Quan Lộ Trầm Luân

Chương 468 : Không muốn thăng cũng phải thăng

Bị hấp dẫn bởi sóng gió của vụ án phóng hỏa, chuẩn xác mà nói, là bị hấp dẫn bởi vị Phó cục trưởng Công an trẻ tuổi vốn luôn được mọi người lưu ý trong vụ án phóng hỏa, từ giữa tháng 8 đến nay, truyền thông các tỉnh, các thành phố đã tập hợp tại Cẩm Bình, con số không dưới mười. Khi truyền thông ở địa phương Cẩm Bình, thậm chí tỉnh Giang Nam công bố tin tức có liên quan đến vụ án phóng hỏa, đầu tiên phải thông qua thẩm tra xét duyệt của ban Tuyên giáo, nhưng mà một số nhà truyền thông ngoài tỉnh cũng không hề e dè kiêng kỵ gì nhiều.Ở xung quanh cục công an thành phố, không ít phóng viên ký giả bám trụ. Mấy lần yêu cầu phỏng vấn với Phó cục trưởng trẻ tuổi, đều bị từ chối một cách lịch sự, các phóng viên hiểu được là vì để che đậy chuyện xấu trong nhà, hơn nữa còn là scandal rất nghiêm trọng. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình nhất định là đã ra lệnh cho cục công an thành phố giữ kín miệng. Nói cách khác bọn họ phục ở chỗ này, rất khó mà có được tin tức gì có giá trị. Thế mà điều khiến các phóng viên không ngờ tới chính là, ngay khi bọn họ đối với việc phỏng vấn đã không còn ôm hy vọng nào thì kỳ tích xuất hiện. Chính miệng một người phụ trách phòng làm việc thông báo cho bọn họ, Phó cục trưởng Lương Thần tiếp nhận phỏng vấn của bọn họ, để bọn họ tới chờ ở phòng họp trên tâng năm của cục công an thành phố trước. Đối với các phóng viên mà nói, đây giống như được lên trời. Hơn mười vị phóng viên "hu ra" một tiếng, tiến vào cổng lớn Tòa nhà làm việc của cục công an thành phố, phía sau tiếp trước chen lấn hướng về phía thang máy. Phòng họp tầng năm. Các phóng viên đều tự mình chiếm cứ vị trí có lợi, chỉ huy trợ thủ dựng đồ nghề súng ống lên, chỉ còn chờ vị Phó cục trưởng công an trẻ tuổi kia xuất hiện thì sẽ đồng loạt khai hỏa. Một số phóng viên giàu kinh nghiệm thì còn có chút bình tĩnh, nhưng mấy người mới ra đời lính mới thì lại vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhiệm vụ phỏng vấn lần này có thể hoàn thành tốt đẹp hay không, toàn bộ đặt vào cơ hội hiếm có này. Không khiến các phóng viên đợi quá lâu, sau khoảng hơn mười phút, cửa phòng họp bị đẩy ra. Vài người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đi vào. Gần giống như là phản xạ có điều kiện, các phóng viên không hẹn mà gặp cùng nhau đi tới đón tiếp. - Phó cục trưởng Lương còn phải tham gia cuộc họp, chỉ có thể cho mọi người thời gian ba mươi phút. Xin mọi người ổn định, theo trình tự đưa ra câu hỏi. Chủ nhiệm Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình và Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung cao giọng nói với các phóng viên đang ồ ạt "xông" lên. Nhìn các phóng viên đầy "nhiệt tình", trong mắt Lương Thần có chút kinh ngạc lóe ra. Hắn thật không ngờ tới sẽ có nhiều phóng viên ký giả truyền thông như vậy. Tuy nói quy mô không bằng buổi họp báo vụ án vào mấy ngày trước, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Cũng tốt, dù sao thì cũng đang muốn náo nhiệt, đương nhiên là người càng nhiều càng tốt.