Quan Lộ Trầm Luân

Chương 478 : Lũ lượt kéo đến điện thoại(phần 1)

- Em vừa nói bậy gì đó Thiên Thiên? Vốn tính tình luôn nhu mì dịu dàng, bây giờ Liên Tịch Nhược lại phá lệ nổi giận. Khuôn mặt cô hơi trầm xuống, nói với em với giọng trách cứ. - Chị Tịch Nhược, chị giận à? Vẻ mặt Liên Thiên Thiên hơi sợ hãi, nói với vẻ biện giải: - Lương Thần là nhân tình của chị Tuyết Phi, em gọi một tiếng anh rể cũng không sao mà. -Thiên Thiên, em… Liên Tịch Nhược giận run người, không khỏi tỏ vẻ chán nản. - Được rồi, chị Tịch Nhược, em sai là được chứ gì, đừng tức giận nữa nhé. Liên Thiên Thiên ra vẻ nũng nịu, cười cầu hòa với chị mình. - Còn nói lung tung nữa, sau này chị không bỏ qua cho em đâu đấy. Liên Tịch Nhược hừ nhẹ một tiếng, lướt qua cô em nghịch ngợm, vào phòng ngủ thay quần áo. Liên Thiên Thiên thè lưỡi, trong lòng có chút kinh ngạc với phản ứng của chị mình. Dường như là trong lòng chị cô, sự việc hồi trước vẫn còn ám ảnh như một bóng ma. Về đến nhà, Lương Thần cởi áo ra, duỗi tay ném chiếc áo lên giá. Hắn nhìn thoáng qua Diệp Tử Thanh đang có vẻ rất ngoan ngoãn, Lương Thần bất đắc dĩ cười, mở miệng nói: -Tử Thanh. -Sếp Lương có gì chỉ bảo ạ? Hơi cúi người về trước một chút, Diệp Tử Thanh hai tay đỡ lấy thắt lưng, mũi hơi chun lại nói. -Tử Thanh, em đừng như vậy được không? Lương Thần đưa bàn tay nhẹ nhàng âu yếm vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, thở dài nói: -Không phải là Helen và Vũ Nhu đã đi rồi sao? Thời gian dài như vậy, sao em còn chưa quên? -Các cô ấy tự đi chứ em có đuổi đi đâu. Diệp Tử Thanh ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ sầu não. - Hơn nữa, em có gì mà tức giận chứ, em mà lại dám tức giận ư? -Tử Thanh. Lương Thần đang định nói, bỗng nhiên biến sắc, rụt tay lại đỡ lấy thắt lưng của mình, miệng hơi hít hà có vẻ đau đớn. Nhìn vẻ mặt và hành động của hắn, chân tay Diệp Tử Thanh lập tức luống cuống, cô vội vàng đỡ lấy cánh tay hắn, lo lắng hỏi: -Làm sao vậy anh? Chỗ bị thương không phải đã lành rồi ư? -Không có gì đâu, chỉ là vừa rồi lúc vào thang máy không cẩn thẩn nên đụng vào thắt lưng. Lương Thần cau mày đáp. Nghe hắn trả lời xong, đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh lóe ra chút ánh sáng khó hiểu, cô thả tay hắn xuống quay người bước đi. Không ngờ Lương Thần đi trước một bước, hai tay mạnh mẽ kéo cô lại. -Thả em ra, lại đau thắt lưng anh bây giờ. Diệp Tử Thanh thở hổn hển nói. Thân hình mềm mại của cô vặn vẹo mấy cái nhưng không thoát được cánh tay rắn chắc của Lương Thần. -Tử Thanh, chúng ta nói chuyện một lát, em tha thứ cho anh nhé. Lương Thần tuy ở bên ngoài thăng quan tiến chức rất nhanh, nhưng ở nhà thì luôn bị lép vế. Từ khi bị Diệp Tử Thanh phát hiện ra hắn cùng Tề Vũ Nhu và Helen có quan hệ "gian tình" thì vị Cục trưởng đáng thương có thể