Quan Lộ Trầm Luân

Chương 5 : Hộ thư bảo

Tay Diệp Thanh Oánh đột nhiên run lên, vỏ táo vốn dĩ gắn liền bỗng tách một tiếng rơi xuống đất, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên. Khuôn mặt trắng ngần ửng đỏ hai bên má, đôi mắt đẹp nhìn Lương Thần không dấu nổi sự nghi ngờ và xấu hổ. Mà đúng lúc này Lương Thần lại thêm một câu: - Hộ thư bảo! Diệp Thanh Oánh cuối cùng sụp đổ, cô đột nhiên đứng dậy, cầm quả táo trong tay ném về phía Lương Thần, nỗi xấu hổ dâng trào trong lòng cô quên không hỏi sao đối phương có thể biết được cụ thể như thế, lúng túng, hoảng hốt quay người chạy khỏi phòng bệnh. - Là thật! Là thật! Trong lòng Lương Thần như có sóng lớn cuồn cuộn. Từ phản ứng của cô gái hắn có đoán chắc, những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu hoàn toàn là sự thực. Đây là dị năng trong truyền thuyết ư? Lương Thần lờ mờ thấy rằng điều này có liên quan đến việc đầu hắn bị thương! - Tiểu Thần, cháu sao vậy? Nộp xong viện phí chú Phong vừa quay vào phòng bệnh đã thấy Lương Thần cầm trong tay quả táo đã gọt vỏ, mắt nhìn vô định lên trên kinh ngạc, thất thần, không khỏi kinh hãi. - Cháu không sao! Lương Thần định thần lại, trên mặt giả vờ tươi cười. - Chú Phong tiền viện phí hết bao nhiêu? Cháu đưa lại cho chú sau. - Chờ cháu xuất viện rồi nói. Chú Phong khoát khoát tay, chợt nhớ ra cái gì đó. - Cái cô tên Diệp Thanh Oánh đến thăm cháu rồi chứ, bộ dạng cô ta làm sao mà hốt ha hốt hoảng! - Vâng, túi hoa quả kia là cô ấy mua! Lương Thần hàm hồ trả lời. Trong lòng hắn có chút hối hận, không cẩn thận nói ra việc xấu hổ của cô gái, cũng không biết người ta nghĩ ra sao, mười phần hình ảnh ân nhân sụp đổ hoàn toàn. - Sắp trưa rồi, cháu muốn ăn gì? Bác sĩ dặn không được ăn đồ dầu mỡ, chua cay! Chú Phong cũng không hỏi gặng, mà nói đến vấn đề cơm trưa. - Chú Phong, tùy chú quyết định đi. Lương Thần dù thấy bụng trống trơn, nhưng nhất thời lại không biết ăn gì. Buổi trưa Lương Thần ăn một bát cháo, một cái màn thầu, uống một bát sữa đậu nành. Thấy trạng thái của Lương Thần đúng là không tồi, chú Phong mới yên tâm dời đi. Buổi chiều, trưởng phòng Vương Văn Diệc vào phòng bệnh của Lương Thần. Ngồi trên ghế, Vương Văn Diệc theo thói quen rút ra một điếu thuốc, vừa định lấy bật lửa châm thuốc, chợt nhớ ra đây là phòng bệnh, sếp trưởng rất tự giác cất thuốc đi, sau đó nghiêm mặt khiển trách: - Một chọi ba, cậu cho rằng cậu là ai, nếu không phải Nghiêm Phong kịp thời đến nơi, cái mạng cậu coi như xong rồi. - Tôi tưởng có hai tên nên mới ra tay. Lương Thần vẻ mặt hối hận nói: - Sớm biết có ba tên, lúc ấy nhất định tôi giả vờ không nhìn thấy. - Thằng nhóc này! Vương Văn Diệc không nhịn nổi khẽ cười: - Được rồi, lần này cậu biểu hiện không tồi, làm cái huy chương hạng ba ko vấn đề gì, ngày mai có thể lãnh đạo huyện sẽ đến thăm cậu, cậu nên chuẩn bị chút. Còn nữa, hiện nay phòng đang phát động cái gì phát huy tinh thần tiên phong, mười phần đến chín cậu sẽ được phong làm điển hình! Trong tâm Lương Thần có chút kích động, lập công lãnh thưởng, được phong làm tấm gương điển hình, không nghi ngờ gì cái này sẽ được viết trong lý lịch cá nhân của hắn. Tương lai có cơ hội thăng chức, những điều này đều là yếu tố cơ bản không thể thiếu. - Đại nạn không chết, tất có phúc về sau. Đây đều là những điều thằng nhóc như cậu đáng được nhận! Vương Văn Diệc vỗ vỗ đầu vai đối phương, lời nói giấu chút bùi ngùi: - Nếu không muốn chôn chân ở chốn sơn cốc này, thì thừa cơ hội này đến phòng hoạt động một chút, hy vọng hẳn rất lớn! Mắt Lương Thần không khỏi sáng ngời, lời sếp trưởng như ngọn đèn dẫn đường, trong nháy mắt soi sáng cho hắn tiến lên phía trước. Không sai, muốn dựa vào quan hệ để được điều về huyện, đây chính là một cơ hội tốt! - Bây giờ đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt! Vương Văn Diệc lấy từ túi hoa quả trên tủ đầu giường một quả táo to, thuận tay lau lau chút, rồi đưa lên miệng cắn cái rộp một miếng, nói mập mờ: - Tôi về trước, cần gì gọi điện thoại cho tôi! Còn nữa, tiền viện phí sở chi, cậu không cần lo nữa! Vương Văn Diệc vừa đi, Lương Thần nằm trên giường trầm ngâm. Đột nhiên đạt được năng lực dị thường, rồi lập công lãnh thưởng đều khiến tâm