Quan Lộ Trầm Luân

Chương 457 : Mồi Nhử

Sau Hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, Lương Thần được Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai gọi vào văn phòng, cùng đi còn có Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Kiều Bách Kiệt. Trong phòng làm việc, Khâu Lĩnh Mai mỉm cười hướng Lương Thần nói: - Tiểu Lương, ý tứ của lãnh đạo thành ủy trong hội nghị hôm nay hẳn là cậu cũng đã rõ. Bởi vì hàng loạt các vụ đại án chưa kết thúc nên Cục công an thành phố chúng ta lúc nào cũng ở vào trạng thái "Không ổn định". Cục trưởng cục công an đã thay đổi mấy lần nhưng cho đến nay vẫn chưa chọn được người thích hợp. Dừng một chút, nhìn thần sắc không một chút sợ hãi của người thanh niên trẻ tuổi, bà âm thầm lắc đầu, nói tiếp: - Liên tiếp phá được các vụ như vụ thảm án phòng 720, vụ đại án phóng hỏa chết người, thực sự đã mang lại vinh dự cho Cục công an Cẩm Bình chúng ta. Mà Tiểu Lương cậu, hoàn toàn xứng đáng là công thần lớn nhất. Có công thì có thưởng, cho nên lãnh đạo thành ủy có ý muốn đề bạt cậu lên làm Cục trưởng cục công an. - Cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm! Lương Thần dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: - Chỉ có điều, tôi cảm thấy bất kể là theo trình tự hay là từ phương diện cá nhân, tôi đảm nhiệm trọng trách Cục trưởng cục công an đều không thích hợp. Thấy thái độ tỏ vẻ "khiêm tốn" của Lương Thần, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt tiếp lời nói: - Tiểu Lương, vừa rồi Bí thư Khâu nói rất đúng, có công thì phải có thưởng. Tôi cũng có một câu muốn nói thêm: "Duy tài thị cử, nhâm nhân vi hiền". Tuổi trẻ không thành vấn đề, quan trọng là có năng lực. Về vấn đề năng lực thì tôi tin Tiểu Lương cậu có thể đảm nhiệm được vị trí Cục trưởng cục công an. Lương Thần trong lòng biết rõ, vị trí Cục trưởng cục công an này chính là miếng mồi béo bở màBí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và Phó Chủ tịch thành phố Trương Hổ tung ra. Nếu hắn ăn thì chẳng khác nào thỏa hiệp. Nhưng nếu hắn cứ kiên quyết từ chối thì sẽ rơi vào tình trạng "rượu mời không uống lại uống rượu phạt". - Tiểu Lương, hôm nay vẫn coi như chưa chính thức nói chuyện. Nhưng cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Đối với những cán bộ trẻ tuổi, nhất là những người có tài năng như cậu thì lãnh đạo thành ủy luôn muốn trọng dụng và đề bạt. Trưởng ban Kiều ý tứ hàm súc nói: - Trở về nghĩ cho kỹ đi, chuẩn bị tốt một chút. Trưởng ban Kiều đi rồi, Khâu Lĩnh Mai rót một chén nước đưa tới trước mặt Lương Thần. Tuy tuổi đã qua 40, nhưng nhìn nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật vẫn không hiện lên nét già nua, sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói: - Tiểu Lương, có biết vì sao tôi gọi cậu lại nói chuyện không? - Hẳn là có liên quan đến chuyên mục phỏng vấn. Lương Thần uống một ngụm nước, đón nhận ánh mắt có chứa thần sắc khác thường của nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, mỉm cười nói: - Bí thư Khâu có lẽ muốn nhắc nhở tôi, trong chương trình phỏng vấn nên tuân theo ý đồ của lãnh đạo, thận trọng từ lời nói đến việc làm, bắn tên phải có đích. - Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu có thể làm được việc đó hay không? Dừng ở khuôn mặt nghiêm nghị của chàng trai trẻ tuổi, Khâu Lĩnh Mai trầm giọng hỏi. - Tôi chỉ có thể cam đoan sẽ dựa vào lương tâm nói chuyện. Lương Thần trầm ngâm vài giây, đáp. Tuy rằng không trả lời thẳng "có thể" hay "không thể", nhưng ý tứ của hắn đã lộ rõ trong lời nói, cũng chính là biểu đạt suy nghĩ và thái độ trong lòng. - Tiểu Lương à, cậu không cảm thấy tiếc sao? Đối với kết quả