Quan Môn

Chương 1034

Tất cả mọi người là sững sờ, không rõ La Kiến Thành vì cái gì đột nhiên làm như vậy. Chỉ là mọi người nhìn qua liền thấy hắn lôi ra chồng bài tập chừng mười trang, nguyên bản đều viết tay nhưng đây là bản đã dùng máy copy sao chép, chắc là bài tập mà thầy giáo giao cho La Kiến Thành. - Đây là thứ gì? Ngay cả Diệp Kiến Hoan ngồi ở một bên cũng ngồi thẳng dậy tò mò hỏi. - Mấy bài toán cao cấp. La Kiến Thành phi thường bình tĩnh hồi đáp: - Em thi rớt tín chỉ này ở học kỳ vừa rồi, đưa cho thầy giáo ít quà liền đem cho em tập bài này, nói đây là đề thi lại nhưng yêu cầu em không được tiết lộ ra ngoài, em đang rầu rĩ vì chưa tìm được ai giải cho đây. Diệp Khai nghe xong, lập tức nở nụ cười, trong lòng tự nhủ em họ cùng tuổi với mình này lại có cách nghĩ hay như vậy, xem ra tuy thành tích học tập không được tốt lắm, nhưng lại có thể đào tạo! Nếu như chăm chú bồi dưỡng thì tương lai có lẽ vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất hắn hiểu được lợi dụng đầy đủ tài nguyên nha. - Cách chú hay đấy.... Diệp Kiến Hoan nghe xong, cũng không khỏi cười nói, hắn chỉ vào mấy tiểu thư nói: - Cô..... Còn cô nữa...... Làm nhanh lên, làm tốt thì thưởng mỗi người một ngàn tiền boa. Sáu tiểu thư hai mặt nhìn nhau, trong lòng tự nhủ đi ra hỗn đã gặp đủ các kiểu khách nhân kỳ quái. Nhưng bảo họ làm đề toán cao cấp thì thật đúng là chưa từng có gặp được qua. - Mấy cô nhanh lên một chút ah...... Thấy mấy tiểu thư cũng không có động tĩnh, La Kiến Thành có chút bất mãn nói: - Chẳng lẽ lại bằng cấp nghiên cứu sinh của các cô đều là lừa người sao? Nếu bộ dạng như vậy thì tôi đến cục Công Thương khiển trách các cô lừa gạt khách hàng! Diệp Khai nghe xong cười to không ngớt. Hắn chỉ vào La Kiến Thành nói: - Chẳng lẽ chú còn trông cậy vào cục Công Thương bồi thường? Sáu mươi tiểu thư ép cho chú ra bã rồi! Diệp Kiến Hoan ngược lại không có nói gì, rút bừa hơn mười tập tiền một trăm vất ra bàn. Mấy tiểu thư lập tức nhìn cả vào. - Có bản lĩnh thì đến lấy đi. Diệp Kiến Hoan lạnh nhạt nói. Nam Cung Vân ngồi bên cạnh vẫn không nói gì, thấy vậy liền ghé vào tai Diệp Khai, nhỏ giọng thầm nói: - Anh em nhà anh đều là cao thủ ngưu bức ah. - Ha ha, so với đám nhị thế tổ trong kinh thành thì nhà tôi xem như nhiều quy củ rồi. Diệp Khai không cho là đúng hồi đáp. Trên thực tế cũng là như thế, mặc dù nói người của lão Diệp gia có chút hung hăng càn quấy, không coi đám con cháu cao quan trong kinh thành vào đâu nhưng cũng không phải loại hiếp đáp người. Bọn họ đều trái phải rõ ràng, tuân thủ quy củ, làm việc cũng rất có chừng mực, không giống như một số con cháu khác. - Tôi đến thử xem a, hi vọng không có quên hết. Bỗng nhiên có một tiểu thư chạy ra, dáng người nhỏ nhắn, trang điểm đậm nhìn không ra khuôn mặt thật. - Không sai. Tuy cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng Diệp