Quần Lụa
Chương 4
Nguyên Bình Chi trở lại phòng trong, phát hiện mình bị làm tức đến đau cả đầu.
Hắn bình thường không dễ dàng tức giận như vậy.
Mặc dù người khác cũng gọi Nguyên Bình Chi là "Đệ nhất công tử thành Kim
Lăng ", nhưng những người thực sự quen thuộc Nguyên Bình Chi biết tính khí hắn rất tốt, là vị thiếu gia ít khi trêu chọc người khác, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm đến người thân trong gia đình, lúc nào cũng lo lắng, ngay cả việc con trai của vợ lẽ của đại ca có bị con trai của chính thất khi dễ hay không cũng để ý.
Dĩ nhiên, người nhà cũng lo lắng cho hắn vì tính cách này, hắn có thể không biết, hoặc là biết mà cố tình như không biết, giả ngu cũng coi là bản lãnh của hắn.
Con cái của hào môn thế gia, không có mấy người có thể tự chủ hôn nhân, giống như Nguyên Bình Chi bởi vì không muốn thành hôn mà chậm trễ mấy năm giữ vững độc thân, đúng là hiếm thấy. Quả là cha mẹ hắn đặc biệt sủng ái phóng túng hắn mới có tình huống đặc biệt này.
Nội tâm
Nguyên Bình Chi tương đối cảm tạ cha mẹ khoan dung độ lượng thông cảm, mà hắn sau khi mang mũ áo quan cũng âm thầm quyết định nên thành thân, không thể để cho cha mẹ lớn tuổi thêm phiền não quan tâm. Mặc dù hắn không tin trên đời này có cô gái thập toàn thập mỹ ( hoàn hảo) hoàn toàn phù hợp với mình, nhưng là lựa chọn cũng không kém quá nhiều.
Những năm này hắn cũng đã phong lưu đủ, tình yêu nam nữ cũng không còn xa lạ, nói trắng ra là, những chuyện trai gái, cởi quần cởi áo, cùng nữ nhân này hay cô nương nọ, cũng không khác biệt.
Cho nên, cha mẹ cùng
Trưởng công chúa thiết kế bẫy hắn, để cho hắn trong tình trạng không biết cưới một Tiểu nương tử, hắn cũng không quá mức tức giận. Như thế cũng tốt, cha mẹ vui vẻ, tân nương cũng không quá kém, cứ phù hợp như vậy.
Nhưng là, tại sao bởi vì nàng nhỏ tuổi, liền đường hoàng an bài cho hắn thị tẩm thông phòng đây? Hắn thật sự không thể rời bỏ nữ nhân sao?
Hơn nữa, làm ra quyết định này vẫn là mẹ đẻ và nhạc mẫu của hắn!
Nguyên Bình Chi biết cá tính mẫu thân mình, mặc dù bên ngoài mọi người nói nàng khoan từ đại độ, nhưng hắn biết mẫu thân có chút chán ghét mấy cái thị thiếp và nha hoàn thông phòng của phụ thân, ngoài mặt bà cùng những cô gái kia sống chung hòa bình, kì thực là cố hết sức không gặp mặt họ, có thể không thấy liền không thấy, mắt không thấy tâm không phiền. Nếu như bà không cẩn thận nhìn thấy tiểu thiếp ở trước mặt phụ thân làm nũng, tâm tình bà suốt thời gian dài sẽ không tốt. Tức giận này bà không muốn nuốt, nhưng lại không thể không nuốt, bởi vì các đại quan, quý nhân luôn cưng chiều vợ bé, xã hội phong kíến chính là như thế.
Mà nhạc mẫu của Nguyên Bình Chi - Trưởng Công Chúa càng không cần phải nói, cá tính của nàng chỉ sợ không phải quật cường bình thường, bởi vì trượng phu của nàng Cố Cảnh Hoành cùng nha hoàn thông phòng sinh con, nàng liền quyết liệt cùng trượng phu, quan hệ hôn nhân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Như vậy mẹ đẻ và nhạc mẫu, tại sao nguyện ý thay hắn an bài thông phòng? Họ không phải chán ghét dạng này nhất sao?