này, Khâu Lĩnh Mai không bất ngờ lắm. Bà đã sớm đoán biết người thanh niên này sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như thế. Thở dài, bà dùng lời nói "dễ hiểu" để nhắc nhở đối phương: - Cậu năm nay mới hai lăm tuổi. Ở tuổi này của cậu, trở thành Phó cục trưởng vốn đã không nhiều, mà hiện giờ thành phố còn muốn đề bạt cậu lên cao hơn. Điều này cũng chính là nhắc nhở cậu, quyết định của cậu sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến con đường thăng tiến sau này. Chẳng lẽ cậu không chút để tâm sao? - Cảm ơn bà, bí thư Khâu. Lương Thần chân thành cảm ơn vị nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, nói: - Tôi biết bà suy nghĩ cho rôi, chỉ có điều trong chuyện này tôi không thể nào nhượng bộ được. Như tôi đã từng nói qua, bắt tôi phải thờ ơ với những giọt máu của người bị hại thì tôi làm không được. - Cậu đã từng suy xét đến hậu quả nếu thất bại sẽ thế nào chưa? Khâu Lĩnh Mai gõ gõ đầu: - Cái video kia có thể chứng minh điều gì? Có thể chứng minh Vương Căng, Trương Hào có tội sao? Kết luận của vụ án phóng hỏa đã có, chỉ một mình cậu phản đối liệu có tác dụng gì? Đừng nhìn dư luận đang nghiêng về phía mình, tôi với cậu đánh cuộc, chẳng bao lâu nữa vụ án này sẽ phai nhạt dần đi, sự chú ý của mọi người cũng không còn nữa. Như vậy, cậu sẽ làm thế nào? - Lăn lộn không được thì tôi bỏ của chạy lấy người. Lương Thần liếc trộm Bí thư Khâu một cái, nhỏ giọng nói. - Cậu… Nghe xong câu trả lời của đối phương, Khâu Lĩnh Mai lập tức chán nản. Nói với thằng nhóc này như nói với bức vách vậy, sau một lúc lâu mới dở khóc dở cười nói: - Thôi được rồi, tôi không nói nữa. Tùy cậu. Sau khi Lương Thần rời khỏi, tùy ý cầm lấy cái chén trên bàn uống một ngụm, chợt phát hiện đã vô tình dùng đúng cái chén mà Lương Thần đã uống qua. Khâu Lĩnh Mai nhíu nhíu mày, thấy kỳ lạ với chính mình vì không có cảm giác chán ghét chàng trai. Khâu Lĩnh Mai thở dài, lòng bà đã nhiều lần hạ quyết tâm, không thèm quan tâm tới cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày kia. Nhưng mỗi khi gặp lại luôn tận tình khuyên bảo đối phương quay đầu lại, khuyên hết nước hết cái rồi mà cũng không ăn thua. Liên tưởng đến câu nói của đối phương: "Cùng lắm thì bỏ của chạy lấy người", Khâu Lĩnh Mai thất thần một chút. Đúng vậy, thằng nhóc kia dù gì cũng có cơ sở mà dựa vào. Trong phòng khách, Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên ngồi ở một bên sofa, rất thân mật trò chuyện cùng hai cô gái xinh đẹp. Cô gái váy tím quyến rũ gợi cảm, là một nữ yêu mĩ mị đa tình, khiến cho Liên Tịch Nhược tuy cũng là phụ nữ mà không kìm nổi ngồi ngắm không chớp mắt. Khác với Helen phong tình hoang dã, cô gái tên gọi Diệp Tử Thanh này có một sức hấp dẫn làm cho máu trong huyết quản của người ta phải sôi sục lên. Nhìn thấy Diệp Tử Thanh, Liên Tịch Nhược mới hiểu được tại sao trên đời lại có một loại phụ nữ có thể được gọi là "Báu vật trời sinh". Chỉ sợ là không có người đàn ông nào có thể kháng cự được sức hấp dẫn của người con gái này. Bỗng nhiên, trong lòng Liên Tịch Nhược nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái. Cô rất muốn biết Lương Thần hàng ngày đối mặt với người con gái phong tình này sẽ có biểu hiện như thế nào. Bên kia, Liên Thiên Thiên cũng đang âm thầm đánh giá Lan Nguyệt. Mái tóc đuôi ngựa nhí nhảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ngây thơ và thanh khiết, trên người mặc một chiếc áo thun đơn giản nhưng lại biểu hiện sức sống thanh xuân tràn ngập. Liên Thiên Thiên không thể không thừa nhận, so với mình thì đối phương xinh đẹp hơn. Nhưng dù thế nào thì bộ ngực căng tròn của đối phương mới đả kích sự tự tin của