Kiến Hoan vẫn gật đầu nói: - Cô chỉ cần có thể giải được mười bài ở đây thì hai vạn là của cô. Kỳ thật tất cả mọi người cảm thấy có chút ngoài ý muốn, mặc dù nói chỗ này phóng đại nói tất cả tiểu thư của mình đều là nghiên cứu sinh nhưng tình huống thực tế như thế nào thì quản lý cũng thẳng thắn thú thật chỉ có một phần nhỏ mới được là nghiên cứu sinh, những thứ khác đoán chừng đều là lừa người. Dù vậy mọi người cũng không quá tin tưởng, thực sự có cái gì mà nghiên cứu sinh sắc nghệ song tuyệt đang đứng đây, những năm gần đây người có bằng cấp nghiên cứu sinh luôn kiếm được việc làm không tệ, sao phải đến loại địa phương này đến kiếm ăn? Đã có một người dẫn đầu, hai người còn lại do dự rồi cũng lấy ra hai tờ đề ở chỗ La Kiến Thành, sau đó cầm lấy bút bắt đầu thử giải đề. Mặt người khác thì không dũng cảm như vậy, đứng đó vẻ mất tự nhiên. - Các cô thì sao? La Kiến Thành hỏi. Ba cô hai mặt nhìn nhau, như thế nào cũng không nghĩ đến đêm nay sẽ có tình huống như vậy, một cô cao gầy trong đó cố tự trấn định hồi đáp: - Thực xin lỗi, mời khách quan tự trọng, tiểu nữ tử bán mình không bán nghệ. Diệp Khai nghe xong câu trả lời này lập tức cười đến đau bụng. Nguyên lai cho rằng đêm nay rất nhàm chán ca hát uống rượu, lại không nghĩ tố chất tiểu thư bên cạnh rất cao, chẳng những có người biết giải đề toán cao cấp, còn có người rất có nhanh trí, thoạt nhìn hộp đêmnày chọn người tiêu chuẩn quả thật không đồng dạng. La Kiến Thành còn muốn nói hai câu, đã bị Diệp Khai khoát tay ngăn lại: - Được rồi, buổi tối nay hào hứng, bảo mấy cô ngồi xuống uống rượu a, biết ca hát thì hát nghe một chút. Thân phận của Diệp Khai bất đồng, hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người cũng không nói gì thêm, mấy tiểu thư cũng yên lòng. Bọn họ chỉ lo mấy khách này sẽ bắt bẻ thân phận, nếu như vậy thì chỉ trừ có người của hộp đêm ra mặt, sau này cũng sẽ ảnh hưởng các cô. Dù sao loại tin tức này truyền ra ngoài sẽ tạo hành hiệu ứng làm mẫu, nếu những khách sau này nay bắt các cô giải toán, mai bắt giải vật lý, rồi làm Anh ngữ, vậy thì chi bằng đem hộp đêm đổi thành trung tâm dạy kèm là được. Hộp đêm nhất định không cho phép loại tình huống này xuất hiện. Cho nên, các cô nhất định sẽ nhúng tay chuyện này. Trên màn ảnh xuất hiện hình video ca nhạc, mấy người bắt đầu chọn bài rồi hát. Đúng lúc này, tiểu thư đầu tiên chủ động giải bài đã hoàn thành. - Cho tôi xem xem. Chị họ Diệp Kiến Nhạc thấy đầu tiên liền giành lấy. Mặc dù nói Diệp Kiến Nhạc đã học đại học năm 4, nhưng vì chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên gần đây đang ôn lại toán cao cấp, những bài tập này cũng gần tương tự. - Ồ, làm cũng khá lắm, bài này tôi cũng sẽ không...... Diệp Kiến Nhạc nhìn qua rồi hỏi vẻ tò mò: - Chẳng lẽ cô thật là nghiên cứu sinh hay sao? Vị tiểu thư giải bài cười khổ: - Nếu em thật sự là nghiên