cảnh vệ trung ương, chỉ nghe cơ trưởng nói, đó là nghành bảo vệ lãnh đạo trung ương, phi thường thần bí hơn nữa nắm quyền lực to lớn. Hiện tại cô mới thấy cơ trưởng nói không hề sai, Diệp Khai quả nhiên dẫn cô vào địa phương thần bí này. Hơn nữa, lúc vừa rồi cô lại gặp một vị đại nhân vật nào đó, chính là người mà cô thỉnh thoảng thấy trên truyền hình, thường xuyên tháp tùng đồng chí Giang Thành. Gặp gỡ như vậy quả thật làm cho Lăng Tiếu cảm thấy choáng váng. “Ha ha, nơi này chính là đại nội, người bình thường không dễ dàng vào.” Diệp Khai thấy Lăng Tiếu như vậy, không khỏi nở nụ cười,“Kỳ thật cho dù là anh thì cũng có một số nơi không thể đi loạn, có một số chỗ phải hẹn trước, nhưng nói chung phần lớn thì có thể đi.” Diệp Khai không chút nào khoa trương, đối với đại bộ phận đại nội thì hắn đều có thể tùy ý đi lại, chỉ có một số chỗ ở riêng của vài vị lão đại thì không tiện đi qua, trừ phi là có tình huống đặc thù. Hơn nữa, Diệp Khai còn có thể ra vào chỗ phi thường thần bí sau đại nội kia, đây là chỗ mà những người khác làm không được. “Cảm giác ở trong này có áp lực.” Lăng Tiếu nói. Sau khi tiến vào đại nội, tuy rằng kiến trúc rất bình thường, người gặp cũng không tỏ vẻ gì nhưng vì trong lòng cô có suy nghĩ nên có cảm giác rất trầm trọng. “Kỳ thật không sao cả ......” Diệp Khai khoát tay nói,“Dọc đường đi đói bụng, để anh mang em đi nấu ăn.” “A?!” Lăng Tiếu nghe xong, nhất thời sửng sốt, không biết Diệp Khai nói vậy là có ý tứ gì. Nấu ăn ở bên trong đại nội, lại còn do chính mình động thủ? Chuyện này quả thật làm cho Lăng Tiếu cảm thấy có chút ngạc nhiên . Bất quá Diệp Khai cũng không nói tùy tiện, rất nhanh liền mang theo Lăng Tiếu đi một tòa nhà. Tòa nhà này nhìn vào rất có khí thế, bên ngoài đồng dạng có cảnh vệ gác, dù họ đều biết Diệp Khai nhưng vẫn kiểm tra cẩn thận rồi mới gọi điện thoại thông báo bên trong. Rất nhanh có lệnh mời đi vào. Lăng Tiếu đi theo Diệp Khai, đi qua mấy khoảng sân thấy có mấy nhân viên công tác cười đón bọn họ rồi dẫn cả hai vào một chỗ làm việc. Trong văn phòng là một lão nhân thân hình cao lớn đang đứng quay lưng, trước mặt là một tấm bản đồ. Lão nhân đang dùng bút vẽ mấy nét trên bản đồ, không biết đang làm gì, chỉ thấy ông đeo cặp kính viễn, vẻ mặt chuyên chú. Nhìn kỹ một chút vào tấm bản đồ thì thấy là một bức bản đồ giao thông, trên vẽ mấy tuyến hồng, có một số là đường sắt đã xây dựng, một số là phác thảo. Đợi cho vị lão nhân xoay người lại, Lăng Tiếu há miệng, có chút lắp bắp nói,“Diệp...... Diệp...... Diệp lão?” Đứng ở nàng trước mặt không phải người khác, chính là một trong những lãnh đạo cao nhất của trung ương, nhìn lại khuôn mặt của Diệp Khai, Lăng Tiếu nhất thời hiểu được, nguyên lai vị này chính là ông nội của Diệp Khai! Thật không ngờ, ông nội của Diệp Khai lại là Diệp lão gia tử.