cô nhất. Sao của người ta lại có thể lớn như vậy, sao của mình thì không thế? Có nên thỉnh giáo đối phương bí quyết không? Liên Thiên Thiên tiếp tục rối rắm. Diệp Tử Thanh tuy ngoài mặt tươi cười, trò chuyện vui vẻ với Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược, nhưng thực ra trong lòng lại đang dậy song. Đối với hai cái tên Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược, cô không quen thuộc lắm nhưng cũng không xa lạ. Cô đã từng nghe Lương Thần nhắc tới, hai cô gái này đều là em họ của Liên Tuyết Phi. Chỉ có điều cô thấy rất ngạc nhiên, sao hai chị em nhà Liên gia này lại xuất hiện ở Cẩm Bình, lại còn ngay sát vách nhà Lương Thần. Kim đồng hồ treo tường đã chỉ 5 giờ, mà đúng lúc này, Lan Nguyệt vẫn chú ý theo dõi động tĩnh ở ngoài cửa bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang, vội nhảy dựng lên: - Tiểu Thần ca về rồi! Sau đó không để ý chính mình đang thất thố, đứng phắt dậy chạy ra cửa. Đừng hỏi cô tại sao lại biết được, lòng của cô nói cho cô biết, tiếng bước chân này đúng là của Lương Thần. - Cảm ơn các bạn đã tiếp, chúng tôi xin cáo từ trước. Diệp Tử Thanh cũng đứng lên, hướng Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên gật gật đầu nói cảm ơn, sau đó cũng đi theo ra ngoài. Trong hành lang truyền đến âm thanh kinh ngạc của người đàn ông và tiếng cười vui vẻ của Lan Nguyệt. Diệp Tử Thanh không cần nhìn cũng biết, cô bé Lan Nguyệt kia nhất định đang làm nũng Lương Thần. Quả nhiên, ra đến cửa phòng, Diệp Tử Thanh chỉ thấy Lan Nguyệt đang nhảy bổ lên người Lương Thần, hai chân quấn lại như bạch tuộc. Cảnh tượng này cũng khiến cho Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đứng phía sau có chút không ngờ. - Sao mọi người đến mà không gọi điện trước? Trong phòng khách, Lương Thần nhìn yêu tinh quyến rũ động lòng người, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa. Nếu không phải e dè cái bóng đèn Lan Nguyệt đang ở đây, hắn đã sớm nhảy bổ qua ôm lấy Diệp Tử Thanh mà hôn hít thoải mái rồi. - Là chủ ý của Tiểu Nguyệt, muốn cho anh một sự bất ngờ. Diệp Tử Thanh cũng không e dè, tiến lên vài bước ôm lấy eo người đàn ông, tựa đầu vào vai hắn."Kỳ cục thật, cứ như mình không tồn tại ý". Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Nguyệt chợt đỏ bừng. Không phải vì ngượng ngùng, mà vì tức giận. Quan hệ của Lương Thần và Diệp Tử Thanh cô đã sớm biết được, chính vì như thế nên trong lòng mới cảm thấy bất bình. - Tiểu Nguyệt ghen tỵ à? Lại đây, cho em hưởng thụ một chút. Diệp Tử Thanh nhìn cô gái đang tức giận, dùng giọng điệu trêu chọc nói. - Ai cần chị nhường. Lan Nguyệt chu miệng, trong nháy mắt nhảy bổ lên lưng Lương Thần, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, trong miệng đắc ý nói: - Chỗ này là của em! Đêm đó, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt cùng nằm một phòng, Lương Thần một mình nằm ở phòng khác, trong lòng hi vọng tiểu yêu tinh sẽ đến. Trong lúc chờ đợi, hắn bỗng nhiên nhớ tới, trong một tuần hắn rời khỏi Cẩm Bình, Tề Vũ Nhu và Helen rất ít liên hệ với hắn. Hai cô gái này rốt cuộc có biết hắn đã trở về hay không? Đêm khuya, dưới ánh đèn lấp lóa, trong âm thanh cuồng loạn, một nhóm nam nữ lắc lư thân thể theo tiếng nhạc. Giữa sàn nhảy, có một thân thể cao gầy nóng bỏng, hấp dẫn mọi ánh mắt đàn ông. Mái tóc vàng rối tung bay lên, đôi mắt màu nước biển long lanh, hấp dẫn hơn cả ánh đèn, đôi môi đỏ rực khêu gợi, thân hình không ngừng nhún nhảy theo điệu nhạc, đều đủ để khiến cho toàn bộ đàn ông nơi đây đều cảm thấy căng cứng giữa hai chân. Càng ngày càng nhiều đàn ông vây quanh cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, bọn họ làm những động tác kích thích, cũng thăm dò mà đụng chạm vào cơ thể cô gái. Mỹ nữ tóc vàng đôi môi đỏ mọng hé ra nụ cười ma mị, nhưng khi người nào có ý đồ tiếp cận thì cô đều khéo léo né tránh, thoát vòng vây ra ngoài. Đi đến quầy gọi một ly Margaret màu lam, vừa dùng đôi môi đỏ mọng cắn ống hút, vừa nói chuyện với cô gái mặc quần trắng bên cạnh. Cô gái mặc quần trắng có một vẻ thanh lịch, uyển chuyển, hai gò má trắng nõn như ngọc đỏ ửng, hướng ánh mắt tràn đầy tò mò về phía sàn nhảy. Cảnh tượng này đã lọt vào mắt mấy gã đàn ông chuyên đi săn gái đẹp. Bọn họ dám khẳng định, cô gái này trước nay chỉ giới hạn trong gia đình, chưa từng biết mùi ô nhiễm ngoài xã hội. Từ lúc mỹ nữ tóc vàng chưa quay lại, bên cạnh cô gái mặc quần trắng cũng đã có vài kẻ tán tỉnh. Đến khi mỹ nữ tóc vàng quay lại thì kéo theo một đống đuôi đằng sau. Phóng đãng, nhã nhặn, bất cần đời, hung ác…đều đủ cả. Nhưng tất cả đều chỉ có một mục đích là đưa hai mỹ nữ này lên giường. Cô gái mặc quần trắng vẫn nhìn chăm chăm vào ly của mình, còn mỹ nữ tóc vàng thì rất thoải mái mà nói chuyện với mấy tên ve vãn. Giọng nước ngoài ngọng nghịu nhưng đầy âm điệu phong tình làm cho các gã đàn ông đều si mê, ảo tưởng được lên giường với cô gái Tây phương thân thể nóng bỏng này. - Hai con bé này đều là cực phẩm đấy, nhất định phải tìm cách giữ lại.Ở một góc sáng sủa cách đó không xa, vài gã thanh niên đang ngồi quanh một cái bàn vuông. Một gã thanh niên trẻ tuổi trong số đó lộ ra vẻ mặt ham muốn, nhìn không chớp mắt hai mỹ nhân đang ngồi trước quầy bar. - Tao muốn con bé mặc quần trắng kia. Một gã thanh niên cường tráng như trâu đực ngắt lời. Không biết từ lúc nào, chỗ đũng quần gã đã phồng lên. Chỉ cần nhìn hình dạng khi đang "nở" ra là có thể biết được tên này có khả năng tình dục kinh người. - Đi nói cho Bìm bịp một tiếng, nó sẽ biết cách xử lý. Một gã trung niên dáng người béo lùn, đôi mắt ti hí hấp háy chứa đầy nhục dục vươn tay ra gọi bồi bàn, nói nhỏ mấy câu vào tai đối phương. Trước quầy bar, một nhân viên pha chế đeo kính mắt, dáng người thư sinh đẩy một ly Margaret màu lam đến trước mặt cô gái mặc quần trắng và mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp. Trên mặt mang theo vẻ lễ phép tươi cười nói: - Hai quý khách xinh đẹp, các cô đã đến làm cho nơi đây càng trở nên xinh đẹp hơn. Hai ly này là lời cảm ơn của quán bar chúng tôi vì sự ghé thăm của các cô. - Cảm ơn anh, anh đẹp trai! Mỹ nữ tóc vàng liếc nhìn nhân viên pha chế với ánh mắt lả lơi, đưa tay ra cầm lấy ly Margaret màu lam, hướng cô gái mặc quần trắng nói: - Thịnh tình không thể chối từ. Uống hết ly này đi rồi chúng ta về. Hơn mười phút sau, cô gái mặc quần trắng và mỹ nữ tóc vàng đã thoát khỏi vòng vây lôi kéo của đám đàn ông tán tỉnh. Ở trên quầy bar chỗ các cô đã ngồi, hai chiếc ly đều chỉ còn một nửa. - Đi, tối hôm nay chúng ta vui vẻ một chút. Nhìn hai bóng hình xinh đẹp biến mất trong tầm mắt, gã thanh niên tóc vàng gấp gáp đứng lên, hướng hai người kia nói. - Được, được! Hai gã thanh niên kia đều hiểu ý phát ra một tiếng cười dâm đãng, đồng thời đứng lên hướng phía cửa đi tới. Ngoài cửa, đúng lúc cô gái mặc quần trắng và mỹ nữ tóc vàng muốn đón xe về thì một chiếc xe taxi đỗ xịch lại, một nữ lái xe ló đầu ra khỏi cửa kính, nhiệt tình hỏi: - Hai cô có đi xe không? Hai cô gái gật gật đầu, quay người ngồi vào trong ghế sau xe. Chiếc xe chậm rãi khởi động, không bao lâu thì biến mất trong màn đêm tịch mịch. Trong xe taxi, nữ lái xe từ kính chiếu hậu nhìn hai cô gái đang trong trạng thái hôn mê, ánh mắt lóe lên, đột ngột quay tay lái. Chiếc xe quay đầu chạy về hướng ngược lại với hướng mà hai cô gái yêu cầu.