cứu sinh, cũng không cần đi ra ngoài kiếm tiền như vậy, em là sinh viên năm thứ 2. Cô ta chỉ nói đến đây. Diệp Kiến Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, biết trong này có ẩn tình, vì vậy đứng lên kéo cô ta sang phòng bên cạnh, hỏi thêm mấy vấn đề. - Chuyện gì vậy? Nam Cung Vân hỏi Diệp Khai. - Không dễ nói. Diệp Khai do dự một chút, giải thích: - Coi như là ở loại địa phương này, các tiểu thư cũng phân ra rất nhiều loại, có một số cung cấp dịch vụ kia, có một số đơn thuần là hầu rượu, hoặc sờ mó bên ngoài, cũng không loại trừ có sinh viên chạy tới đây làm thêm. Loại chuyện này vốn có rất nhiều trong các trường cao đẳng đại học, Diệp Khai cũng sẽ không cảm thấy thật bất ngờ, dù sao tồn tại được là hợp lý. Có nhiều thứ tuy ngươi phản cảm nó, nhưng nó vẫn tồn tại, không phải vì ý chí cá nhân mà biến mất. Đám Diệp Kiến Hoan đã bắt đầu ca hát, chất lượng âm thanh ở đây rất được, có thể thấy hộp đêm đã đầu tư rất lớn, khiến cho người nghe cảm thấy ngạc nhiên. Lại qua một hồi, hai vị tiểu thư còn lại rốt cục cũng giải ra mấy bài, thoạt nhìn cũng hẳn là sinh viên. La Kiến Thành nhìn nhìn, cảm thấy bài giải không vấn đề gì, cũng không nuốt lời, lấy ra một xấp tiền trên mặt bàn ném cho hai người. Hai vị tiểu thư cầm được một vạn rất cao hứng, còn tiến đến bên La Kiến Thành hôn lên má hắn. Hộp đêm này tuy giá cao, nhưng nếu chỉ hầu rượu đơn thuần thì tiền thưởng cả đêm cũng không có khả năng vượt quá một ngàn, hai người phân biệt được một vạn coi như tương đối xa xỉ. Đúng lúc này, chị họ Diệp Kiến Nhạc cùng vị tiểu thư kia đi trở về, cô không nói một lời lấy ra hai xấp tiền trên bàn được cho vị tiểu thư kia. - Mấy người trong nhà của anh đều rất có tính cách đấy. Nam Cung Vân thấy liền nói với Diệp Khai. - Nữ nhân rất dễ đồng cảm, cái này rất bình thường. Kỳ thật Diệp Khai đã sớm dự liệu được kết quả này. Tiểu thư có thể giải được toán cao cấp, dĩ nhiên đã trải qua một nền giáo dục tốt, lại là sinh viên năm thứ 2, Diệp Kiến Nhạc cảm thấy quan tâm nên trao đổi, sợ là sẽ dễ rơi nước mắt, chuyện này không kỳ quái. - Có lẽ, là trong nhà khó khăn, cha mẹ thất nghiệp hoặc là bệnh nặng, hoặc là bị người lừa gì đấy...... Diệp Khai nói với Nam Cung Vân: - Nói tóm lại, gia đình chắc là bất hạnh. - Nghe ý tứ của Diệp Nhị thiểu thấy rất tang thương? Nam Cung Vân nghe xong, cũng có chút tò mò hỏi. - Thì cũng thấy nhiều hoàn cảnh, sinh lão bệnh tử, thị thị phi phi mà thôi. Diệp Khai hồi đáp. Hai người bọn họ đang trò chuyện thì thấy cửa phòng bị đẩy ra rồi mấy kẻ vạm vỡ tiến vào, một tên chắc là đầu lĩnh trong đó, mặt đen, ngoác miệng hỏi: - Nghe nói mấy vị tới đập phá quán hay sao? Còn chưa hỏi là bằng hữu phương nào? Diệp Kiến Hoan đang ca hát nghe xong, lập tức có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cũng không ngờ ở kinh thành lại có kẻ dám chọc đến Diệp đại thiếu hắn?