Quân Môn Sủng Hôn
Chương 16
Cánh cửa hình vòm mở ra, hai bóng người quét mắt một vòng, lơ đãng nhìn thấy bên cạnh cửa sổ sát đất có một bóng dáng đang ngồi, khẽ mỉm cười, tiếp theo quay lại đối diện với khuôn mặt tươi cười nhiệt tình mà khách sáo của Tương Di, "Mộ Duy, anh đã trở lại? !"
"Ừ, Tương Di, đã lâu không gặp!" Buông tay đang ôm người đẹp ra, Lam Mộ Duy nghiêng người qua ôm lấy Tương Di đã lâu không gặp, sau đó lách người sang bên giới thiệu cô gái xinh đẹp bên cạnh mình, "Tương Di, đây là Diệp Tư Mẫn, Diệp tiểu thư."
Tương Di nghe giới thiệu, quay đầu liếc mắt lơ đãng quan sát cô gái đứng bên cạnh anh, nhàn nhạt gật đầu một cái, lễ phép đưa tay tới, khách sáo mà xa lánh: "Diệp tiểu thư, hoan nghênh ghé tới Thập Tam Lâu."
Trước mắt là một cô gái xinh đẹp khêu gợi, trên người mặc một bộ váy màu vàng xanh lá, lộ vai, làn váy lá sen dài đến gối, nhiệt tình như lửa với mái tóc quăn màu rượu đỏ xõa trên vai trái, kèm theo sắc môi hồng, xem ra lại trái ngược với vẻ nhiệt tình như lửa.
Chỉ là theo ý cô, cô gái trước mắt này mặc dù xinh đẹp, nhưng xinh đẹp có chút ít thô tục, nhất là vào mùa hè nóng bức như vậy mà nhìn thấy vẻ kiều diễm của cô ta, nhìn lại Ân Ân mát mẻ đơn thuần, thật làm cho người ta cảm thấy phong thái mát mẻ đập vào mặt.
Năm đó Lam Mộ Duy chính là vì cô gái này, mới rời khỏi Ân Ân sao? Như thế thì xem ra, ánh mắt xác thực không được tốt lắm !
"Tương Di, Xin chào, lúc ở nước ngoài Mộ Duy cũng thường nhắc tới cô, nói cô đang kinh doanh nhà hàng Thập Tam Lâu ở thành phố C này là đứng nhất, vừa lúc chúng tôi mới vừa trở về nước, nên tranh thủ tới đây thăm!"
"Thức ăn có ngon hơn nữa cũng là do công lao của đầu bếp ở Thập Tam Lâu mà thôi, khó có dịp được đón tiếp hai vị tới đây, hôm nay hai người muốn ăn cái gì?"
"Món ăn Giang Tô đi!" Không đợi Diệp Tư Mẫn trả lời, Lam Mộ Duy đứng một bên đã dịu dàng ra quyết định, tiếp theo quay đầu nhìn về phía bóng dáng ngồi ở bên cửa sổ sát đất, "Giống như tôi đã thấy Ân Ân, Tương Di, sau này chúng ta tiếp tục tán gẫu!"
Tương Di theo bản năng liếc nhìn về phía cửa sổ, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, tôi đi bảo nhân viên tới đây phục vụ hai người!"
Đáp một tiếng, Lam Mộ Duy ôm người đẹp trong ngực, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất.
Thật ra thì lúc Úc Tử Ân quay đầu lại, Dịch Khiêm đã liền phát hiện ra sắc mặt người đối diện không đúng, trong cặp mắt trong suốt như Lưu Ly kia, có kinh ngạc, có hốt hoảng, còn có luống cuống cùng bi thương, kết hợp với trong nháy mắt cả mặt sắc cô trở nên trắng xanh, vốn là khuôn mặt tươi cười sáng rỡ nhất thời như bị sương đánh héo cà, yếu ớt làm cho đau lòng.
Lần đầu nhìn thấy cô ở Kim Cung, anh nghĩ, cô là một cô gái quật cường kiêu ngạo, không biết bộ dáng khi yếu ớt sẽ như thế mào, nhưng anh lại không nghĩ rằng, sẽ là vì một người đàn ông.
Lơ đãng quay đầu, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh mới hiểu rõ ràng, đêm hôm đó, cô để lộ cái nhìn xuyên thấu của mình đối với Đường Minh Lân, thì ra là đối với cái người mà cô vẫn luôn nhớ nhung kia.
Thấy Lam Mộ Duy đi tới bên này, Úc Tử Ân hốt hoảng quay đầu đi, lúc quay đầu lơ đãng đối diện với vẻ mặt yên lặng của người đàn ông trước mắt, chợt cảm thấy có chút chật vật.