Họ cũng không đau lòng cho Cố Tích Ân? Còn chưa trở thành cô dâu, đã phải tiếp nạp thêm hỷ của trượng phu ? ( ý nói là lấy thêm thiếp)
Có lẽ, nữ nhân một khi trở thành bà bà cùng mẫu thân, địa vị thay đổi, cũng không quan tâm thiếp đúng không? Dù sao có là thiếp, đó cũng là thiếp của con mình, khó chịu là con dâu, mình cũng không liên quan.
Nguyên Bình Chi thật không cách nào hiểu nữ nhân, họ hận trượng phu của mình cưới vợ bé cưng chiều thiếp, nhưng có thể rất đại lượng thay nhi tử an bài những nữ nhân khác.
Nguyên Bình Chi nghĩ, nếu như mình có nữ nhi, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy.
Nếu như tương lai hắn có nữ nhi, tuyệt đối sẽ không muốn con rể đa tình cưới thêm thiếp, mẹ chồng của nàng mà như Trịnh thị, hắn tuyệt đối sẽ đến trước của nhà người ta kháng nghị —— buồn cười, nữ nhi của ta các ngươi cũng dám khi dễ? !
"Phu quân?" Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cố Tích Ân nhìn chằm chằm Nguyên Bình Chi, sắc mặt của hắn thật dọa người.
Nguyên Bình Chi có chút mệt mỏi ngồi trên ghế, nhìn mấy tiểu nha đầu chỉ đứng đến vai hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lúc này hoàn toàn không còn chút máu, mình vừa rồi cùng Tôn ma ma nói chuyện nàng đều nghe? Thương tâm quá sao?
Nguyên Bình Chi kéo bàn tay nhỏ bé của Cố Tích Ân, phát giác bàn tay của nàng lạnh như băng, lấm tấm mồ hôi lạnh, điều này làm cho hắn càng đau lòng. Tiểu cô nương như vậy, chắc còn không hiểu hôn nhân là gì, không biết mẹ chồng và mẫu thân vì nàng an bài, nàng chỉ có thể lo sợ, nghi hoặc bất an lại tràn đầy van xin nhìn hắn, tựa hồ cầu khẩn hắn che chở.
Nguyên Bình Chi ở đáy lòng thở dài, cảm giác mình không phải cưới vợ, mà là con gái, thật làm cho hắn quan tâm a!
Hắn hỏi nàng: "Những lời vừa rồi, nàng cũng nghe?"
Cố Tích Ân do dự một chút, mới ngoan ngoan gật đầu, nói: "Thiếp không phải cố ý nghe lén."
"Ta biết rõ, chỉ cách một cánh cửa mành, không cách âm gì. Đối với những lời đó, nàng nghĩ sao?"
Cố Tích Ân cúi đầu nhỏ, cũng không giữ được dáng vẻ đoan trang lúc đầu, lần đầu tiên như một bé gái, mờ mịt lại không có biện pháp, nói: "Trước khi gả tới đây, mẫu thân đã nói với thiếp rồi , thiếp quá nhỏ, không có biện pháp phục vụ phu quân, cho nên. . . . . ."
"Vậy nàng cũng nguyện ý?" Mặt Nguyên Bình Chi không thay đổi hỏi tới.
"Thiếp. . . . . ." Cố Tích Ân quẫn bách rơi lệ, nàng dùng sức lắc đầu nhỏ, nói: "Thiếp không muốn, nhưng là. . . . . ."
"Không muốn là tốt rồi, không có nhưng nhị gì hết!" Nguyên Bình Chi lập tức cắt đứt nàng..., hắn bế nàng ngồi trên đầu gối, để cho nàng đối mặt với mình. Điều này làm cho tiểu cô nương vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lần nữa dâng lên sắc hồng.
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Không người nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ bạn đời của mình, dù là nam hay nữ. Cho nên, nàng không vui lòng là đúng, ta thích nghe nàng nói như vậy."
Cố Tích Ân nhút nhát nhìn Nguyên Bình Chi, nhìn đôi mắt hắn tĩnh mịch tràn đầy nghiêm túc, không có nửa điểm lừa gạt nàng, nàng mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi co rút hai cái, nước mắt rơi xuống.
Nàng nghẹn ngào nhào vào trong ngực Nguyên Bình
Chi, tiểu cô nương trước kia chỉ gặp mặt một lần trong hoàng cung, liền có hảo cảm với Nguyên Bình Chi, nhưng khi vội vàng gả cho hắn, nàng mới phát hiện lập gia đình rất phiền toái, lập gia đình cũng không phải là chuyện vui sướng, mẫu thân nói với nàng rất nhiều chuyện làm dâu, bao gồm chuyện phải dễ dàng tha thứ trượng phu cùng nữ nhân khác.
Trưởng Công Chúa không hy vọng con gái cũng giống mình, càng không hi vọng nàng lâm vào tình trạng hôn nhân đổ vỡ, xã hội này chính là nam tôn nữ ti như thế, vào thời điểm nào đó, nữ nhân không thể không học cách thỏa hiệp và thối lui. Nếu như nàng không yêu cầu cao như vậy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không cô đơn như thế .
Tiểu cô nương Cố Tích Ân này chưa hiểu được ghen và dục vọng độc chiếm, nhưng theo bản năng có thể cảm giác được chuyện nữ nhân khác bồi phu quân thị tẩm, nàng không thích, cũng rất khó chịu. Nàng cho là tối nay phải ngủ một mình, làm bạn với phu quân sẽ là những thứ trổ mã hoàn toàn kia, Đại Nha hoàn vóc người đầy đặn, nàng càng thấp thỏm khi nghe lén Tôn ma ma nói chuyện với Nguyên Bình Chi, trong lòng u mê lại tê tê chua xót đau đớn .
Chỉ là, nàng không nghĩ tới Nguyên Bình Chi sẽ cự tuyệt!
Bên ngoài không phải đều đồn đãi phu quân là "Đệ nhất công tử thành Kim Lăng" bình sinh thích nhất mỹ nữ sao?
Có lẽ, chỉ có cảm giác của nàng đúng, Nguyên Bình Chi thật ra là người tốt!
Bốn năm trước, nàng mới tám tuổi, ở dạ yến cuối năm trong cung, chỉ có vị đại ca ca xinh đẹp này chiếu cố nàng, cho nàng một túi thơm rất đẹp làm quà năm mới, trong túi thơm còn có một miếng Tử Ngọc bình an, đại ca ca nói sẽ phù hộ nàng bình an như ý.
Cho tới bây giờ, miếng Tử Ngọc bình an kia vẫn luôn bên cạnh nàng, khi nàng cô đơn khổ sở sẽ lấy ra ngắm.
Nàng trước kia không có hy vọng xa vời có thể gả cho hắn, hôm nay quỷ thần khiến xui đã được như nguyện, nàng thật ra rất may mắn?
Có lẽ, ngọc bình an thật sự phù hộ nàng !
"Về sau nàng sẽ vì phu quân thị tẩm, có sợ hay không?" Nguyên Bình Chi chợt cười xấu xa trêu chọc tiểu nha đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Tích Ân càng phát đỏ, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, nói: "Không sợ."
"Thật?" Nguyên Bình Chi không tin.
Cố Tích Ân gắng sức mà gật đầu, nói: "Thê tử đều muốn thỏa mãn nhu cầu của trượng phu, không phải sao? Thiếp sẽ làm một thê tử tốt đấy!"
Nguyên Bình Chi mỉm cười, hỏi: "Nàng biết thế nào thỏa mãn nhu cầu trượng phu?"
Cố Tích Ân chu mỏ một cái, tựa hồ không hài lòng. Nguyên Bình Chi xem nàng như con nít cái gì cũng không hiểu, nàng giùng giằng từ trên đầu gối hắn nhảy xuống, xoay người đi kiểm tra toàn bộ của hồi môn của mình, từ trong hộp lấy ra một kiện vật phẩm, đem đến trước mặt Nguyên Bình Chi, có chút khoe khoang nói: "Xem một chút! Thiếp cái gì cũng hiểu đấy!"