Ánh mắt các phóng viên đều tập trung vào người thanh niên trẻ tuổi đang đứng giữa đám lãnh đạo cục công an thành phố. Mặc kệ là gặp qua hay là chưa thấy qua, điều đầu tiên mà tất cả phóng viên đều cơ hồ xác định, người đàn ông trẻ tuổi này chính là Phó cục trưởng công an gần đây nổi danh như cồn, thậm chí trên đã dần dần thần thánh hóa. Đầu tóc hơi lộn xộn, tơ máu trong mắt thấy hiện rõ nét, trong ánh mắt không che dấu được sự mệt mỏi, thế nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cột cờ. Với những ký giả kỳ cựu có mắt nhìn người thì từ trên người của vị Phó cục trưởng công an trẻ tuổi này, điều đầu tiên nhìn thấy chính là tính kiên trì cứng cỏi vững như bàn thạch. - Tôi biết mọi người muốn tìm hiểu chuyện gì. Thật ra vào rạng sáng hôm nay, về vụ án phóng hỏa, cơ quan công an Cẩm Bình chúng tôi đã có được tiến triển mang tính quyết định. Lắng nghe lời của Phso cục trưởng công an nói ra, các phóng viên không kìm nổi nảy sinh một sự kinh ngạc. Theo sau, trên mặt mỗi người đều không ngoại lệ lộ ra một sự vui mừng như điên. Xem ra đã có tin tức nóng hổi rồi. - Vương Căng sai khiến Tương Vinh Hoa, thuê hung thủ giết hại Lý Bình, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực. Mặc dù hiện tại Vương Căng vẫn còn kháng cự không nhận tội. Nhưng tất cả sự thật, tất cả chứng cứ cho thấy ba người Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn có sắp đặt bày ra kế hoạch phóng hỏa, cũng sai khiến đám người Trịnh Hổ thực hiện phóng hỏa, tình nghi phạm tội rất lớn. Thanh âm của vị Phó cục trưởng công an trẻ tuổi khàn khàn, nhưng câu nào cũng hùng hồn, lời lẽ khí phách mạnh mẽ. Các phóng viên rất chăm chú lắng nghe, cũng rất nghiêm túc ghi chép. Trong cuộc đời sự nghiệp của bọn họ, kiểu phát ngôn đặc sắc, không trốn tránh vấn đề chính, không hàm hồ lập lờ, không như cách ăn nói của quan kiêu này rất là hiếm gặp. Sau khi Lương Thần trình bày xong tiến triển mới nhất của vụ án, các phóng viên chờ đợi đã lâu từ trái qua phải, lần lượt giơ tay đặt câu hỏi. Mà trong khi Lương Thần tiếp nhận phóng viên đưa ra câu hỏi, Hội nghị thường vụ thành phố lần thứ tư trong tháng này đang được tiến hành trong phòng họp Thành ủy. Khi nhóm thường vụ Thành ủy theo nhiều phiếu biểu quyết đã thông qua đề nghị thăng nhiệm Lương Thần làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, lần đầu tiên từ lúc nhậm chức tới nay, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm phát biểu rất là kịch liệt: - Có một số người cứ nghĩ rằng chính mình có thể một tay che trời, nhưng trải qua vô số sự thật kiểm chứng, đây chỉ là "si tâm vọng tưởng" mơ mộng hão huyền của một số người nào đó. "Lãng lãng càn khôn, thiên lý chiêu chiêu" (trời đất sáng trong, luôn tồn tại công lý), tôi sẽ chờ xem những người này sẽ có kết cục cuối cùng như thế nào. Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm phất tay áo đi ra, sắc mặt của Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Trương Hổ trở nên dị thường khó coi. Những lời này của Trương Bỉnh Lâm không khác nào công khai biểu lộ thái độ phản đối. Các ủy viên thường vụ khác cũng ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ tới thái độ Trương Bỉnh Lâm kịch liệt như vậy, gần như là trước mặt hạ chiến thư cho Vương Phục Sinh và Trương Hổ. Chỉ có vẻ mặt Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai không thấy có biến hóa gì nhiều. Bà cúi đầu, chậm rãi nhấp miệng uống nước trà. Cho tới nay, bà đối với chỉ thị của Vương Phục Sinh cũng chấp hành không suy xiển, nhưng đây không có nghĩa bà là người bên họ Vương. Lương Thần từng hỏi qua bà, có phải đứng về phía Vương Phục Sinh không. Lúc ấy bà rất muốn trả lời là bà đứng về phía chính mình. - Phó cục trưởng Lương, tôi muốn hỏi anh một vấn đề. Hai người Vương Căng, Trương Hào đều là con cháu quan lớn, còn cha Hà Tuấn là nhà kinh doanh nổi tiếng. Theo như lời anh vừa nói, trình tự trinh sát hình sự đã gần đi đến kết thúc, vậy theo anh nghĩ, kế tiếp thì kết quả thẩm tra của bên viện kiểm sát sẽ như thế nào? Nếu vụ án có thể theo trình tự xét xử mà tiến hành, vậy thì hậu thuẫn của ba người Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn có tạo nên ảnh hưởng gì đến tính công chính của thẩm phán tư pháp không? Anh có thể cam đoan ba người này cuối cùng sẽ được pháp luật xét xử công bằng hay không? Nhìn nữ phóng viên cuối cùng đưa ra câu hỏi, khóe môi Lương Thần lộ ra nụ cười gượng. Hắn đối với nữ phóng viên này có chút ấn tượng, hình như tên Thu Điềm, trong cuộc họp báo lần trước, nữ phóng viên bên ngoài thanh tú nhưng giàu kinh nghiệm này đã đưa ra vấn đề rất khó chơi. Mà hiện tại, hắn lại không thể không thừa nhận, hắn bị những câu hỏi liên tiếp của đối phương cắn chặt. Phỏng vấn vừa mới chấm dứt, Lương Thần liền nhận được điện thoại của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc nghe được cái "Tin tức tốt" thăng chức kia, trong lòng Lương Thần vẫn cảm thấy vô cùng áp lực và phẫn uất. Chức vụ này, hắn căn bản là không muốn thăng. Nhưng sự thật chính là, không muốn thăng cũng phải thăngHai mươi phút sau, Lương Thần đi tới tòa nhà văn phòng Thành ủy. Trong phòng làm việc bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, ngoại trừ Bí thư Khâu, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt cũng ở đó. Vừa thấy Lương Thần, Trưởng ban Kiều đang ngồi trên sofa liền đứng lên, cười hà hà còn chủ động giơ tay ra, trong miệng nhiệt tình nói: - Chúc mừng cậu, Tiểu Lương, trải qua hội nghị thường vụ nghiên cứu nhất trí thông qua, quyết định bổ nhiệm Tiểu Lương cậu là Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, cấp Cục trưởng. - Cảm ơn lãnh đạo đã coi trọng, tôi thấy xấu hổ quá. Lương Thần giơ tay nắm lấy tay đối phương, mặt tươi cười mà lắc vài cái, lung lay vài cái, vẻ mặt nhìn không ra có một chút gì là bất mãn. Nhưng mà bí thư Khâu ở một bên lại chú ý thấy, chàng thanh niên khi nói hai chữ "cảm ơn" trong mắt hiện lên vẻ châm biếm và phẫn nộ. - Tiểu Lương, nay tôi và bí thư Khâu đại diện tổ chức, chính thức nói chuyện với cậu. Trong vụ án 720, vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu cậu có biểu hiện xuất sắc, Thành ủy quyết định bổ nhiệm cậu là Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật chuyên trách, hy vọng cậu không ngừng cố gắng, trên cương