Tim đập bịch bịch, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mà ly nước trong tay cô, khó có thể tự kiềm chế mà khẽ run.
A. . . . . . Úc Tử Ân ơi là Úc Tử Ân, mày thật đúng là không có tiền đồ mà, đã nhiều năm không thấy rồi, mà khi thấy lại, người đàn ông này vẫn dễ dàng khiến mày bị ảnh hưởng! Dù thế nào đi nữa, ở trước mặt người tình cũ dầu gì mày cũng phải kiêu ngạo một chút chứ?
Nghĩ như vậy, cô không khỏi hài hước cong khóe môi, ngoài cửa sổ trời chiều đầy náo nhiệt như đang làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Ngồi ở đối diện, Dịch Khiêm yên tĩnh nhìn cô đem áp chế cảm xúc dâng trào trong lòng xuống, khuôn mặt tái nhợt dần dần bình tĩnh lại mà trở nên lạnh lẽo, chỉ là cặp mắt như lưu ly kia vẫn như cũ tràn ngập ưu thương nồng nặc.
Quật cường như vậy, quật cường đến làm cho người ta đau lòng.
"Ân Ân. . . . . ." Đi lên trước, Lam Mộ Duy nhìn cô gái ngồi trên ghế, anh nở nụ cường dịu dàng mê người, môi thật mỏng nhàn nhạt giơ lên, con mắt nửa híp lúc cười cong cong như trăng non, một đôi lúm đồng tiền rất là mê người.
Chính người đàn ông tuấn tú dịu dàng này, năm đó đã nhẹ nhàng như vậy mà bắt lòng cô làm tù binh, mà cô cũng từng cho là, mình sẽ một mực bên cạnh anh đến răng long đầu bạt, mà lại không nghĩ rằng, có một số thứ, đúng là không chịu được thời gian khảo nghiệm.
"Ân Ân, không ngờ em cũng ở đây! Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp, em sống có tốt không?" Diệp Tư Mẫn đứng một bên liếc nhìn cô gái cố gắng trấn định ngồi trên ghế, đôi mắt sáng ma mị cười cười chào hỏi, thân thể mềm mại cố ý cọ xát vào trong ngực của Lam Mộ Duy, mùi nước hoa xông vào mũi khiến Úc Tử Ân run rẩy hồi hồn.
Bên tai loáng thoáng tiếng vang, cô quay đầu liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh có một đôi trai gái xứng đôi đang đứng, hít một hơi thật sâu đứng lên, gượng ép lộ ra vẻ mặt tươi cười, kiêu ngạo mà lạnh lẽo nhìn lên hai người trước mặt, "Đã lâu không gặp!"
Đúng vậy, thoáng một cái đã là bốn năm, thật là lâu đấy. . . . . .
"Ân Ân, những năm này em sống rất tốt sao?" Lam Mộ Duy nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vẫn như cũ dịu dàng như lúc ban đầu, hình như đối với cô, anh có thể vĩnh viễn đều như vậy, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói chuyện với cô, sủng ái như vậy, mặc dù hôm nay hai người đã là hai kẻ xa lạ.
Kéo nhẹ khóe miệng, Úc Tử Ân nhàn nhạt nhìn vẻ dịu dàng như hoàng tử vẫn như cũ của anh, phong độ thân sĩ nho nhã trong mấy năm qua đã nhiều hơn mấy phần thành thục, năm tháng thật là một thanh đao sắt bén, nhưng không có bao nhiêu người có thể tránh khỏi mấy đao này.
Cô đang muốn mở miệng thì Diệp Tư Mẫn nãy giờ đứng một bên lại vượt lên trước một bước, ánh mắt mềm mại xinh đẹp nhìn cô, "Ân Ân, tôi nghe nói cô đã kết hôn, thật sao?"
Gật đầu một cái, cô nhíu mày liếc nhìn chẳng sợ cô ta khiêu khích, "Tôi kết hôn rồi, rất đáng tiếc, lúc đó hai người không thể tới tham gia hôn lễ của tôi."
"Thật sao?" Lam Mộ Duy nhìn cô, hình như cũng không biết tin tức cô đã kết hôn, sững sờ nhưng bừng tỉnh, "Anh cũng không biết. . . . . ."
"Hiện tại biết cũng không còn quan hệ, đã lâu không gặp, vốn là muốn ôn chuyện cũ, nhưng chỉ tiếc là hôm nay tôi có khách, hôm nào đi!"
Hai người lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, Lam Mộ Duy quay đầu liếc nhìn người đàn ông an tĩnh ngồi bên cạnh, đang muốn nói tiếng xin lỗi thì Dịch Khiêm đột nhiên ngước lên cười thanh nhã khiến anh vô cùng sửng sốt.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
215 chương
16 chương
43 chương
145 chương