Trong tay nàng cầm một bức tượng nam nữ trần truồng đang ôm nhau giao hợp, hay chính là Hoan Hỉ tượng, được điêu khắc từ gỗ tử đàn, nhân vật khắc rất sống động, ngay cả chỗ tư mật cũng rõ ràng rành mạch vô cùng, nam căn của nam nhân khảm vào nơi tư mật của nữ nhân mật, khéo léo kết hợp với nhau, khi ngón tay nhấn pho tượng chỗ hai người giao hợp còn có thể đưa đẩy hoạt động, quả thật giống như chân nhân (người thật). Nguyên
Bình Chi kinh ngạc.
Hắn dùng tay vuốt ve cái trán, nhạc mẫu công chúa của hắn thật đúng là độc ác, e sợ mình sau khi qua đời không người nào dạy đạo nữ nhi, liền nói trước?
Hắn nhìn ra được, này Hoan
Hỉ tượng dùng vật liệu đắt giá, chạm trổ tinh xảo, rõ ràng là đông cung vật phẩm (đồ vật dạy cách làm chuyện đó) từ trong hoàng cung lưu truyền tới, rất có thể chính là hồi môn của Trưởng Công Chúa năm đó xuất giá, lúc này lại bị nàng chuyển giao cho con gái.
Nhưng là, nhạc mẫu đại nhân tôn quý của hắn không hiểu dục tốc bất đạt sao? Sẽ không sợ nữ nhi tuần khiết của nàng bị ô nhiễm sao? Không thể chờ đợi lúc chín muồi sao?
Ai, xem ra sau này hắn thật sự phải quan tâm!
Hắn đem Hoan Hỉ tượng ném trên bàn, khom lưng ôm lấy tiểu tân nương của hắn, nói: "Loại vật này ít nhìn, không có chỗ ích lợi, về sau chờ nàng trưởng thành, phu quân tự mình dạy nàng."
Cố Tích Ân má phấn hồng hồng, đôi mắt long lanh, trái tim giống như có con nai nhỏ nhảy loạn, nàng nhỏ giọng lên tiếng: "Ừ, thiếp cũng không thích nhìn."
Nguyên
Bình Chi đặt nàng trên giường lớn bằng gỗ tử đàn trạm khắc tinh xảo, tỉ mỉ tháo giày thêu của nàng, Cố Tích Ân buồn bực từ đầu đến thân, nhanh chóng cởi bỏ áo váy, chỉ còn lại cái yếm nho nhỏ đỏ thẫm cùng quần lót, sau đó nàng giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi chui vào trong chăn, đem chăn kéo đến trên mũi, chỉ chừa lại một đôi mắt đen lúng liếng sợ hãi nhìn phu quân đại nhân trước mặt.
Mặc dù phu quân không cùng Đại
Nha hoàn lêu lổng khiến cho nàng rất vui vẻ, nhưng là nàng cũng rất sợ sẽ phải tới "Động phòng" nha, nàng nhỏ như vậy, nghe nói còn không được, sẽ đau chết!
Nguyên Bình Chi nhìn nàng một cái, mỉm cười, từ từ cởi thường phục của mình, chỉ còn lại áo quần lót mềm mại , nằm xuống bên mép ngoài giường lớn, hai mắt nhắm lại, đánh cái ngáp thật to, nói:
"Ngủ đi, hôm nay ta cũng bị dày vò chết rồi."
Cố Tích Ân nghiêng người sang, trừng to mắt nhìn phu quân đại nhân lập tức ngủ say, không thể tin được hắn thật cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Hắn không phải nói với Tôn ma ma muốn ôm vợ của hắn ngủ sao?
Còn là, hắn chỉ đơn thuần "Ngủ", không còn ý tứ gì khác?
Cố Tích Ân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy có hơi thất vọng.
Ai, lập gia đình thật sự rất phiền toái, chính nàng cũng trở nên đa sầu đa cảm rồi, này thật không tốt.
Cố Tích Ân cho là mình sẽ chịu áp lực khổng lồ, không thể ngủ được, nhưng trên thực tế nàng nhìn chằm chằm mỹ nam phu quân ngủ chưa tới một khắc, liền dần dần nhắm mắt lại, mơ hồ ngủ thiếp đi.
Hơi thở bình thản trên người phu quân làm cho nàng thấy an tâm, tựa hồ so với nương còn thoải mái hơn, thật là kỳ diệu.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
11 chương
10 chương
184 chương
112 chương
62 chương