vị mới tạo ra thành tích lớn hơn nữa. Kiều Bách Kiệt buông lỏng tay, lấy giọng điệu êm dịu như gió xuân nói: - Gần đây cậu trọng trách trên người rất nhiều, vừa đúng lúc nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi tốt một chút, phục hồi tinh thần. Nói xong ánh mắt lại chuyển về hướng Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, cười nói: - Tiểu Lương là cấp dưới của Bí thư Khâu, một số công việc cụ thể nên do Bí thư Khâu nói rõ với Tiểu Lương. Tôi còn có việc, xin đi trước. Vỗ vỗ cánh tay Lương Thần có ý khích lệ, Trưởng ban Kiều rời khỏi văn phòng Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật. Ngay khi cửa vừa đóng lại, nụ cười trên mặt Lương Thần trong nháy mắt biến mất. - Ngồi đi! Khâu Lĩnh Mai chỉ chỉ sofa, sau đó đi đến máy nước lọc rót ly nước đặt lên trên bàn trà. Hai tay khoanh lại, ánh mắt nhìn chàng thanh niên từ trên xuống dưới, vẻ mặt không thèm che dấu mà lộ ra thần sắc suy tư thú vị. Lương Thần cúi đầu, rầu rĩ mà uống nước. Lần bổ nhiệm này truyền xuống đúng là vừa nhanh vừa đúng lúc, bởi vậy có thể thấy được, Vương Phục Sinh và Trương Hổ quả thật là đang nóng nảy lo lắng. Bọn họ cấp bách khẩn trương mà điều mình rời khỏi vị trí Phó cục trưởng cục công an, chính là sợ chân tướng vụ án phóng hỏa tiến thêm một bước thì sẽ bị vạch trần. Hơn nữa, thay một người nghe lời để tiếp nhận chức vụ thì những việc tiếp theo cũng dễ thao túng hơn. - Đối với việc bổ nhiệm này, Tiểu Lương cậu có suy nghĩ gì? Sau một lúc lâu, bên tai Lương Thần truyền đến lời nói dịu dàng của bí thư Khâu. - Suy nghĩ của tôi thì quan trọng sao? Lương Thần ngẩng đầu, trong giọng nói không che dấu sự châm biếm mỉa mai: - Mấy ông lớn bên Sở Công an tỉnh vừa mới gọi điện thoại tới, kêu tôi chuyển giao vụ án cho bọn họ điều tra xử lý. Còn Thành ủy bên này, không cần nói gì đã thăng chức cho tôi. Bất kể có suy nghĩ gì hay không, cuối cùng thì cũng có kết quả giống nhau mà thôi. -Vậy bây giờ cậu dự tính thế nào? Chuẩn bị bỏ cuộc sao? Bí thư Khâu khẽ mỉm cười, hướng về người thanh niên đang rất bực tức bất bình nói: - Nếu đã chuẩn bị bỏ cuộc thì cần gì tốn phí hơi sức nhiều vậy, xin cả trung đoàn cảnh sát có vũ trang Tỉnh phái quân qua đây bắt người. - Vụ án tôi đã thẩm vấn xong rồi, chứng cớ có liên quan cũng đã thu thập chỉnh lý xong. Cho dù không còn là Phó cục trưởng công an, tôi cũng muốn mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, bí thư Vương tôn kính của chúng ta rốt cuộc làm thế nào để một tay che trời, giúp cho đứa con đã phạm vào tội giết người có thể thoát tội. Lương Thần lấy giọng điệu châm chọc nói. - Cậu đó, thật đúng là ngây thơ! Khâu Lĩnh Mai lắc đầu, cười thở dài: - Tiểu Lương, tôi nói rõ với cậu, cậu hoàn toàn đánh giá thấp năng lực và thủ đoạn mà một Bí thư Thành ủy có thể sử dụng. Đúng lúc này, bỗng nhiên một hồi chuông di động vang lên cắt ngang lời nói Khâu Lĩnh Mai. Lương Thần lấy di động ra, nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thần sắc trên mặt không khỏi chuyển sang bối rối sợ hãi, vội vàng đi qua một bên nhận điện thoại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://