nói là "ăn nói khép nép", "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục". -Hừ, có người nói thật dễ nghe, nếu không trêu hoa ghẹo nguyệt thì thực tế là do đâu? Em còn muốn hỏi rốt cục là ai không có tính toán gì cả? Diệp Tử Thanh quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, hỏi. -Anh thực sự là không có mà. Lương Thần vội vàng biện bạch: -Anh xin thề. -Vừa rồi em còn nghe thấy, có người gọi anh là anh rể nữa kìa, kỳ lạ thật, chẳng lẽ lỗ tai em có vấn đề? Diệp Tử Thanh như cười như không nói một câu. -Thật là oan uổng, đó là trò đùa dai của Thiên Thiên thôi mà, chuyện là như vậy thôi, em nghe anh giải thích đã. Lương Thần gần như phải đối đầu với trở ngại này. Tai của tiểu yêu tinh này thật là thính, rõ ràng đã nghe được hết. -Đừng làm ồn nữa, Tử Thanh, đi gọi Thanh Oánh và Nguyệt Nguyệt tới ăn cơm đi. Vương Phỉ Hạm mặc tạp dề hai tay bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra. Bà ta nhìn Lương Thần và Diệp Tử Thanh đang ôm nhau, vẻ mặt bà vẫn thản nhiên như không, nói một câu rồi quay người bước vào phòng ăn. -Trước hết nghĩ như thế nào cho tốt để tối khi đi ngủ em chờ anh giải thích. Diệp Tử Thanh nhịn cười, nhẹ nhàng rời khỏi ngực Lương Thần. -Không đánh, không chửi anh, chỉ dùng tình cảm tra tấn anh thôi. Đây là cách cô trừng phạt hắn. Bất đắc dĩ nhìn Diệp Tử Thanh đi khỏi, Lương Thần lắc đầu bước đến phòng ăn. Trên bàn đang bày một dĩa thịt xào thập cẩm, một dĩa cua gạch hấp, một dĩa rau trộn, trông rất ngon miệng. Vương Phỉ Hạm đang sắp bát dĩa ra bàn. Hai tháng tới, bà ta hoàn toàn nghỉ việc ở công ty để ở nhà đảm đương vai trò bảo mẫu, chăm lo việc ăn uống cho cả gia đình. Việc đi chợ mua đồ ăn, làm cơm, nếu có làm cả ngày cũng khiến Vương Phỉ Hạm rất thích thú. Nhìn thấy Lương Thần bước vào, Vương Phỉ Hạm trên mặt lộ vẻ điềm tĩnh, tươi cười nói: -Đi rửa tay đi, đợi Thanh Oánh và Tiểu Nguyệt tới rồi ăn cơm. Lương Thần lên tiếng, bước tới hai bước, cẩn thận ngoái đầu lại đằng sau rồi hỏi: -Vừa rồi cháu và Tử Thanh nói chuyện, cô có nghe không? -Cháu hy vọng là cô nghe thấy hay là muốn cô không nghe thấy? Vương Phỉ Hạm như cười như không hỏi ngược lại. - Cháu chỉ hỏi vậy thôi mà. Lương Thần ngượng ngùng cười cười, sau đó ỉu xìu đi rửa tay. Giống như thường ngày, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt quây quần quanh bàn ăn, cùng thưởng thức bữa cơm chiều. Hai tháng tĩnh dưỡng khiến cho Lan Nguyệt hơi béo lên một tí. Sợ mình xấu đi, cô từng muốn ăn uống điều độ để duy trì vóc dáng, nhưng ý nghĩ này của cô đã nhanh chóng bị mọi người bóp chết. Đôi đũa cô gắp liên hồi dĩa rau trộn, sau đó cô buông đũa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười cười vẻ lấy lòng, nói: - Cháu ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé. -Cơm trong bát phải ăn xong