hắn như nước thủy triều, mãi chưa thể bình tĩnh. So sánh hai diều này với nhau, hắn càng lưu tâm hơn đến năng lực tái hiện những điều người khác đã trải qua trong đầu. Hắn cấp bách mong có thể thêm lần nữa kiểm chứng năng lực của mình đối với người khác. Tiếc là trong phòng bệnh này ngoài hắn ra, không có bệnh nhân nào khác. Đang chán muốn chết, Lương Thần láy từ chiếc tủ đầu giường quả táo, lau sạch xong định cắn một miếng, trong đầu chơt lóe lên một ý định cổ quái. Rồi hắn tập trung tinh thần, mắt nhìn không chớp vào quả táo đỏ đang cầm trên tay. Cảm giác đau đớn quen thuộc như có cái gì đó đâm vào sau gáy, trước mắt dường như có ánh sáng trắng vụt qua, trong đầu bỗng chốc hình thành một hình ảnh: Ở một cửa hàng hoa quả nào đó, Diệp Thanh Oánh mặc một chiếc áo khoác lông vũ trắng đang chọn táo, quả táo được một bàn tay ngọc ngà cầm lên, mà chủ nhân của cánh tay đó lại chính là cô gái sáng nay đến thăm chính hắn - Diệp Thanh Oánh. Cuối cùng, con dao gọt hoa quả sắc bén chuyển động không ngừng, vỏ táo cứ thế rơi ra, lộ ra phần quả bên trong...! Hóa ra thực sự có thể! Lương Thần cắn mạnh vào quả táo biểu thị cảm giác hung phấn, nhưng sau một giây, cơn đau nhức không hề báo trước tìm đến hắn. Lương Thần chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra, cơn đau khủng khiếp bóp nghẹt lấy thần kinh hắn. Hắn không chịu được ôm lấy đầu, miệng hét lên đau đớn, miếng táo chưa kịp nuốt rơi ra khỏi miệng. - Anh làm sao thế? Diệp Thanh Oánh vừa vào phòng liền nhìn thấy Lương Thần đập đầu mình vào tường bình bịch, sợ hãi vội chạy đến dùng tay ngăn cản. Cô cũng đã hỏi bác sĩ, biết được rằng người bị chấn động não đôi khi xuất hiện triệu chứng đau đầu, nhưng không ngờ biểu hiện dữ dội như Lương Thần. Đau đớn giằng co dữ dội kéo dài không đến một phút mà Lương Thần cảm tưởng dài như một năm. Nếu không phải Diệp Thanh Oánh giữ, hắn đập thủng tường không biết chừng. Cái này là hậu quả của việc sử dụng vượt quá giới hạn dị năng ư? Trên thế giới này quả nhiên không có bữa trưa miễn phí bao giờ (không có gì là cho không), cái gì cũng có giá của nó. Lương Thần lắc lắc đầu, cơn đau nhức như lấy mạng người ta vừa rồi khiến hắn nghĩ lại còn rùng mình, xem ra loại dị năng này không thể tùy tiện đùa được. - Anh không sao rồi chứ? Nhìn thần thần sắc Lương Thần từ từ khôi phục, Diệp Thanh Oánh thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra. - Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi! Cám ơn cô! Lương Thần ngượng ngùng cười cười. - Em đi tìm bác sĩ đến bang bó lại cho anh, rồi nói cô ấy kiểm tra lại cho anh một lần nữa! Anh nằm xuống đừng động đậy lung tung! Diệp ThanhOánh nhìn vết máu loang trên trán hắn, ánh mắt quan tâm, lo lắng. Vài phút sau, Diệp Thanh Oánh cùng với bác sĩ Lưu mặt lạnh cùng quay lại phòng bệnh của Lương Thần. Băng bó lại vết thương trên đầu cho Lương Thần xong, lại kiểm tra lại cho Lương Thần một lần nữa, nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Kiểm tra xong, bác sĩ Lưu lạnh lùng rời đi. Phòng bệnh chỉ còn hai người Lương Thần và Diệp Thanh Oánh. Khuôn mặt cô gái đỏ bừng bừng, chàng trai thì né tránh nhìn. Nhất thời không khí trong phòng bệnh trở lên thật cổ quái. Im lặng một lúc, Diệp Thanh Oánh dùng răng cắn cắn môi, lấy hết dung khí ngẩng đầu hỏi: - Anh, làm sao anh biết, làm sao anh biết chuyện đó? Lương Thần ngẩn ra một lúc, sau mới hiểu rõ ý cô gái, không khỏi há miệng, lặng im gần mười giây mới buột miệng: - Đoán thế! - Gạt người! Diệp ThanhOánh nghiêm mặt sẵng giọng nói. Biết cô đến ngày, lại biết cô dùng băng vệ sinh hãng Hộ Thư Bảo, nói là đoán có quỷ mới tin nổi! - Được rồi, tôi nói thực, thật ra tôi có khả năng đặc biệt! Lương Thần thần thần bí bí nói: - Hy vọng cô giữ bí mật này cho tôi! - Khả năng đặc biệt? Chẳng thà anh nói anh là Siêu nhân cho rồi! Diệp Thanh Oánh liếc hắn một cái sắc lẻm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://- Tôi nói tôi đoán thì cô không tin, cứ bắt người ta nói dối! Làm người khó, làm chàng trai tốt thật thà càng khó! Lương Thần ngoài mặt cười đau khổ, trong tâm lại thầm cười, vào một buổi chiều nhàm chán thế này, trêu đùa một cô gái xinh đẹp thế này là một chuyện hết sức thú vị.