đã. Lương Thần lấy đũa gắp thức ăn cho Lan Nguyệt, mặt không hề thay đổi nói như ra lệnh. -Em ăn không nổi nữa, anh Tiểu Thần. Lan Nguyệt cầu xin với vẻ rất đáng thương. -Nguyệt Nguyệt, có phải do cô nấu không ngon nên cháu không ăn được hả? Vẻ mặt Vương Phỉ Hạm lộ ra vẻ buồn rầu, bà thở dài nói: -Chắc chắn là như vậy rồi, nếu không cháu đã không ăn ít như vậy. -Không phải đâu cô. Lan Nguyệt bắt đầu cảm thấy không ổn, cô bất lực giải thích: -Cô nấu rất ngon, cháu, cháu thật sự là ăn no lắm rồi. -Cơ thể em chưa hồi phục hẳn, cần phải bồi bổ nhiều vào. Diệp Thanh Oánh cũng gắp vào bát Lan Nguyệt một ít ngó sen, dịu dàng khuyên nhủ: -Em nghe lời chị đi, Lan Nguyệt. -Lan Nguyệt của chúng ta có ăn như thế nào cũng không béo được nữa đâu, cho dù là có béo đi nữa thì có làm sao đâu, ăn nhiều một chút đi. Diệp Tử Thanh không khỏi phân bua rồi trút toàn bộ dĩa rau trộn vào bát Lan Nguyệt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLLan Nguyệt khóc không ra nước mắt. Trước ánh mắt thiết tha của mọi người, cô đành cầm đũa một lần nữa, toàn tâm toàn ý đưa thức ăn vào miệng một cách rất máy móc. Sau bữa cơm chiều, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh thu dọn bát chén. Lương Thần đưa Diệp Thanh Oánh thong thả bước đi trong phòng khách. Tuy ăn không nhiều nhưng Diệp Thanh Oánh vẫn kiên trì sau khi ăn xong thì vận động. Cô cho rằng như vậy mới tốt cho đứa bé trong bụng. Lan Nguyệt thì ngồi trên sô pha, đang ôm bụng dưới nhìn phu nhân cục trưởng đi tới đi lui trước mặt. -Chán quá, em đi tìm Thiên Thiên chơi, còn nữa, tối nay em không về ngủ đâu. Cảm thấy rất chán nên Lan Nguyệt ra quyết định. Cùng tuổi, tính tình cũng giống nhau, hơn một tháng tới đây, cô và Liên Thiên Thiên đã rất thân thiết, thường xuyên ngủ chung với nhau vào buổi tối. Tề Vũ Nhu và Helen đi Mỹ, căn phòng nhường lại cho Lan Nguyệt và Vương Phỉ Hạm trú ngụ, nhưng thật ra cũng giải quyết được nhanh chóng vấn đề về chỗ ở. Đối với việc Tề Vũ Nhu và Helen đi khỏi, Lương Thần vẫn còn nhiều nghi hoặc. Hơn nữa gần hai tháng không hề có tin tức gì cũng khiến cho hắn cảm thấy có chút lo lắng trong lòng. Hắn phải thừa nhận, mặc dù Tề Vũ Nhu và Helen chỉ có quan hệ giao dịch với hắn nhưng con người chứ không phải là cỏ cây nên hắn không có khả năng nhanh chóng quên lãng, bỏ mặc hai cô, những người đã thân mật với mình như vậy. -Nghĩ gì vậy anh? Tai nghe thấy giọng nói dịu dàng của vợ, Lương Thần hồi phục tinh thần lại, đón nhận ánh nhìn trong suốt của cô. Trong lòng hắn sự áy náy dâng lên, hắn nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: -Anh không nghĩ gì cả. -Để em đoán nhé, chắc chắn là anh lại nhớ tới mấy người đẹp Tề Vũ Nhu và cô gái người Mỹ rồi. Cùng với sự xuất hiện của làn hương làm say lòng người, bóng dáng của Diệp Tử Thanh hiện ra cạnh Lương Thần, cánh tay cô khoác lên vai hắn, lời nói rõ ràng là trêu chọc. -Hai chị đó cũng là người tốt, nhường phòng cho chúng ta ở. Vậy mà họ đã đi hai tháng rồi, em cũng nhớ các chị ấy. Diệp Thanh Oánh cười thản nhiên, mở miệng nói trước chồng. -Tiểu Oánh Oánh, em đừng có dung túng cho anh ta. Diệp Tử Thanh liếc mắt nhìn người đàn ông đang hơi lúng túng, giơ tay chỉ vào mặt hắn: -Coi chừng có người được voi đòi tiên, ăn uống càng lúc càng nhiều, càng không thể vãn hồi… -Anh ra ngoài hút điếu thuốc rồi lát nữa vào. Lương Thần không có cách nào khác nhéo vào mặt Diệp Tử Thanh một cái, sau đó đứng dậy đi ra cửa. -Chà, đúng là chị đã tra tấn anh ấy hai tháng rồi đó. Nhìn thấy bóng dáng có chút cô đơn của chồng, Diệp Thanh Oánh khẽ thở dài nói. -Này, em đừng có mà mềm lòng nữa đi. Diệp Tử Thanh khẽ cười ra tiếng. -Ông xã em đào hoa, chị giúp em trừng phạt anh ta, em ngược lại lại không muốn, thật đúng là người tốt quá mà. -Tính cách của Thần chị không phải không biết. Diệp Thanh Oánh lắc đầu nói. -Hồi trước ở hội quán Vương Triều, Lâm Tử Hiên lập mưu đưa anh ấy vào bẫy, anh ấy phá vỡ âm mưu, đẩy nữ minh tinh ấy ra khỏi cửa, chị còn nhớ rõ không? Mặt Diệp Tử Thanh đỏ ửng lên, cô gật đầu. Sao cô lại không nhớ rõ chứ, cũng chính là cô đã từng tự mình dâng hiến cái quý giá nhất của người con gái cho Lương Thần. -Anh ấy có ham muốn tình dục rất mạnh, nhưng không có nghĩa là không có nguyên tắc, cứ nhìn thấy gái đẹp là sa vào. Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười nói: -Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải mình muốn là được. Nếu chị càng muốn đơn giản thì nó càng trở nên phức tạp, nếu muốn hình dung trong một từ thì đó chính là "vận mệnh". Diệp Tử Thanh im lặng không nói gì. Trong lòng cô cũng hiểu rằng không nên quy kết tất cả trách nhiệm cho Lương Thần. Liên Tuyết Phi, Tề Vũ Nhu, Helen đều là những cô gái vô cùng xinh đẹp. Việc họ và Lương Thần có giao tình với nhau chỉ có thể là do vận mệnh. Trên thực tế, nhớ lại chuyện quen biết giữa Lương Thần và cô, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm, lúc đó chẳng phải cũng là do vận mệnh thúc đẩy đó sao? -Vậy sau này em sẽ không quản để cho anh ta tiếp tục làm càn ư? Im lặng một lúc lâu, Diệp Tử Thanh hỏi tiếp. -Em còn có đứa con anh ấy, cả đời này anh ấy không thoát khỏi em được. Diệp Thanh Oánh cười dí dỏm nói: -Muốn giữ tên đầu lang đó thì phải nhờ đến chị Tử Thanh thôi. Hai tháng vừa rồi anh ấy đã bị chị khống chế, toàn đến chỗ chị mà, không phải sao? -Ít đến lắm, nhưng đó lại là chồng em. Diệp Tử Thanh trên khuôn mặt lộ ra vẻ hối hận nói: -Chị không danh không phận, ngay cả vợ bé cũng không phải, lời nói ra không có chút trọng lượng nào cả. Nói xong câu cuối cùng, cô cảm thấy buồn cười, liền ôm vai em cười phá lên làm cả người rung lên.